Sủng Thê

Chương 15: Thiên thần áo trắng




Hề Kỷ Hằng nghe thế mặt mày căm phẫn, phất tay quát lớn: “Chuyện của chúng tôi anh đừng có xen vào!”

Hề Thành Hạo coi như không nghe thấy, khẩu khí không chút thay đổi, “Không chỉ có Kỷ Hằng, Giản Tư.” Anh cười nhạt, bàn tay siết chặt, “Nếu như em muốn tiền, anh có thể cho em nhiều hơn hàng chục hàng trăm lần, nếu em muốn tình cảm, Giản Tư, có lẽ em cũng biết, Kỷ Hằng không thể cho em, hôn nhân lại càng không.”

Hề Kỷ Hằng tức phát điên, muốn lao vào anh, nhưng bị Giản Tư giữ lại. Cô bước ra từ sau lưng Hề Kỷ Hằng, lặng lẽ nhìn Hề Thành Hạo, Hề Thành Hạo cũng nhìn thẳng vào mắt cô. Hề Kỷ Hằng nhìn hai người, như có vật gì nghẹn trong cổ họng, anh không nói được thành lời, tim đau nhói. “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bất cứ thứ gì của anh… tôi đều không cần!” Giọng cô run rẩy, dù biết phải dùng giọng kiên quyết hơn để từ chối. Khuôn mặt trầm tĩnh của Hề Thành Hạo rốt cuộc cũng phảng phất nét bi thương, lúc đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, tim cô vô cớ nhói đau, không dám nhìn anh nữa, cô gượng gạo nhìn đi chỗ khác. Thật bi thảm cô quá hiểu anh, cô hiểu rõ, sau khi bị từ chối anh còn nói những lời như thế, tức là chuyện này có ý nghĩa như thế nào với anh.

So với năm năm trước, Hề Thành Hạo của ngày hôm nay có bản lĩnh hơn, chững chạc hơn, đưong nhiên anh hiểu rõ địa vị và thân phận của mình. Ngày đó anh có thể ra đi ung dung như thế, cớ sao hôm nay lại tự mình lao vào bùn lầy? Nếu nói anh yêu cô… Cô nhìn móng tay mình, bật cười lạnh lùng, anh đã nói không quên nổi cô, có lẽ đó là lời thật lòng, không quên nổi không đồng nghĩa với yêu. Ánh mắt đau đớn vô tận khi nãy của anh, dù cô chỉ thoáng bắt gặp trong giây lát, nhưng trong thâm tâm lại chán nản nhận ra, anh đang áy náy sau khi biết những chuyện khổ sở mà cô gặp phải trong năm năm qua. Nỗi đau đè nén trong đáy sâu tâm hồn tự dưng nhẹ nhõm hơn, bởi vì người đàn ông mà cô từng yêu say đắm… vẫn là một người có lương tâm, cảm thấy có lỗi với cô.

Cô cứ tưởng, năm năm nay anh sống sung sướng xa hoa, sau khi biết chuyện của cô chỉ cong môi nói: Thế thì liên quan gì đến tôi? Nếu anh nói thế thật, cô cũng không còn gì để nói.

“Giản Tư…” Hề Thành Hạo nhắm mắt, cảm giác bất lực rã rời cực điểm lại dâng lên, anh ghét sự lôi thôi không dứt của mình, nhưng anh không cách nào buông tay được. “Xem như để báo thù anh, xem như giày vò anh… em hãy cho anh thêm một cơ hội.”

Năm năm trước, anh đã không dùng hết sức cứu vãn tình yêu của hai người, gây nên nỗi hối hận khủng khiếp ngày hôm nay, vì thế… cho dù có thô bỉ đáng khinh hơn, anh cũng phải cố gắng giành lấy niềm hi vọng dường như không tồn tại kia.

Giản Tư nhắm mắt lại, hàng lệ nóng hổi chảy ra.

Hề Kỷ Hằng thấy cô khóc lóc nên muốn ôm cô vào lòng, an ủi nỗi đau của cô, nhưng anh không tài nào cử động nổi trước ánh mắt chăm chú thâm trầm của Hề Thành Hạo, lúc này … anh chỉ là người ngoài cuộc.

Giản Tư cắn chặt răng không để tiếng khóc thoát ra ngoài, nếu như năm năm trước anh cũng nói như thế này thì tốt biết bao? Cho dù mất đi người bố, nhưng cô vẫn có thể tự bảo mình: Giản Tư, dù sao mày vẫn là một đứa con gái may mắn.

Không ai mở miệng, cho đến lúc Giản Tư bình tĩnh lại một chút, đã có đủ dũng khí mở to mắt ra, đôi mắt long lanh của cô đầy ắp sự thanh thản và nuối tiếc, cô nhìn Hề Thành Hạo, không từ chối cũng không oán hận, “Thành Hạo…” Sau bao lâu, cuối cùng cô cũng có thể thẳng thắn gọi tên anh.

Cả Hề Thành Hạo và Hề Kỷ Hằng đều cứng người bởi tiếng gọi nhẹ nhàng hơi run rẩy của cô.

“Rất cảm ơn anh đã nói những lời này với tôi…” Cô chớp chớp mắt, cố ngăn dòng nước mắt sắp trào ra, “Năm năm nay, tôi đã từng oán trách anh, hận anh, tôi nghĩ rằng nếu anh yêu tôi thật lòng thì sẽ không quay lưng đi mất hút, không buồn quay đầu nhìn tôi lấy một cái.” Nếu như anh quay đầu, sẽ nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, sẽ nhận ra cô không đành lòng. “Sau này tôi đã nghĩ thông rồi, cái chết của bố tôi, chuyện xui xẻo xảy đến với gia đình tôi… có liên quan gì đến anh chứ? Đều do bản thân tôi không tốt.” “Không! Tư Tư!” Hề Thành Hạo mặt mũi xanh lét, luống cuống định nói gì, nhưng bị nụ cười xen lẫn nước mắt của cô chặn lại.

“Những lời trách móc hôm đó tôi nới với anh, thực ra chỉ là giận cá chém thớt, chỉ là tìm một cái cớ để giải thoát chính mình. Tôi đã nhiều lần từ chối anh, nhưng hôm nay anh vẫn nói những lời này với tôi, tôi biết… anh đã cố gắng hết sức rồi. Tôi… rất vui. Anh vẫn bằng lòng bù đắp cho tôi, giúp đỡ tôi, tô cảm thấy… tình cảm hồi đó dành cho anh… cũng xứng đáng lắm.” Miệng cô run rẩy, nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.

“Tư Tư.” Đôi mắt đen láy của Hề Thành Hạo vương làn nước mỏng. Anh bước tới cầm tay cô, “được được rồi, nói đến đây thôi.” Anh mỉm cười dịu dàng. “Những lời tiếp theo anh không muốn nghe nữa. Hãy kết hôn với anh, tất cả những thứ thuộc về anh đều sẽ là của em.”

Giản Tư không rút tay ra, nước mắt chảy dài từng hàng, cô cũng cười, nhìn anh như nhìn một đứa trẻ. “Thành Hạo, năm năm rồi, mọi thứ đều thay đổi.” Cô hít sâu một hơi, khẽ rút tay ra, bước đến bên Hề Kỷ Hằng, lần đầu tiên cô thân mật khoác tay anh ta. “Thành Hạo, đừng có quay đầu nhìn về quá khứ mãi thế, anh nên tiếp tục bước đi trên con đường của mình, anh không nợ gì em cả.”

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú của Hề Thành Hạo, anh không cử động, cứ đứng quay lưng lại với cô và Hề Kỷ Hằng. “Giản Tư, đừng đi.” Anh yếu ớt cầu xin. Sau năm năm anh lại đánh mất cô một lần nữa, tại sao trái tim anh vẫn đau đớn dữ dội? Ai nói mọi thứ đều thay đổi?! Ít ra nỗi đau này không hề thay đổi! Trong chớp mắt nó vẫn làm anh yếu ớt suy sụp, không còn là anh nữa.

Hai tiếng “đừng đi” như giáng một đòn mạnh vào lồng ngực Hề Kỷ Hằng rất đau, vì Hề Thành Hạo mà đau, một người đàn ông cao ngạo như Hề Thành Hạo, không ngờ lại phải thốt lên câu nói bất lực thế.

Giản Tư cũng không dám nhìn Hề Thành Hạo, cô nói với anh như nói với mình. “Hồi đó yêu anh, tôi không hề hối hận, bây giờ cự tuyệt anh, tôi cũng không hối hận.” Người cô bất giác rung động, cô chợt hiểu ra mình đã nói dối. Yêu anh, cự tuyệt anh, cô thật sự không hối hận, nhưng cô hối hận… hồi đó cô không nên chia tay anh mới phải.

“Đi thôi!” Hề Kỷ Hằng thở dốc, lôi Giản Tư đi, anh không muốn đứng quan sát chuyện tình cảm của hai người, anh chỉ cần biết Giản Tư đã từ chối Hề Thành Hạo là đủ rồi.

Lúc bọn họ đi đến gần cánh cửa nhỏ, Hề Thành Hạo mới chậm rãi quay đầu nhìn, chỉ thấy cơ thể bé nhỏ của Giản Tư bị lôi về phía trước, đuôi tóc dài lướt qua trong nắng, sau đó con đường tối om sau cánh cửa nuốt gọn mọi thứ.

Anh đứng đó một lúc, mỉm cười chua chát nhìn đám hoa cỏ xơ xác trong vườn hoa, lần này… anh đã cố gắng hết khả năng rồi, mặc dù không thành công, nhưng ít ra sau này anh sẽ không phải hối hận vì đã không níu kéo cô.

Hề Đồng Tiên tự hào nhìn đứa con đang phát biểu đôi lời chúc mừng trên sân khấu, mặc dù mặt mũi trắng bệch, nhưng nhờ sự giúp đỡ của người điều khiển nghi thức buổi lễ và đôi vợ chồng son, bài phát biểu của Hề Thành Hạo xúc tích nghiêm trang mà không kém phần hài hước, nhận được sự tán thưởng nồng nhiệt cùa đám đông bên dưới.

Hề Đồng Tiên nhìn người vợ đang ngồi im lặng bên cạnh, Thành Hạo là cục cưng của bà, nhẽ ra lúc này bà phải vui vẻ sung sướng mới phải, cớ sao lại im như thóc? “Sao thế, Triệu Trạch, khó chịu chỗ nào à?” Khuôn mặt nặng nề của vợ làm ông giật mình.

Triệu Trạch miễn cưỡng cười cười, “Không sao.”

Hề Đồng Tiên nghe thế liền an tâm, mỉm cười nhìn về phía đứa con trai rạng ngời của mình. Triệu Trạch cũng đang nhìn con, đột nhiên nói: “Đồng Tiên, có phải tháng sau anh định mở cuộc họp hội đồng quản trị để giao toàn quyền quản lý tập đoàn cho Thành Hạo?”

Hề Đồng Tiên gật đầu, “Đúng thế, mặc dù Thành Hạo vừa từ nước ngoài trở về, nhưng anh thấy nó rất có kinh nghiệm, mấy vụ làm ăn vừa rồi đều xử lý tưong đối tốt. Hồi ở Mỹ nó cùng mấy người bạn mở công ty, lúc đầu anh định phản đối, nghĩ thay vì nghịch ngợm chẳng thà nó tập trung học hành, bây giờ xem ra, em đã đúng khi ủng hộ nó, nó không trờ thành con mọt sách chỉ biết đánh trận trên giấy.”

©STENT

Triệu Trạch thờ ơ nghe chồng khen ngợi, cau mày lạnh lùng nói, “Đừng giao lại công ty cho nó vội, để từ từ xem sao!”

Thái độ của vợ làm Hề Đồng Tiên sững người, trước đây không phải lúc nào bà cũng ra sức tán đồng việc rèn luyện con trai, bảo ông mau chóng nhường ghế, sao bây giờ lại bảo đừng vội?

Triệu Trạch cũng cảm thấy khẩu khí của mình cứng rắn quá, vội cười nói, “Nhìn con nhà người ta kết hôn, em cũng nóng ruột quá. Đừng để nó bận rộn quá, không có hơi sức đâu yêu đương thì làm sao? Đợi nó kết hôn rồi, kinh nghiệm cũng phong phú, thì anh về hưu. Vội gì chứ?”

Hề Đồng Tiên cười thành tiếng, thản nhiên nói: “Tuân lệnh phu nhân.”

Triệu Trạch nhìn con trai rời khỏi sân khấu, mấy cô chân dài liền bám theo anh ta, bà nheo mắt, cười nhạt một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.