Sủng Thê - Yến Rei

Chương 9: 9: Oan Gia Ngõ Hẹp




Bạch Hạo Vũ nghe thấy sau lưng có tiếng động nên quay đầu nhìn lại, nó phát hiện nữ sinh bị cạo đầu kia đang đi sau mình. Ký túc xá nữ khác hướng với ký túc xá nam, nữ sinh này rõ ràng không phải đang trở về ký túc xá của mình.

“Bạn có2việc gì à?” Bạch Hạo Vũ nghi ngờ.

Nữ sinh kia nhìn trừng trừng vào Bạch Hạo Vũ và nói: “Cậu không muốn chạy trốn à?”

Bạch Hạo Vũ sững sờ: “Bạn có ý gì?”

Cô nữ sinh vội vàng nói: “Cậu có muốn chạy trốn không? Tôi có thể giúp cậu…”

“Nếu phải chạy, vậy tại sao bạn5lại không chạy?” Bạch Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào cô gái.

“Tôi đang tìm một người, tìm được rồi tôi sẽ đi…”

“Bạn muốn tìm ai?”

“Nguyên Dương…”

Lại là Nguyên Dương, lúc trước Bạch Hạo Vũ đã từng nghe thấy Lý Thiên Lỗi nhắc tới cái tên này, nhưng dựa vào nét mặt của cậu ta thì6có lẽ cái tên này là một điều cấm kỵ ở đây.

Bạch Hạo Vũ nhìn cô nữ sinh thần kinh có vấn đề này, cảm thấy không đáng tin cậy lắm, nó bèn lắc đầu nói: “Cám ơn, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa cần đến sự trợ giúp của bạn.” Nói rồi nó bỏ5đi.

Thế nhưng cô nữ sinh kia lại nói to với nó: “Sớm thôi! Cậu sẽ tới tìm tôi sớm thôi!”

Bạch Hạo Vũ không muốn dây dưa cùng cô gái này nên bước nhanh hơn, chạy về ký túc xá. Đi đến tầng một của ký túc xá, thầy quản lý nghe thấy tiếng động nên3ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hạo Vũ, nhưng thầy ấy lập tức cúi đầu tiếp tục xem sách, làm như không thấy nó về muộn.

Trở về phòng ký túc xá, bạn cùng phòng đã ngủ từ lâu. Nhưng khi nó hì hục trèo lên giường của mình thì đột nhiên phát hiện phía trên có người!

Bạch Hạo Vũ nghe thấy một giọng nói phát ra từ trên giường của mình: “Cậu về rồi à? Thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Nó nhìn kỹ và phát hiện đây là Lý Thiên Lỗi: “Sao cậu lại lên trên này?”

Lý Thiên Lỗi hơi bối rối: “Chủ nhiệm lớp nói sức khỏe cậu không tốt, leo lên leo xuống không an toàn cho nên bảo tớ đổi giường với cậu! Không sao đâu, tớ ngủ đâu chẳng như nhau, chăn đệm của cậu, tớ trải xuống dưới rồi đấy, cậu cũng đi ngủ sớm đi! Đừng để bị sốt lại!”

Bạch Hạo Vũ tái xanh mặt mày, mãi một lúc lâu sau cũng không nói ra lời, thật sự là vì nó bị sốt nên chủ nhiệm lớp mới bảo Lý Thiên Lỗi đổi giường cho nó à? Nó chắc chắn là do Phó Vĩ Thần đã nói chuyện này với chủ nhiệm lớp…

Bạch Hạo Vũ nằm trên giường mà lo lắng không yên, trong đầu ngập tràn câu nói mà buổi sáng nay Phó Vĩ Thần đã nói, và biểu hiện của những người xung quanh mình nữa. Nếu nó nói chuyện này ra thì sẽ có bao nhiêu người tin tưởng đây?

Một đêm không ngủ, sáng dậy Bạch Hạo Vũ vẫn còn hơi lơ mơ, nó sờ trán thấy nhiệt độ đã hạ, nhưng cả người vẫn còn đau nhức. Nhìn xung quanh thì thấy bạn cùng phòng đã đi từ lúc nào, có vẻ như nó lại vắng mặt trong lớp thể dục buổi sáng một lần nữa rồi.

Vào lúc này, trên bãi tập phát ra tiếng chạy bộ của học sinh toàn trường, Bạch Hạo Vũ cố gắng ngồi dậy nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nó có cảm giác mình như đã tách rời khỏi những người này. Nhưng Bạch Hạo Vũ chẳng quan tâm, bởi vì ngay từ đầu nó đã không muốn hòa nhập vào nơi này rồi, điều nó luôn nghĩ đến chỉ là làm sao để về nhà.

Có tiếng két vang lên, cửa phòng ký túc xá được mở ra. Bạch Hạo Vũ giật mình vì nghĩ là cô Lưu đến kiểm tra các phòng ngủ. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, nó phát hiện người vừa đi vào phòng lại là Phó Vĩ Thần!

Cơ thể Bạch Hạo Vũ cứng đờ, hoảng sợ nhìn Phó Vĩ Thần đang bước từng bước về phía mình…

Phó Vĩ Thần đi đến trước giường, nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Hai ngày nay cậu không ra tập thể dục buổi sáng rồi, tôi tới thăm xem bệnh tình của cậu đã đỡ hơn chưa.”

Cơ thể của Bạch Hạo Vũ bắt đầu run rẩy vì Phó Vĩ Thần đến gần, ký ức đêm hôm đó chợt ùa về…

“Đừng tới đây!” Bạch Hạo Vũ đột nhiên hét lên.

Chẳng ngờ khi nghe thấy vậy, Phó Vĩ Thần lại cười ầm lên và nói: “Cậu cứ hét to lên, nếu như cậu muốn mọi người trong trường biết chuyện cậu bị tôi chơi, thì cứ kêu to nữa lên!”

Phó Vĩ Thần quá hiểu tâm tư của Bạch Hạo Vũ, lão biết thiếu niên trước mặt này sẽ không kêu nên từ từ tới gần rồi ngồi xuống giường.

Vì quá sợ hãi mà Bạch Hạo Vũ lùi vào tận góc tường để tránh đi, Phó Vĩ Thần gác một chân lên giường nên nó không còn chỗ để trốn.

Phó Vĩ Thần nói nhỏ với Bạch Hạo Vũ: “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay tôi sẽ nhẹ nhàng hơn…”

Bạch Hạo Vũ hiểu ngay lão muốn làm gì, nó vội nhảy xuống giường chạy trốn, nhưng dù đã thử mấy lần nhưng nó đều không thể đẩy được Phó Vĩ Thần đang chắn trước người mình ra được.

Phó Vĩ Thần nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Bạch Hạo Vũ, lão nói: “Nếu cậu phản kháng sẽ chỉ đau đớn hơn thôi, chi bằng ngoan ngoãn nghe lời, tôi làm một lúc là xong!” Nói rồi, Phó Vĩ Thần chỉ dùng một tay lật người Bạch Hạo Vũ lại, sau đó đè lên…

Đau đớn, nhục nhã, phẫn nộ… Tâm trạng Bạch Hạo Vũ lúc này bị vô số cảm xúc đan xen vào nhau. Nếu như bây giờ trên tay có một con dao, nó nhất định sẽ tự giết chết Phó Vĩ Thần.

Nhưng, không có nếu như…

Một lần nữa phải trải qua cơn ác mộng, Bạch Hạo Vũ cố gắng để mình tỉnh táo hơn, nhưng cơn đau phía sau khiến đầu óc nó trống rỗng, không thể nào suy nghĩ được gì. Phó Vĩ Thần tận hứng xong thì đứng dậy kéo quần, sau đó lấy trong túi ra một thứ và ném cho Bạch Hạo Vũ: “Cậu tự bôi thuốc này vào đi! Đừng con mẹ nó cứ làm một lần là lại bị bệnh một lần!” Sau khi nói xong, Phó Vĩ Thần bỏ đi ngay mà không quay đầu lại.

Bạch Hạo Vũ run rẩy bò dậy, nó cầm lọ thuốc trên giường lên, chỉ cần nhìn lướt qua dòng hướng dẫn là biết loại thuốc này dùng ở chỗ nào. Bạch Hạo Vũ cảm thấy quá nhục nhã nên ném lọ thuốc xuống đất.

Đúng lúc này, trên bãi tập truyền đến tiếng còi, Bạch Hạo Vũ biết đây là tiếng còi tập hợp của Phó Vĩ Thần, thế có nghĩa là giờ tập thể dục buổi sáng đã kết thúc, mọi người có thể đi tới nhà ăn để ăn cơm. Nhưng bây giờ nó thế này thì làm sao tới nhà ăn được? Chẳng biết làm thế nào, Bạch Hạo Vũ đành phải nhặt lọ thuốc dưới đất lên rồi đi tập tễnh vào nhà vệ sinh.

Khi Bạch Hạo Vũ đi từ nhà vệ sinh ra thì thấy Lý Thiên Lỗi đang lén la lén lút thò đầu vào cửa phòng để nhìn, Bạch Hạo Vũ lặng lẽ đến phía sau nó và nói: “Cậu nhìn cái gì đấy?”

“Má ơi! Cậu muốn hù chết tớ à!” Lý Thiên Lỗi đỡ lấy ngực.

Bạch Hạo Vũ không để ý đến nó mà đi thẳng vào phòng: “Sao cậu về sớm thế?”

Lý Thiên Lỗi đi vào theo, sau đó nó để bữa sáng lên bàn: “Thầy Phó bảo tớ mua bữa sáng cho cậu!”

Bạch Hạo Vũ nghe thấy từ thầy Phó thì không thể chịu được mà run lên, nghĩ tới chuyện vừa rồi, nó nào còn thiết ăn cái gì nữa?

Lý Thiên Lỗi thấy Bạch Hạo Vũ chẳng thèm nhìn đến bữa sáng mà mình mang về thì tức giận nói: “Ôi! Ông lớn ơi, thằng này còn chưa kịp ăn gì đã phải mang bữa sáng về cho ông đấy, sao ông không thèm quan tâm gì vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.