Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về

Chương 10: 10: Quán Trọ Duyệt Lai




Diệp Tử liền lúng túng.

Vài người nhìn Diệp Chanh với Diệp Tử.

“Nơi này không nghĩ là nhiều phụ nữ như vậy.”

“Mày không biết, nơi này vốn là nơi đến của những người có tiền, nghe nói là thiết kế quần áo, mỗi mộtbộ là có thể mua được cả một phòng ở đó.”

“Ha, vậy nơi này đứa nào cũng là có tiền?”

Nhân viên cửa hàng ngồi xổm dưới đất liền nói “không phải không phải chúng tôi chỉ là người làm công, tha cho chúng tôi đi.”

“Ha, vậy còn hai đứa này?”

Mấy nhân viên cửa hàng nhìn Diệp Chanh, cúi đầu, lúc này vì an toàn bản thân, thật sự chỉ có thể ích kỷ một lần.

“Các cô ấy là khách hàng.”

Diệp Tử tức giận nhìn bọn họ “Sao các cô lại có thể....”

Lại nhìn Diệp Chanh đứng nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, dường như không nghe thấy.

Sao cô ta lại có thể bình tĩnh như vậy?

Nhưng mà lập tức cô ta liền nhiểu, Diệp Chanh không biết tiếng anh, có lẽ, căn bản là nghe mà khônghiểu bọn họ nói cái gì.

Diệp Tử nghĩ đến điều này, lập tức vui vẻ, nói với bọn họ “cô ta mới là phú hào, thường ngày cô ta là người rất xấu tính, đặc biệt xấu tính, các người trừ bạo an dân, nên thay trời hành đạo, giết người như cô ta.

“Ha? cô ta rất xấu xa?” Vài người nghe xong, nhìn về phía thiếu nữ ngây thơ kia.

Diệp Chanh chỉ là khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn những người này.

“Ha, khinh thường chúng ta?” một gả đàn ông to lớn, gở mặt nạ ra, nhìn Diệp Chanh trước mắt nói “Kẻ có tiền phải không? Các người chính là tội ác của thế giới này, dựa vào thủ đoạn độc ác, có được tiền tài, liền cho mình hơn người? không, hôm nay tao sẽ cho mày biết, cái gì mới gọi là hơn cả con người.”

Gã cúi đầu nhìn Diệp Nịnh.

Diệp Chanh không chút kiêng dè, ngẩng đầu lên nhìn gã.

Gã hừ một tiếng “Lát nữa, đưa này để lại cho tao.”

Dệp Tử bên kia nhìn, trong lòng mừng như điên.

Diệp Chanh này, bây giờ còn thái độ này, cô ta nhất định là không biết những người này đang nói cái gì đi?

Xem ra, cô cho rằng những người này là đang nói đùa với cô ta sao?

Lát nữa, khi mà cô ta bị người đùa bỡn đến chết, cô ta liền sẽ biết, hôm nay rốt cuộc cô ta đã làm cái gì!

Diệp Tử còn đang nghĩ ngợi, liền có người lôi cô ta ra phía sau, Diệp Tử nhanh nói “Các anh, các anhkhông cần làm gì tôi, tôi cũng rất khổ cực, là cô ta...”

Người đàn ông kia nhìn Diệp Chanh, thái độ kiêu ngạo kia thật không coi gã là người.

Người bên dưới đều thương cảm cho Diệp Chanh, nghĩ thầm, xấu xa cũng không phải là các cô sao, các cô chỉ là cùng lúc đến đây thôi.

Lúc này....

Tay gã đàn ông đã nắm lấy quần áo Diệp Chanh.

Diệp Chanh nhấc mi mắt, nhìn gã nói “Buông tay ra.”

Tiếng anh lưu loát, đầu tiên là làm Diệp Tử ngơ người.

Sau đó, gã đàn ông cười càng hăng.

“Tao còn nghĩ là mày câm, thì ra mày còn nói được, rất tốt, nghe được không, bây giờ mày gọi tao mộttiếng ‘Ba’ tao liền thả hết những người này, bằng không, các người đều sẽ chết tại đây.”

Người dưới kia vừa nghe thấy, lập tức liền có hy vọng.

Tràn đầy mong chờ nhìn Diệp Chanh, hy vọng cô có thể gọi người ta một tiếng ‘Ba’

Diệp Chanh buồn cười nhìn gã “Mày? Xứng sao?”

“……”

Bên dưới liền có một nhân viên cửa hàng vội nói “Này, cô không cần chọc giận bọn họ, vì chúng tôi, côvì sao không chịu oan uổng một chút, gọi một tiếng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.