Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về

Chương 9: 9: Buổi Hẹn Hò Vào Ngày Nghỉ




Diệp Tử thấy Diệp Chanh lén lút núp phía sau, trong lòng cười thầm.

Những người này chẳng lẽ không phải là người đến trả thù sao?

Ngày hôm qua mới nói ra, hôm nay cũng đã đến tìm, bọn họ cũng quá nhanh đi.

Chỉ là bọn họ không nhanh nhanh bắt Diệp Chanh, còn ở đó làm gì.

Diệp Tử thấy Diệp Chanh trốn bên kia, trong lòng nghĩ, mày cho rằng mày đang trốn ở đâu? Lát nữa xem tao chơi mày kiểu nào.

Bên ngoài vài người nói tiếng anh, nhìn nhân viên của hàng.

Nhóm nhân viên cửa hàng bị dọa, bên ngoài có không ít người, cũng đã khóc kêu tìm nơi chạy trốn, bị một lần làm người cảm thấy hỗn loạn khó khăn.

Hình ảnh như vậy với vài người lại là vô cùng hưởng thuj.

Bọn họ liền thích nhìn những người này, bởi vị sự bạo lực của mình mà hoảng loạng, chạy trốn, sợ hãi, run rẩy.

Này đó đều có thể làm cho bọn họ tràn đầy cảm giác thành tựu, gường như vậy, bọn họ liền tựa như vương giả trên thế giới này.

“Nhìn, những người bên ngoài, chạy trốn như chuột a.”

“Ha ha ha, chúng ta đáng sợ như vậy sao?”

một người mang mặt nạ, trực tiếp một tay đem người phụ nữ trước mặt đá lăn trên mặt đất, nhìn mặt cô dính đầy bụi bẩn, càng làm càng thấy vui: “Làm sao vậy, các người có thể gọi cảnh sát a.”

“Đúng vậy, cảnh sát ở đâu, gọi đi.”

“Bọn chúng có phải là không dám vào hay không?”

“Ha ha, tao có thể nghe được tiếng cảnh sát a, chính là chúng nó không dám đến cứu tụi mày đâu.”

“Vì sao hả, vì bây giờ, ở đây tụi tao chính là chúa tể, hiểu không, tụi mày chỉ là con rệp, là những kẻ yếu nhất không nên tồn tại trên đời này.”

Người kia dẫm chân trên đầu người phụ nữ kia, vẻ mặt đầy ác độc, mang theo khinh miệt.

Nhưng mà, người ở đây, đúng thật không phải là đối thủ của họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn, lo lắng co rút lại với nay, chỉ cảm thấy kế tiếp chính là mình, sẽ mất mạng ngay lập tức.

Lúc này.

Diệp Tử ở phía sau tìm được cơ hội, nhìn Diệp Chanh liền hét to một tiếng, ”A...”

Mấy người nọ vừa nghe, liền phát hiện nơi này vẫn còn người, trực tiếp theo giọng nói mà tìm.

Diệp Chanh khựng người một chút, liếc mắt nhìn phía sau một cái.

Diệp Tử chính là lộ vẻ mặt đầy đắc ý, đứng ở nơi đó, thị uy nhìn Diệp Chanh.

Diệp Chanh nhịn không được liền cười.

cô ta cố ý?

thật giỏi, đúng là tìm đường chết mà.

Diệp Chanh vốn nghĩ cô ta trốn được thì trốn đi, không nghĩ cô ta lại thích chơi nổi như vậy, một hai nhất định phải trêu chọc mấy người này.

Liền tức khắc, vài người liền tìm được Diệp Chanh và Diệp Tử.

“Nơi này còn có hai người!”

Diệp Chanh bị lôi ra ngoài.

Diệp Tử ở phía sau, nhìn người đi đến, dùng sức nháy mắt ra dấu, còn không quên nhỏ giọng nói “Là tôi đây, tôi nói cho các người biết, là tôi....”

Nhưng mà, mấy người này nhíu mày nhìn cô ta.

Con đàn bà này bị thiểu năng sao?

Bởi như vậy liền làm bọn họ chán ghét, đưa ta nắm đầu tóc của Diệp Tử, trực tiếp lôi người ra ngoài.

“A...”

Diệp Tử bị lộ, bị tóm lấy ném trên mặt đất, quăng ngã lập tức người đầy mồ hôi.

“Lão đại nơi này còn có một đứa điên.”

Bọn họ nhìn Diệp Tử cười ha ha.

Diệp Tử sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mấy người này.

Chẳng lẽ là cô nghĩ sai rồi....

Đây căn bản là không phải đến trả thù?

Bọn họ... Bọn họ thật sự chính là.... Phần tử cực đoan?

Diệp Tử lập tức, liền im miệng, mờ mịt lại sợ hãi nhìn bọn họ, ngẩng đầu lên lại thấy Diệp Chanh đứng ở kia, chính là từ cao nhìn xuống nhìn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.