Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 119: Giả Vờ




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lưỡi dao đánh vào đá lửa, tia lửa nhóm vào đám dừa nhung, ngọn lửa nhỏ màu cam chập chờn bắt đầu thắp sáng, sau đó bắt đầu lan ra các cây cọ chung quanh, dần dần tăng mạnh, nhanh chóng biến thành một ngọn lửa lớn như lửa trại đủ để sưởi ấm.

Trong động này vào tối càng thêm ẩm ướt và lạnh lẽo, tuy nói chưa tới mức không thể chịu được, nhưng quần áo ướt sũng dính trên người lại khiến mình cực kỳ khó chịu, K.Green cùng Rio đều tự cởi quần áo ngoài, khoác lên cành cây.

Tùy nói ánh sáng không đủ sáng rực, chỉ đủ để tạo ra một đường viền, nhưng hai bên đều chỉ mặc mỗi cái quần lót như thế, cũng khiến Rio cảm thấy có chút không được tự nhiên — nếu như đối phương là một người xa lạ thì chẳng sao, nhưng hết lần này tới lần khác lại là K.Green mà anh đang đuổi bắt.

Cảnh sát liên bang cùng sát nhân liên hoàn cùng nhau kề sát sưởi ấm, nếu như chuyện này mà bị Cục biết, chắc có thể trở thành mục truyện cười hot nhất FBI luôn đi … Vị đặc vụ tóc đen bất đắc dĩ suy nghĩ.

K.Green không thể hiện gì là mất tự nhiên cả, dùng cây dao nhỏ mở một quả dừa đưa tới: “Ở đây chỉ có dừa thôi, còn có thêm con hào, hải đảm, ăn được không?”

“Không thành vấn đề, tôi không ăn kiêng.” Rio nói, một hơi uống hết nước dừa, dùng mã tấu Thụy Sĩ luôn mang theo người mà đâm vào hải đảm, lấy ra một thứ mềm sũng màu vàng nhét vào trong miệng. Toàn bộ con hải đảm, thứ duy nhất có thể ăn được chỉ có cái này, những cái khác đều chỉ có thể vứt bỏ, tuy rằng con hào nhìn ngoài thì to bự, nhưng bên trong cũng chỉ có tí thịt. Thế nhưng anh cũng chẳng mong nó sẽ phong phú như mấy món hải sản trong mấy cái nhà hàng 5 sao, miễn sao đỡ đói là được.

Giải quyết xong bữa tối, hai người mặc vào bộ quần áo khô được phân nửa, đều tự tìm lấy một góc tương đối bằng phẳng, lấy lá chuối tây lớn làm ổ lót. Tuy rằng thân thể cực kỳ uể oải, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng, không biết là do không uống thuốc (dù rằng hiện tại lượng thuốc đã giảm liều), hay là do cách đó hai thước có một sát nhân liên hoàn đang nằm. Rio phát hiện bản thân hoàn toàn không hề buồn ngủ, chỉ có thể miễn cưỡng bắt bản thân nhắm mắt lại, nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn không ngừng hoạt động như thiên mã hành không.

Anh từ từ từ từ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, nhưng người kia lại dường như phát hiện được sự tỉnh táo của anh, sau một lúc bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngủ không được?”

“Ừ.”

“Do tôi à? Yên tâm, tôi không thừa dịp này đâm anh đâu.”

Rio nghe được sự châm chọc ẩn sau câu nói của hắn, cười nhạo 1 tiếng nói: “Đừng đánh giá cao chính mình quá. Nhưng bản thân cậu đấy, cẩn thận trong lúc ngủ bị tôi còng đó.”

“Ồ, tôi một chút cũng chẳng lo việc này, đừng nói tới việc hiện tại trên người anh không mang theo còng, cho dù có, tôi cũng chạy trốn như lần trước thôi.”

“Nói tới việc này, lần trước làm thế nào cậu trốn được thế? Còng tay rõ ràng vẫn còn nguyên … Fuck, đừng nói cậu bẻ gãy ngón tay mình nha?” Rio liền xoay người, nhìn đường viền đang ẩn hiện dưới đám lửa trong bóng đêm.

“Trật khớp mà thôi.” K.Green chẳng hề để ý mà nói.

Rio lạnh lùng nói: “Chẳng biết cậu đã từng nghe qua câu này chưa: Một người nếu ngay cả bản thân cũng có thể đối xử tàn nhẫn, thì với người khác sẽ rất là tàn nhẫn. Khó trách cậu chẳng chút do dụ mà mổ bụng con mồi.”

K.Green trầm mặc chốc lát, trong giọng nói mang theo đùa cợt lạnh bạc cùng căm tức của thất vọng: “Vậy anh nghĩ lúc đó tôi phải thế nào mới được tính là hành xử bình thường, chém đứt cổ tay của anh sao? Dù sao theo ý của anh, tôi chính là một tên sát nhân biến thái phải không, với mấy tên sát nhân liên hoàn cưỡng gian hành hạ đến chết, hủy hoại xát chết làm niềm vui, cũng không hề khác biệt, đúng không?”

“— Không, tôi không cho là thế.” Vị đặc vụ liên bang lập tức phủ nhận. Anh vô ý thức cảm giác được, trong câu nói của đối phương đang ẩn chứa tâm tình thực sự, với một K.Green trước giờ chỉ luôn ngụy trang giả dạng, thật giống như một miếng hổ phách cứng rắn bỗng nhiên hé mở một khe, thẩm thấu ra một ít nhựa thông mềm mại lưu động — tuy rằng rất ít, rất nhanh sẽ tiếp xúc với không khí mà đông lại, vẫn trở thành một phần cứng rắn bên xác ngoài, đem khẽ hở kia một lần nữa chặn lại, nhưng anh đã chứng kiến qua quá trình này, có thể từ đó thấy được phần bí ẩn sâu trong lớp hổ phách đó: K.Green vì không muốn làm anh bị thương, mới lựa chọn khiến mình bị thương? Rốt cục hắn quan tâm tới cái nhìn của cảnh sát đối với hắn thế nào cơ chứ … Hay là vì, người cảnh sát đó, là anh?

Lĩnh ngộ bất thình lình này khiến cho Rio không chỉ mang lấy ý niệm hỗn loạn trong đầu, mà còn thốt ra thành lời: “Cậu không giống chúng! Cho dù tôi kiên trì bắt cậu về quy án, cũng chưa từng đem cậu và chúng biến thành một.”

“Không giống!” Vị sát nhân cười rộ lên. “Ý của anh chính là tội danh cùng thời hạn thi hành án sao?”

“Không, là ở đây.” Vị đặc vụ chỉ vào ngực mình. “Tôi luôn nghĩ, trong đáy lòng của cậu ẩn chứa quá nhiều áp lực, nó khiến cậu có xung động muốn giết người, nhưng mà, không phải vì thỏa mãn dục vọng ích kỷ xấu xí của bản thân.”

K.Green trầm mặc thật lâu, sau đó nói một câu tối nghĩa: “Làm cái chuyện này là có khoái cảm, hơn nữa so với lần trước càng thêm mạnh mẽ, cho dù lúc bắt đầu anh không hề nghĩ như vậy, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm và chán ghét … Nhưng dù là gì đi nữa, cuối cùng cũng bị ghiện, tựa như thuốc phiện.”

“Tôi hiểu được cảm giác đê mê đó,” Rio thấp giọng nói. “Tôi đang cố gắng cai nó đây. Chỉ cần cậu cũng có nguyện vọng và quyết tâm như vậy.”

Lần này K.Green không chút do dự mà phản bác: “Trên đời này có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần có nguyện vọng và quyết tâm là có thể làm được đâu, bộ anh là người theo chủ nghĩa lý tưởng ngây thơ hay sao, đặc vụ?”

“Nhưng chí ít cậu cũng có thể thử mà.”

“Tôi đã thử rồi, dùng chính cách của tôi … Tôi không trông cậy là anh sẽ hiểu, cũng không quan tâm người khác nghĩ sao, gì mà mấy chuyện quái quỉ như ‘Mấy tên tội phạm mang tinh thần trọng nghĩa cực đoan méo mó, chứng minh chỉ số thông minh cao của bản thân’ gì đó, đó là chuyện bọn truyền thông thích tranh luận, còn tôi, chỉ làm chuyện tôi cho rằng mình nên làm.” Câu nói của K.Green càng lúc càng nhanh, là tiết tấu muốn kết thúc vấn đề này. Sau đó hắn đông cứng mà nói với vị đặc vụ liên bang: “Nếu anh muốn tiếp tục cuộc tranh luận chẳng có kết cục này, thì tôi nghĩ anh nên tranh thủ ngủ 1 giấc đi? Qua hơn 5 tiếng nữa thủy triều sẽ lên đó, lúc đó động này sẽ bị nước bao phủ.”

“Cậu ngủ đi, tôi canh giờ, 4 tiếng sau tôi gọi cậu.” Rio cũng không muốn tiếp tục vào cuộc nói chuyện càng lúc càng bế tắc này, liền cùng hắn chuyển chủ đề.

“Anh không ngủ sao?”

“… Ngủ không được.”

“Vì sao? Thiếu nụ hôn chúc ngủ ngon à?”

“Vậy sao cậu không ngủ?”

“Ngủ không được.”

“Vì sao? Thiếu nụ hôn chúc ngủ ngon?”

“Không, thiếu người giúp tôi tự sướng.” K.Green cười. “Được rồi, tôi đảm bảo lúc anh ngủ tôi không đánh lén anh, thế nhưng anh dám đánh lén tôi, tôi lại cực kỳ hoan nghênh đó.”

Rio không nói gì mà liên tục vuốt tóc, người này nói chuyện với anh cứ thích dùng cách nói mập mờ, là do bản thân hắn tính tình như thế, hay vì thích thấy phản ứng của mình làm trò vui? Bao gồm cả nụ hôn kia …Kỳ thực đó cũng là một trò đùa dai thôi phải không? Anh trầm giọng nói: “7h10, tôi sẽ gọi cậu.”

“Được.” K.Green nói, sau đó không có động tĩnh nữa.

Sau 5 phút, Rio nghe thấy tiếng hít thở có quy luật của hắn, hiển nhiên đã vào giấc ngủ. Đối với một người trường kỳ không có giấc ngủ đầy đủ mà nói, thì kỹ năng nhanh chóng tiến vào giấc ngủ có giá trị rất lớn, Rio khó tránh khỏi có chút ước ao đố kị: Một tên sát nhân lại có thể tiến vào giấc ngủ ngọt ngào thản nhiên như một đứa trẻ, trừ khi người đó với hành vi của mình không hề có chút cảm giác tội lỗi, hoặc là, trái tim của hắn đã trở nên lãnh khốc chết lặng đến mức không bị xúc động trước cái chết.

Người như vậy … Người như vậy nhưng vẫn khiến cho anh mang một sự huyễn tưởng, ôm lấy hy vọng mong muốn hắn có thể cải tà quy chính không thể từ bỏ … Rio bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình có khả năng mất đi lý trí luôn rồi.

Trong tâm tình hỗn loạn mà anh tiến vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, 4 tiếng sau mới tiến tới đánh thức K.Green.

Chỗ phía dưới tảng đá mà hai người họ nghỉ ngơi đã có dấu hiện nước biển dâng lên, bọn họ canh thời gian mà rời khỏi. Ngay khi quay lại chỗ cũ hồi nãy, Rio rất may mắn là nhặt lại được đèn pin bị rớt ở chỗ đánh nhau hồi tối, nó còn chiếu sáng được, so với cây đuốc thì dùng tốt hơn, giúp họ tiết kiệm được thời gian so với dự tính.

Ngay khi họ nhìn thấy được tia sáng ở cửa động phía trước, thì một trận âm hưởng ầm ĩ không rõ truyền đến từ bên ngoài.

Hai người lập tức núp dưới tảng đá mà nhìn ra phía ngoài, phát hiện ngay bãi biển có một đám quan đội mặc đồng phục mê màu không ngừng qua lại, từ chỗ này nhìn ra, loại súng đời mới cùng

“Đáng khiếp, tụi nó vừa lúc lục soát tới đây, không biết có tìm được cơ hội chuồn ra được hay không đây.” K.Green quay đầu lại lắng nghe tiếng nước biển, nhíu mày nói. “Tối đa còn nửa tiếng, thì động này sẽ ngập nước.”

Rio mạo hiểm tiến ra phía trước vài bước, cẩn thận quan sát phía sau bãi biển cùng động tĩnh sườn núi, sắc mặt nghiêm trọng: “Trên đó người không ít, sắc trời lại sáng, chỉ dựa vào hai thanh dao cùng một cây súng lục, chúng ta không có khả năng đối kháng chính diện, chỉ có thể chờ …. Khoan đã, chúng tiến xuống rồi, dường như chuẩn bị nghỉ ngơi ở sườn núi, ăn bữa sáng.”

K.Green cũng tiến lên nhìn quanh một chút: “Vị trí của chúng vừa đúng, trên cao nhìn xuống thẳng ngay bãi cát trống trải, phạm vi nhìn rộng, chúng ta chỉ cần thò đầu ra sẽ trở thành mục tiêu của chúng, fuck!”

Rio lại quan sát thêm mấy lần, trong lòng tính toán đường chạy trốn, cuối cùng không thể không thất vọng mà thừa nhận rằng, ngoại trừ tiếp tục chờ trong động này ra, thì chỉ còn nước trở thành bia ngắm. Trên thực tế, đối phương bây giờ còn không phát hiện động này, đã là may mắn của họ rồi.

“Được rồi, đến lúc lựa chọn kiểu chết rồi đây.” K.Green nói. “Đặc vụ à, anh muốn bị đạn bắn chết, hay bị nước biển dìm chết?”

Trong giọng nói của hắn không nghe ra bất kì cảm xúc gì, tựa như đang bình tĩnh mà hỏi: “Anh muốn uống trà hay uống cà phê?”, điều này khiến cho tâm tình nặng nề của Rio cũng thư thả không ít, nhún vai trả lời. “Nếu dựa theo mức đau đớn, thì cái trước sẽ nhẹ nhàng hơn 1 chút, nhưng tôi thà để xác cho cá ngặm, cũng không muốn nó rơi vào tay của Adjivi.”

K.Green gật đầu nói: “Nghe anh nói, tôi có thể tưởng tượng ra được trình độ biến thái của tên đó rồi. Được rồi, chúng ta quay đầu lại, tiến vào lại trong động thôi.”

Rio nhíu mày khi nhìn thấy hắn lại cầm tay mình: “… Có thể phiền cậu chết trước được không? Tôi không hy vọng khi thi thể chúng ta bị phát hiện thì lúc đó lại quấn lấy nhau không thể kéo ra được, nhìn giống như tự tử vì tình lắm.”

“Ồ, tôi không hề ngại việc này.” Người còn lại nói, nắm chặt tay anh nhanh chóng tiến vào trong động mà mực nước biển đang không ngừng dâng cao.

Rất nhanh họ đã không thể chạm được gót chân, chỉ có thể bơi ngược dòng mà tiến. “Nói đi, kế hoạch B của cậu là gì?” Rio một tay nắm chặt lấy các mỏm đá để mình không bị dòng nước đẩy đi, vừa hỏi K.Green.

“Anh khẳng định tôi có kế hoạch B?”

“Tôi đuổi bắt cậu hơn 1 năm, buổi tối nằm mơ thấy cậu còn nhiều hơn sao trên trời. Đều nói thỏ khôn có ba hang, mà cậu thì còn giảo hoạt hơn cả thỏ.”

“Có thể khiến cho đặc vụ anh đây cả tối cũng mơ thấy, hiểu rõ được tôi vô cùng, thật khiến tôi cảm thấy vinh hạnh. Nếu vậy khi hai ta chết cùng 1 chỗ thì chẳng phải thỏa được ước nguyện của anh rồi hay sao, anh nói đi, rốt cục anh cũng bắt được tôi rồi này.” K.Green cười lắc qua lắc lại chỗ hai tay nắm của họ. “Tiếc nuối chính là, quả thực có B, nhưng không phải là kế hoạch, mà là mạo hiểm. Hôm qua tôi đã quan sát động này, chỗ mà chúng ta nghỉ ngơi trước đó là hai khối đá lớn tạo thành một không gian thiên nhiên, dường như do với mặt biển khi thủy triều dâng cao thì cao hơn 1 tí … Nhưng tôi không biết nó cao hơn được bao nhiêu, cũng không biết khi mực nước dâng cao nhất thì có thể đỡ được không gian cho hai người hay không.”

“Nhưng đó là cơ hội duy nhất mà chúng ta có hiện nay, phải không?” Rio nói. “Vậy thử vận xem đi.”

Mặt nước cách đỉnh càng lúc càng gần, có vài đoạn đường họ phải lặn xuống để tiến tới trước, sau đó nâng mũi lên để hít lấy không khí.

Phía trước có một chỗ cực kỳ chật hẹp, trước họ có thể dùng tay chân để qua được, giờ phải chìm toàn bộ trong nước, cũng không biết trong một hơi có thể qua được hết hay không. K.Green do dự 1 chút, buông tay ra, nghiêm túc cầm lấy vai của Rio: “Tôi biết kỹ năng bơi của anh tốt hơn tôi, nếu như tôi thở không kịp, phiền anh một chút, nếu thực sự qua không được, thì anh cứ buông tay tôi ra.”

Rio nhìn khuôn mặt không rõ trong bóng tối của hắn, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

K.Green dưới sự trầm mặc của anh, hít sâu 1 hơi, ngập mình vào trong nước.

Con đường này so với tưởng tượng còn thêm dài, Rio nghẹn tới mức lá phổi đau đớn, ngón tay mới ở ngay mặt nước và đỉnh động tìm được một khe trống. Anh như được đại xá mà nâng mũi lên không ngừng hít thở, kêu lên: “K.Green, ở đây!”

Trước sau không có chút động tĩnh gì, trong lòng Rio căng thẳng, lập tức lặn xuống.

Đèn pin sắp hết pin vụt sáng 1 tí, ánh sáng cuối cùng đầy mờ nhạt không ngừng quơ qua quơ lại, Rio ở trong bóng tối mờ ảo đó thấy được thân ảnh của K.Green, dường như hắn đã không thể kiềm được bản năng hô hấp, phí công lấy tay che miệng mũi, một luồng bong bóng từ giữa đó bắt đầu xuất hiện.

Hắn sẽ lập tức bị ngộp nước.

Rio liền đạp chân bơi qua đó, một tay lấy tay của hắn ra, một tay nâng lấy sau gáy của hắn, dùng môi của anh để thổi khí vào cho hắn.

Đối phương tựa như bắt được rơm rạ cứu mạng mà ôm chặt lấy thắt lưng anh, từ miệng anh không ngừng hít lấy không khí, cho đến khi nửa đầu của họ rốt cục lộ ra khỏi mặt nước, đỉnh đầu chạm tới đỉnh động.

Việc cấp cứu hồi nãy giờ đây đã biến thành một hương vị khác, bọn họ trong sự đau đớn của phổi cùng sự ngột ngạt của ngực mà cuồng nhiệt hôn môi, đại não của cả hai đã không còn suy nghĩ được gì nữa, toàn bộ lý trí trước nụ hôn này đều không còn tồn tại, trong tai hiện tại chỉ nghe thấy tiếng tim đập của đối phương cùng tiếng nổ vang không rõ, đó chính là kêu gào phát sinh trong cơ thể dưới khát vọng.

Ngay khi dòng nước bao phủ hai mắt, lá phổi không thể tiếp tục chịu nổi mà bắt buộc phải tách môi ra, bọn họ mệt mỏi rã rời mà ngẩng đầu lên nâng mũi hít thở không khí, tựa như tử hậu tân sinh.HẾT CHƯƠNG 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.