Sủng Thê - Yến Rei

Chương 7: 7: Căn Tin




Lý Thiên Lỗi lắc đầu nói: “Đương nhiên không có! Ở đây không ai có tiền trong người cả!”

“Đúng vậy! Tên khốn Phó Vĩ Thần đó bắt tôi đến dọn phòng cho lão một tuần, sau đó sẽ trả tiền bồi thường giáo cụ cho tớ.”

Lý Thiên Lỗi nghe thế thì không nói2thêm gì, chỉ nhìn Bạch Hạo Vũ một cách kỳ lạ.

Bạch Hạo Vũ thực sự không nghĩ ra, Phó Vĩ Thần không phải chỉ là giáo viên thể dục thôi sao? Vì sao học sinh ở đây đều sợ lão như thế? Còn cả Lý Thiên Lỗi nữa, mặc dù bề ngoài quan5hệ với mình không tệ, thế nhưng dường như có chuyện gì đó vẫn không nói với nó.

Chiều hôm sau, Bạch Hạo Vũ và Lý Thiên Lỗi đang từ nhà ăn về lại phòng học, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi từ ngoài cổng trường đi vào, sau đó một nam6sinh được người ta dìu xuống.

Bạch Hạo Vũ nhìn kỹ, thấy nam sinh này khá quen mắt. Lúc này Lý Thiên Lỗi thấy nó nhìn chằm chằm vào nam sinh kia, thì thầm với nó: “Cậu biết nó à? Tên này chính là người bị Phó Vĩ Thần đá gãy xương sườn hôm5cậu nhập học đấy!”

Bạch Hạo Vũ giật mình, không ngờ mấy cú đạp của Phó Vĩ Thần lại mạnh như thế, đá gãy được cả xương sườn của nam sinh kia!

Nhìn tư thế của cậu ta, có vẻ vẫn chưa dưỡng thương được tốt, sao đã nhanh quay lại thế?

“Vết thương của cậu3ta còn chưa lành sao đã bị đưa quay lại đây rồi?” Bạch Hạo Vũ không hiểu hỏi.

Lý Thiên Lỗi bĩu môi nói: “Cậu mới tới nên không biết, tớ nói cho cậu biết, giống như chúng ta bị đưa vào đây, trừ khi hoàn thành cái mà bọn họ gọi là cải tạo nhân cách, nếu không, muốn giả bệnh mà ra ngoài, hay bị thương nghỉ học gì đó thì không có khả năng! Đương nhiên, trừ khi cậu có thể như Nguyên Dương, cậu có thể được giải thoát triệt để!”

“Nguyên Dương? Nguyên Dương là ai?” Đây là lần đầu tiên Bạch Hạo Vũ nghe đến cái tên này.

Lý Thiên Lỗi lại bĩu môi nói: “Không là ai, tóm lại cậu muốn bình an rời khỏi chỗ này, thì… thì tự cẩn thận đi!”

Buổi tối, Bạch Hạo Vũ đúng hẹn đến phòng của Phó Vĩ Thần, nó hơi ngạc nhiên, vì phòng ở của các giáo viên khác ở tầng ba, mà phòng của Phó Vĩ Thần lại ở tận trên sân thượng.

Đi lên đến sân thượng, Bạch Hạo Vũ nhìn thấy rất nhiều thiết bị vận động, khó trách ông ta lại mạnh như thế, không có việc gì một mình trên ban công rèn luyện thân thể!

Cộc cộc cộc… Bạch Hạo Vũ gõ cửa ba cái, bên trong vang lên tiếng trầm thấp: “Ai vậy?”

“Thầy Phó, là em… em đến dọn phòng cho thầy!” Bạch Hạo Vũ nói to.

Chỉ nghe cửa két một tiếng mở ra, bên trong có một ánh sáng mờ nhạt chiếu ra. Không biết vì sao Bạch Hạo Vũ có cảm giác một khi bước vào thì không thể quay lại, nó cố gắng ổn định tâm trạng, sợ gì chứ! Mình không tin lão có thể ăn thịt mình?

Đi vào trong, Phó Vĩ Thần đang ngồi trước máy tính làm gì đó, nghe thấy tiếng, ông ta quay đầu nhìn: “Em quét dọn sạch sẽ trên đất trước rồi lau qua là được! Đồ ở trong nhà vệ sinh…”

Bạch Hạo Vũ đáp vâng, sau đó đi lấy dụng cụ, bắt đầu quét dọn. Nó vừa quét dọn, vừa quan sát chỗ này, phát hiện ở đây rất yên tĩnh, tiếng ầm ĩ dưới bãi tập gần như không nghe thấy gì, Phó Vĩ Thần ở đây một mình đúng là rất thích hợp…

Đang nghĩ ngợi, bỗng Phó Vĩ Thần đứng dậy khỏi bàn máy tính, sau đó khóa cạch cửa lại. Bạch Hạo Vũ lập tức cảnh giác nhìn ông ta, thầm nghĩ không biết ông ta khóa cửa định làm gì?

Đột nhiên, Bạch Hạo Vũ cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, nó ngẩng đầu lên, thấy Phó Vĩ Thần đã đứng trước mặt mình.

Phó Vĩ Thần cao 1 mét 81 mà Bạch Hạo Vũ chỉ cao có 1 mét 7, đứng gần như thế, Bạch Hạo Vũ chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn Phó Vĩ Thần. Mặc dù nó đã từng có hơi nghi ngờ nhưng lại cảm thấy không thể nào, nhất định là do nó nghĩ quá nhiều.

“Thầy… thầy Phó, thầy có chuyện gì không?” Bạch Hạo Vũ thấp thỏm hỏi.

Phó Vĩ Thần đứng từ trên cao nhìn xuống Bạch Hạo Vũ: “Em có nhớ tôi đã từng nói, đến đây phải nghe lời giáo viên chứ?”

Bạch Hạo Vũ căng thẳng nuốt nước bọt: “Nhớ ạ, không phải em rất nghe lời sao ạ?”

Phó Vĩ Thần gật đầu: “Đúng thế, em nhớ rõ, nhất định phải nghe lời tôi.”

Lúc này Bạch Hạo Vũ có ngốc đến mấy cũng cảm thấy có chỗ là lạ, thế là nó lập tức né qua một bên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Bây giờ, hôm nay cũng muộn rồi, thầy Phó, em về trước, không phải, nếu không thầy giám thị sẽ tức giận!”

Nhưng Phó Vĩ Thần không cho nó cơ hội rời đi, giữ một tay nó lại nói: “Yên tâm, tôi đã nói với cô Lưu, tối nay em không về ký túc xá!”

“Có ý gì ạ?” Bạch Hạo Vũ căng thẳng hỏi.

Phó Vĩ Thần cười ha ha nói: “Không phải vừa rồi em còn nói sẽ nghe lời giáo viên sao? Bây giờ thầy bảo em ở lại, em không nghe rõ à?”

Vừa nói, Phó Vĩ Thần vừa cởi dây thắt lưng của Bạch Hạo Vũ! Mặc dù Bạch Hạo Vũ hướng nội nhưng cũng không phải người chịu thiệt thòi, khi hiểu thầy thể dục có ý đồ gì với mình, trong lòng đầy kinh tởm, nó giơ tay đấm cho Phó Vĩ Thần một cái!

Đối với một kẻ chả mấy khi tập luyện như Bạch Hạo Vũ mà nói, một đấm này đã sử dụng toàn bộ sức lực của nó. Nhưng để đối phó với Phó Vĩ Thần thì chỉ như muỗi cắn, không có chút lực sát thương nào!

Bạch Hạo Vũ sau khi ra tay thì vội chạy đi, nhưng chưa kịp chạy đã có cảm giác cổ mình bị siết chặt, quay lại mới thấy Phó Vĩ Thần đã túm cổ áo mình lôi lại!

“Biến thái! Thả tôi ra! Chết tiệt, biến thái!” Bạch Hạo Vũ dùng hết sức giãy giụa.

Nhưng sức của Phó Vĩ Thần quá lớn, gần như lão không tốn chút sức lực nào đã ném Bạch Hạo Vũ lên giường, sau đó đè lên!

“Thả tôi ra! Đồ biến thái chết tiệt, nếu cha tôi biết chuyện này sẽ đánh chết ông! Thả tôi ra!” Bạch Hạo Vũ điên cuồng la hét.

Có lẽ ghét nó hét to, cũng có thể do sợ người ở dưới nghe được, Phó Vĩ Thần lấy một cuộn băng dính trắng trên đầu giường cuốn hai ba vòng quanh miệng Bạch Hạo Vũ!

“Ưm… ưm…! Ưm…” Bạch Hạo Vũ không kêu được nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Vĩ Thần trói hai tay mình lại sau đó cột lên lan can đầu giường!

Giờ phút này, Bạch Hạo Vũ không biết là hận hay hối hận, sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này? Bây giờ nó không nói lên lời, căn bản không thể cầu cứu bên ngoài được, nó chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin Phó Vĩ Thần, hy vọng lão có thể tha cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.