Sủng Thê - Yến Rei

Chương 6: 6: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh




Bạch Hạo Vũ sững sờ, người ở đây đúng là lạnh lùng! Tiếng kêu thảm thiết như vậy cũng không ai đi ra xem có chuyện gì?

Trong lúc Bạch Hạo Vũ vẫn đang ngây người, nhìn thấy Phó Vĩ Thần nắm thứ gì đó trong tay kéo từ lớp học phía trước đi qua cửa sổ. Nó nhìn kỹ,2phát hiện có một nữ sinh tóc dài bị ông ta kéo lê trên đất!

Tiếng kêu khóc thê lương thảm thiết là do nữ sinh này phát ra, cô ấy liên tục giơ tay muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Phó Vĩ Thần nhưng lực bất tòng tâm. Sức lực của cô không hề ảnh hưởng đến Phó5Vĩ Thần, chỉ có thể để mặc Phó Vĩ Thần kéo đến phòng làm việc của giáo viên.

“Chuyện gì thế?” Bạch Hạo Vũ thì thầm với Lý Thiên Lỗi.

Lý Thiên Lỗi nhìn quanh rồi nói: “Cậu đừng hỏi nữa, tóm lại sau này cậu sẽ quen thôi!”

Buổi trưa Bạch Hạo Vũ và Lý Thiên Lỗi đi dạo trên bãi6tập, thấy nữ sinh lúc sáng bị Phó Vĩ Thần kéo đang cứng nhắc đi về phía ký túc xá. Mái tóc dài vừa rồi Phó Vĩ Thần nắm trong tay lúc này đã bị cạo sạch, còn sạch hơn tóc của nam sinh, nhìn lởm chởm như bị chó gặm.

Bạn học xung quanh nhìn cô ấy cũng không5có chút kinh ngạc nào, ngược lại đều đứng xa xa, giống như tránh ôn thần! Xem ra chuyện này là bình thường ở đây.

Sau này, Bạch Hạo Vũ nghe Lý Thiên Lỗi kể mới biết, học sinh này đến trước nó vài ngày, thấy bảo vì yêu sớm nên bị đưa đến đây. Lúc đến chống cự rất3mạnh, càng không phục giáo viên quản giáo.

Trường học có quy định nữ sinh không được để tóc tai bù xù, nhưng cô ấy cố ý không theo, tóc bị cạo như thế, sau này làm sao buộc hay thả được.

Bạch Hạo Vũ thầm thương cảm cho nữ sinh này, quật cường như vậy làm gì chứ? Không phải bây giờ chỉ có thể chải da đầu à? Cương trực thì thiệt, đạo lý này cô ấy không hiểu sao? Đúng là một cô gái ngốc…

Giờ tự học buổi tối, Bạch Hạo Vũ ở trong phòng học đọc sách, đột nhiên Phó Vĩ Thần đến phòng học gọi nó, bảo nó đi quét dọn văn phòng! Bạch Hạo Vũ thầm tức giận! Coi như mình mới đến, cũng không cần phải bắt nạt lâu đến thế chứ!

Nhưng tức thì tức, cuối cùng vẫn phải đi, vì mấy ngày nay nó quan sát, học sinh nào cũng đều sợ Phó Vĩ Thần, Bạch Hạo Vũ không có can đảm khiêu chiếu quyền uy của ông ta.

Bạch Hạo Vũ còn nhỡ rõ lần đầu tiên gặp Phó Vĩ Thần, ông ta đã nói, chỉ cần nghe lời thì mọi chuyện đều dễ nói, chẳng phải chỉ là làm chút việc thôi à, không quan trọng, coi như rèn luyện thân thể. Nhưng khi đó, Bạch Hạo Vũ không nghĩ được, “nghe lời” còn có một hàm nghĩa khác…

Thời gian này trong văn phòng ngoại trừ Phó Vĩ Thần thì không còn giáo viên nào khác, cái gọi là dọn vệ sinh chỉ đơn giản là quét sạch một chút. Bạch Hạo Vũ cố gắng cẩn thận trước mặt Phó Vĩ Thần, mà Phó Vĩ Thần dường như cũng không cố ý làm khó nó.

Sau khi đã dọn dẹp xong, Bạch Hạo Vũ quay lại nói với Phó Vĩ Thần đang ngồi trước máy tính: “Thầy Phó, em đã dọn xong, còn chuyện gì không ạ?”

Phó Vĩ Thần nhìn nó, sau đó đứng lên nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài: “Thời gian không còn sớm, em về đi!”

Bạch Hạo Vũ nghe thấy vậy, lập tức thở phào một hơi, sau đó vội vàng nói câu mai gặp lại, rồi quay người rời đi. Nhưng vì quá vội vàng nên không để ý bàn giáo cụ sau lưng nên va vào!

Chỉ nghe loảng xoảng, Bạch Hạo Vũ ngã xuống đất… đống giáo cụ bị nó đè lên cũng bị gãy! Bạch Hạo Vũ thầm than không ổn? Sao mình lại không cẩn thận như thế?

Trong lúc Bạch Hạo Vũ vẫn chưa biết phải làm sao, thì có cảm giác có người ôm lấy eo từ phía sau, kéo nó đứng lên. Bạch Hạo Vũ nhìn lại là Phó Vĩ Thần! Động tác này làm nó rất không thoải mái, nên nó nhanh chóng xoay người tránh khỏi ngực Phó Vĩ Thần, sau đó xin lỗi: “Xin lỗi thầy, em không cố ý!”

Phó Vĩ Thần âm trầm, nhìn Bạch Hạo Vũ nói: “Em xin lỗi tôi cũng không để làm gì, đây là của thầy Tôn, trong trường chúng ta, làm hỏng của công phải bồi thường.”

Bạch Hạo Vũ nghe vậy thì thả lỏng, nhưng nghĩ đến trên người mình không có tiền! Thế là lúng túng nói: “Thầy Phó, bây giờ em không có tiền, có thể cho em gọi điện về nhà không ạ, em sẽ bảo cô em mang tiền đến…”

Phó Vĩ Thần nhìn nó nói: “Em cũng trưởng thành rồi, mấy chục đồng cũng không ngại mà đi xin người nhà à?”

Bạch Hạo Vũ tức giận, cái gì cũng không được! Nhưng ngoài miệng lại không dám nói, đành phải sững người chờ xem thử Phó Vĩ Thần định làm thế nào. Lúc này, Phó Vĩ Thần đột nhiên vỗ tay nói: “Thế này đi! Tôi giới thiệu cho em một việc ngoài giờ, để em kiếm tiền trả cho thầy Tôn, thế nào?”

Đến mức này, Bạch Hạo Vũ cũng không biết nói gì, đành bất đắc dĩ nói: “Được ạ, việc gì ạ?”

Phó Vĩ Thần mỉm cười nói: “Đến phòng của tôi dọn dẹp, mỗi tối một lần, một tuần trả em một trăm đồng, thế nào?”

Bạch Hạo Vũ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Giáo cụ này bao nhiêu tiền ạ?”

“Chắc mấy chục đồng!”

“À, vậy không cần một trăm đâu ạ, thầy trả em đủ tiền giáo cụ là được ạ.”

Phó Vĩ Thần gật đầu nói: “Được, vậy em về trước đi!”

Ra đến ban công, Bạch Hạo Vũ thở dài, thầm nghĩ chỉ cần đến lúc, nó nhất định sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này!

Bạch Hạo Vũ trên đường về phòng, gặp một người, chính là nữ sinh bị cạo đầu kia. Cô ấy vẫn đứng trên bãi tập, nhìn chằm chằm vào văn phòng của Phó Vĩ Thần, mắt đầy lửa giận.

Về đến ký túc xá, mọi người đã rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, thấy Bạch Hạo Vũ về, sắc mặt họ đều vô cùng kỳ quái. Bạch Hạo Vũ cũng thấy lạ, mình đến được mấy ngày rồi, không ai nói câu gì, lại còn nhìn mình như ôn thần.

Ánh mắt của các bạn cùng phòng khiến nó nghĩ đến ánh mắt của bọn họ lúc nhìn nữ sinh bị Phó Vĩ Thần cạo đầu, cô ấy có lỗi với Phó Vĩ Thần nhưng nó không có mà? Nó chỉ làm chút việc cho Phó Vĩ Thần? Chẳng lẽ việc này cũng khiến người khác đố kỵ à?

Lúc này, Lý Thiên Lỗi đến gần nói: “Phó Vĩ Thần lại bắt cậu làm gì?”

Bạch Hạo Vũ uống một hớp nước, tức giận nói: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên không có chuyện gì tốt! Tối nay cmn tớ còn làm hỏng giáo cụ, bị ông ta bắt bồi thường tiền!”

“Cậu bồi thường rồi?” Lý Thiên Lỗi hỏi.

“Tớ làm gì có tiền! Cậu có tiền không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.