Sủng Thê - Yến Rei

Chương 21: 21: Dằn Vặt




Trước khi rời khỏi phòng, chú Lê còn cố ý dặn dò: “Ban đêm ngủ nhớ đàng hoàng một chút, dù cái giường kia chỉ là gỗ lim nhưng giá cũng hơn mười vạn đấy, đừng đá hỏng nó!”

Tôi giật mình: “Hơn mười vạn cơ ạ! Vậy cháu ngủ trong xe cũng được, cũng là2đồ hơn mười vạn, chắc xe bền hơn cái giường này nhỉ!”

Đinh Nhất phì cười: “Được rồi, sư phụ dọa cậu đấy! Lần nào cậu chẳng ngủ như heo chết, còn sợ đạp hỏng được giường à?”

Nói thật, cái giường gỗ hơn mười vạn này còn chẳng dễ chịu bằng cái giường mấy nghìn ở5nhà tôi, cứng đơ đơ, làm tôi suýt mất ngủ. Khi tôi vật vã lắm mới ngủ được thì bị tiếng cười của phụ nữ đánh thức.

Đang ngủ say thì nghe thấy tiếng cười kỳ lạ đó, tôi mở mắt ra, nhưng khi nhìn lên đầu giường gỗ lim được khắc hoa, phải một lúc6lâu sau tôi mới nhớ ra mình đang ở đâu.

“A… Ha ha…” Tiếng cười âm trầm lại vang lên bên tai khiến tôi rùng mình, tôi vội xoay sang định gọi Đinh Nhất dậy, nhưng khi nhìn qua mới phát hiện bên cạnh mình trống trơn, chẳng thấy Đinh Nhất đâu cả!

Tôi hoảng hốt, đêm5hôm khuya khoắt rồi, Đinh Nhất còn đi đâu? Tôi bước xuống giường, đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh trăng màu xanh chiếu xuống khoảng sân nhỏ bên ngoài cửa sổ, khiến cảnh sắc lạnh lẽo vô cùng.

Tôi hít sâu một hơi, lấy răng thú đeo trước ngực rồi đẩy cửa đi3ra ngoài. Đáng lý ra chú Lê đang ở ngay phòng bên cạnh, tôi nên sang đánh thức chú ấy vẫn tốt hơn là ra ngoài một mình.

Nhưng khi tôi định gõ cửa phòng chú Lê thì chợt thoáng bắt được một bóng người đang đi ra cửa sân. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là bóng lưng của chú Lê, chẳng lẽ chú ấy và Đinh Nhất đi tới cái giếng cổ ở sân sau kia?

Nghĩ vậy nên tôi cũng không quay đầu lại mà đi theo bóng lưng kia. Sau này ngẫm lại, lúc ấy tôi chỉ cần đứng ở cửa phòng chú Lê thêm vài giây nữa thôi thì sẽ nghe thấy tiếng ngáy như sấm của chú ấy.

Nhưng lúc đó vì quá sốt ruột nên tôi chẳng nghĩ ngợi gì thì đã đi theo bóng lưng kia…

Đi một mình trong ngôi nhà cổ trăm năm này cũng không phải chuyện đùa, dù lúc ấy tôi nghĩ bóng người phía trước chính là chú Lê nên không sợ hãi lắm, nhưng càng đi theo tôi càng cảm thấy hơi sai sai!

Bóng người phía trước lúc nhanh lúc chậm, như vô tình hay cố ý chờ tôi, nếu là chú Lê thì chắc chắn chú ấy sẽ đứng lại chờ, hoặc không thèm chờ mà đi thẳng luôn. Tác phong uyển chuyển thế này chắc chắn có vấn đề.

Thế là tôi cố ý thả chậm tốc độ, cái người đi phía trước đúng là cũng dần đi chậm lại. Lần này tôi có thể xác định trăm phần trăm đây không phải là chú Lê!

Rút ra được kết luận này, lòng tôi nặng nề, nghĩ thầm hỏng bét rồi, nếu người phía trước kia đã không phải là chú Lê thì chắc chắn là có ý đồ xấu, rõ ràng là hắn đang muốn dẫn tôi đi đâu đó!

Tôi nhìn quanh và phát hiện mình không tìm thấy đường trở về, có cảm giác đường đi trong cái nhà này cứ giống nhau. Vì vừa rồi đi vội nên tôi không cầm theo điện thoại ở đầu giường, giờ có muốn gọi cho chú Lê và Đinh Nhất cũng không được.

Cũng may ánh trăng đêm nay rất sáng, dù bị lạc đường nhưng không đến mức phải mò mẫm trong bóng tối. Lúc này, bóng người phía trước thấy tôi đứng im thì đột nhiên biến mất không thấy đâu! Ngay sau đó, có tiếng cười của phụ nữ khẽ vang lên ngay bên tai, da đầu tôi tê dại, sau lưng lạnh buốt…

Tôi khẽ siết răng thú trước ngực, tôi biết có thứ này mình sẽ không đến mức mất tâm trí, nhưng nhiều lúc, càng tỉnh táo thì càng đáng sợ…

Ngay lúc tôi đang do dự có nên đi đến chỗ bóng người kia vừa biến mất không thì đột nhiên cảm giác sau gáy mình mát lạnh, rồi trời đất quay cuồng ngã vật ra đất!

Đến khi Đinh Nhất tìm được tôi thì đã là sáng ngày hôm sau, tôi bị người ta đập choáng ở góc Tây Bắc phía Nam căn nhà. Đêm qua Đinh Nhất cũng bị một người bí ẩn dẫn ra khỏi phòng, lúc ấy anh ta thấy tôi đang ngủ say nên không gọi dậy, nào ngờ sau khi anh ta ra ngoài thì tôi bị trúng chiêu!

Tiểu Tôn lái xe đưa tôi đến bệnh viện, đầu của tôi phải khâu ba mũi. Tôi nghĩ, đừng để ông biết là thằng ranh con nào dám ra tay, nếu không chắc chắn ông sẽ đập mày một trận!

Bác sĩ sợ não bị chấn động nên đề nghị tôi nằm viện để quan sát. Nhưng sau khi xem hình chụp CT, tôi biết mình không sao cả nên bảo Tiểu Tôn đưa về! Tôi không tin, cái tên tối qua dẫn Đinh Nhất đi rồi đánh tôi ngất chỉ vì thấy tôi đáng ghét, nhất định là hắn có mục đích gì đó.

Giữa trưa chúng tôi trở lại căn nhà cổ, tổng giám đốc Lương tỏ vẻ áy náy nhìn tôi, ông ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy trong ngôi nhà này. Ông ta nói, người dân trong thôn này khá chân chất, có khi cả đêm không cần đóng cửa cũng được, họ không bao giờ nhặt của rơi trên đường. Đây là lần đầu tiên có chuyện… trộm vào nhà như thế.

Chú Lê hỏi tổng giám đốc Lương, trong nhà có mất thứ gì quý giá không? Có cần báo cảnh sát không? Nhưng tổng giám đốc Lương lại lắc đầu: “Không cần đâu, những thứ có giá trị thật sự trong căn nhà này có muốn trộm cũng chẳng trộm được! Mà đừng nói là trộm, muốn nhấc chúng lên cũng phải tốn rất nhiều sức đấy.”

Tôi biết tổng giám đốc Lương có ý gì, thứ đáng giá trong ngôi nhà này chính là những đồ dùng bằng gỗ vừa cũ vừa nặng và cả những căn phòng gạch xanh ngói xám ở đây, có thằng trộm nào thông minh mà lại tới trộm những thứ này chứ? Vì thế chắc chắn không phải là trộm.

Tôi sờ cái gáy đau nhức của mình rồi nháy mắt với chú Lê, chú hiểu ý tôi ngay, cười với đối phương và nói: “Nếu tổng giám đốc Lương đã không mất gì, vậy để tôi đưa cháu mình về nghỉ ngơi đã.”

Tổng giám đốc Lương nghe vậy thì lập tức bảo tôi nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi chuyện cứ chờ sau khi tôi khỏe lại hãy bàn tiếp.

Sau khi quay về phòng, tôi mới thì thầm to nhỏ với hai người họ: “Người giả làm chú Lê dẫn cháu ra ngoài đêm qua chắc chắn rất quen thuộc nơi này, nên chắc là một trong ba người kia!”

Chú Lê sầm mặt: “Kẻ đánh cháu có thể có mục đích là muốn dọa chúng ta, hoặc là kéo dài thời gian chúng ta xuống giếng kiểm tra. Nhưng chúng ta được tổng giám đốc Lương mời tới, nếu ông ta không muốn điều tra thì đã không phải mời chúng ta tới đây rồi, cho nên người này hẳn là một trong hai bác cháu nhà họ Tôn…”

Tôi sờ lên chỗ bị thương sau gáy: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Chú Lê hừ lạnh: “Vốn đêm qua chú còn đang cân nhắc xem có nhận việc này không? Không ngờ cháu lại bị người ta đánh vỡ đầu, giờ không cần suy nghĩ nữa, nhất định phải nhận! Không nhận thì đầu của cháu chẳng phải bị đập oan uổng à?!”

Tôi cũng tức giận nói: “Đúng thế! Nếu không nhận thì chẳng phải cháu bị lỗ lớn rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.