Sủng Thê - Yến Rei

Chương 36: 36: Bảo Bảo




Chú Lê ở phía sau đẩy tôi đi lên trước và nói: “Được rồi, cháu cũng đừng oán trách nữa, có sức đó còn không bằng đi nhanh hơn, ra ngoài sớm một chút chú sẽ mời cháu ăn tiệc lớn!”

Tôi đang bị chú Lê đẩy đi lên phía trước, đột nhiên nghe thấy trong lòng sông ngầm như có tiếng cái gì đó rơi xuống nước. Chúng tôi đều sửng sốt, tiếp theo đều nhanh chóng chạy tới hướng phát ra âm thanh.

Kết quả còn chưa chạy đến nơi,2chúng tôi nhìn thấy một cái thùng nước đang lắc lư kéo nước từ sông ngầm lên trên!

“Mẹ kiếp! Đây là tình huống gì thế?” Tôi hơi hoảng nói.

La Hải thấy thế thì vui mừng nói: “Thằng ngốc, tới lối ra rồi!” Nói xong anh hướng về cái thùng nước kia kêu to: “Bên trên có người không? Có người không vậy!”

Anh ta kêu xong thì thấy cái thùng nước đang đi lên đột nhiên nhanh chóng rớt lại xuống nước. Tôi cũng chạy tới bên cạnh La Hải cùng5hô to, đáng tiếc bên trên không hề có chút phản hồi nào.

Khi chúng tôi đang buồn bực nghĩ sao người bên trên không có phản ứng gì, thì thấy một luồng sáng từ phía trên chiếu xuống, tiếp theo nghe thấy tiếng một người đàn ông nói: “Ai ở dưới đó?”

Xem ra cuối cùng chúng tôi đã được cứu rồi…

Hoá ra đây cũng là một giếng nước, khi ấy đúng lúc có một chị gái tới múc nước, vừa nghe dưới giếng có giọng nói thì bị dọa quăng6thùng nước bỏ chạy. Chờ đàn ông trong nhà cầm đèn pin tới xem, lúc này mới phát hiện ra chúng tôi dưới giếng.

Đến khi chúng tôi được họ kéo lên, lập tức bị đoàn người chung quanh làm hoảng sợ, xung quanh giếng nước đã bị vây quanh ba tầng trong, ba tầng ngoài, chừng gần một trăm người, toàn là người trong thôn rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.

Cũng phải, giếng nước đang yên lành đột nhiên chui ra bốn người sống sờ sờ, dù là ai cũng5muốn đến đây xem náo nhiệt cả. Chúng tôi đã đói lả cả ra, chị gái kia bèn làm mì cán cho ăn.

Vừa ăn vừa nói chuyện mới biết, cái giếng này cũng là một giếng cổ, nghe nói năm xưa còn có người nhảy giếng, sau này mọi nhà đều lắp nước máy, có rất ít người dùng nước này nữa.

Mà chị gái đã phát hiện ra chúng tôi là vừa đi ra đồng về, cả người toàn là đất, nên muốn xối xô nước để rửa sơ trước3một chút, kết quả thùng nước còn chưa kéo lên, đã bị giọng của La Hải dọa cho chết khiếp.

Chị gái ném thùng nước chạy về nhà! Chạy về đến nơi kể lại cho ông chồng mình nghe, giếng này có ma, nhưng nghĩ lại, chị nhớ rõ ràng năm xưa người đâm đầu xuống giếng này là nữ mà!

Lúc này chị mới cảm thấy chuyện không thích hợp lắm, có thể là có người nào rơi xuống giếng, thế mới bảo ông chồng mình cầm đèn pin ra xem…

Ăn xong mì cán của chị gái, chúng tôi ngàn lần cám ơn. Chị gái thấy sắc trời đã muộn, muốn cho chúng tôi ngủ lại một đêm, nhưng vì sốt ruột muốn đi cứu người nên chúng tôi xin miễn.

Cuối cùng lúc gần đi chúng tôi còn đưa cho chị ấy một nghìn đồng, coi như là tiền cơm! Trước khi ra khỏi thôn chúng tôi hỏi thăm người trong thôn mới biết, nơi này cách Tôn Gia Câu đến hơn bốn mươi cây số!

Ngẫm lại, tuy rằng lúc ở dưới chúng tôi đi dọc theo sông ngầm rất xa, nhưng dù thế nào cũng không xa đến mức như vậy chứ! Tuy nhiên cũng không phải không có khả năng, bởi vì đường trên mặt đất ngoằn ngoèo, nhưng nước sông ngầm bên dưới lại chảy thẳng một đường.

Sau đó chúng tôi thuê một chàng trai trẻ trong thôn và xe ba bánh nông nghiệp của nhà cậu ta, đưa chúng tôi trở lại Tôn Gia Câu ngay trong đêm. Chờ lúc tới được Tôn Gia Câu đã là hơn ba giờ đêm.

Lúc này cửa nhà cổ bị khoá trái từ bên trong, chúng tôi cẩn thận nghe ngóng, bên trong không hề có tiếng động gì. Bởi vì lo lắng an nguy của tổng giám đốc Lương, chú Lê bảo Đinh Nhất trèo tường nhảy vào trong sân mở cửa cho chúng tôi.

Khi chúng tôi chạy một mạch đến giếng cổ ở sân sau, thình lình nhìn thấy toàn bộ mặt đất xung quanh giếng cổ đều đã sụp xuống, giờ chỗ đó chỉ còn lại một cái hố nông.

“Tổng giám đốc Lương?!” Chú Lê kêu to.

Tôi nhìn cái hố to trước mắt mà không khỏi âm thầm lo lắng, lỡ như tổng giám đốc Lương và mấy thanh niên phụ giúp bị chôn sống ở dưới này, chúng tôi đúng là có lý nhưng nói không rõ được mà!

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy từ một căn phòng khoá trong sân vang lên tiếng “Ưm… ưm…”, cẩn thận nghe, như là tiếng do ai đó bị bịt miệng phát ra.

Vì thế chú Lê lập tức bảo Đinh Nhất đi mở khóa, nếu là nhà bình thường, anh ta có thể dùng sức để mở, đạp một phát văng cửa! Nhưng mà cánh cửa gỗ kia chạm trổ tỉ mỉ như thế, đạp chân xuống là sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.

Tuy nhiên, muốn nói đến kỹ thuật mở khóa của Đinh Nhất cũng không phải là tài mọn, không phải tôi nói ngoa, bất kể là kiểu khoá gì, chỉ cần tới tay của anh ta thì không có cái nào không mở được. Chờ Đinh Nhất mở khoá ra, chúng tôi đi vào tìm rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tổng giám đốc Lương và mấy thanh niên giúp việc kia đều bị trói gô lại, miệng bị dán băng dính, cứ thế ném vào sau bình phong trong phòng.

Tổng giám đốc Lương vừa thấy chúng tôi vào là mắt trào lệ nóng! Xem ra ông ta còn tưởng chúng tôi không chết thì bị thương, bản thân cũng không tránh khỏi bị chú cháu nhà họ Tôn giết người cướp của!

Quả nhiên, La Hải mới cởi bỏ dây thừng trên người ông ta, ông ta đã giơ tay giữ chặt chú Lê nói: “Lê đại sư ơi! Ông đã lên được rồi! Tôi… Tôi còn tưởng ông bị đám Tôn Bân làm… làm hại rồi cơ!”

Chú Lê vội đỡ lấy ông ta: “Tổng giám đốc Lương yên tâm, lấy bản lĩnh của Lê tôi, hai người kia còn không bắt được tôi đâu, còn ông, có sao không? Cần đi bệnh viện không?”

Tổng giám đốc Lương xua tay nói: “Chúng tôi cũng không sao, chỉ là đói quá thôi…”

Sau đó nghe tổng giám đốc Lương kể, hoá ra sau khi chúng tôi đi xuống, ông già Tôn kia bê nước trà tới cho họ uống, ai ngờ lão lại bỏ thuốc mê trong trà!

Chú Lê kể lại thân phận của chú cháu nhà họ Tôn cho ông ta, tổng giám đốc Lương nghe xong cũng rất khiếp sợ! Suy cho cùng ông ta cũng quen biết hai chú cháu nhà họ Tôn rất nhiều năm, không ngờ họ lại che giấu kỹ như thế!

Trải qua một ngày quá mạo hiểm, đến khi chúng tôi bò được lên giường nghỉ ngơi thì trời cũng đã sáng!

Ngủ một giấc dậy, tổng giám đốc Lương đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi. Trước lúc ăn cơm, tôi tranh thủ kiểm tra vết thương trên cánh tay Đinh Nhất một chút, may mắn không có dấu hiệu nhiễm trùng.

Lúc ăn cơm, tổng giám đốc Lương lo lắng về sau căn nhà này có thể vẫn còn thứ gì không sạch sẽ hay không? Chú Lê bảo ông ta yên tâm, giếng cạn ấy đã lấp lại rồi, chỉ cần sửa chữa đơn giản lại cái sân sau kia một chút, sau đó chú ấy sẽ làm giúp một pháp sự để siêu độ vong linh, thế là mọi chuyện đều được giải quyết hết!

Tôi nghe thế cười thầm, lão già này rõ ràng lại đang lừa tiền, nhưng mà chuyến đi này của chúng tôi cũng thực sự quá vất vả, lừa ông ta chút tiền cũng không có hại! Tốt xấu gì chúng tôi cũng coi như là cứu mạng ông ta mà phải không.

Quả nhiên, trước khi chúng tôi đi, tổng giám đốc Lương rất biết điều nhiều đưa cho chúng tôi hai mươi vạn, nói đây là cảm ơn ân cứu mạng lần này, còn nữa cũng coi như đền bù tổn thất vì không tìm được những chiến sĩ cách mạng kia.

Nói đến những chiến sĩ cách mạng đó, chú Lê bảo tổng giám đốc Lương chuyển lời lại cho đời sau của Lưu Minh Lý, những thi thể đó đã không còn hy vọng tìm được rồi, có điều chỉ cần có lòng cúng bái, có thi thể hay không cũng như nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.