Sủng Thê Làm Vinh

Chương 88: Đỡ không nổi với Thánh thú Bạch Trạch




Như Hạ Lan Tuyết vậy, trong lòng đều chỉ có duy nhất gia của bà thôi, đây mới là tốt.

“Không đúng, ngươi nhất định là có chuyện.” Hạ Lan Tuyết phát giác ra sự lươn lẹo của Tiết ma ma, nhất định là vừa rồi định bóng gió cái gì .

Tiết ma ma cúi đầu cười, “Thôi, ngươi nghỉ ngơi, lão thân đi lấy ít nước nóng lên.”

“Đừng a, ma ma ngươi nghỉ ngơi đi, việc này ta đi là được rồi.” Hạ Lan Tuyết vội vàng đứng dậy giữ Tiết ma ma lại.

Ở Hạ Lan phủ, mặc dù có Tiết ma ma hầu hạ bên người, nhưng những chuyện vặt như giặt quần áo nấu cơm bưng trà dâng nước vẫn có người khác làm, Tiết ma ma cũng không cần động thủ, hiện tại đang ở bên ngoài, mặc dù bản thân là chủ tử, nhưng Tiết ma ma lớn tuổi, lại là người của Cơ Hoa Âm, nàng làm sao có thể để bà động thủ, chính mình lại nhàn rỗi được?

Lúc Hạ Lan Tuyết xuống lầu, vừa vặn gặp được Thiếu Khâm từ bên ngoài trở về, hắn một thân áo lông hồ tuyết trắng tựa hồ bọc gió tuyết, mang theo hơi lạnh quanh người.

“Bên ngoài lại tuyết rơi sao?” Buổi tối xuống lầu, Hạ Lan Tuyết nhìn không rõ ràng lắm, vừa vặn lại không có chuyện gì để nói, liền tùy tiện hỏi một câu.

Thiếu Khâm nhẹ 'Ừm' một tiếng, phủi phủi tuyết trên áo lông hồ, sau đó đi tới phía nàng, “Ngươi muốn làm gì?”

“Lấy ít nước nóng.” Hạ Lan Tuyết nói.

Thiếu Khâm nhìn về đám tùy tùng sau lưng, một người trong đó vội đi làm.

Hạ Lan Tuyết vội vàng nói, “Không cần, chút chuyện nhỏ này ta tự mình đi làm là được rồi.”

“Lên đi, nơi này gió lớn.” Thiếu Khâm nhìn nàng một cái, sau đó, chậm rãi đi lên cầu thang.

Hạ Lan Tuyết trợn mắt, không có ý định cùng hắn đi lên, vốn là, nếu không phải do nơi này chỉ có một cái khách sạn, nàng cũng không muốn cùng hắn ở dưới một mái hiên.

Cho nên, cho dù có phân phó của hắn, nàng vẫn đi tìm chưởng quỹ , “Phòng bếp ở đâu, ta muốn lấy ít nước nóng.”

“Oh, cô nương, thực tại xin lỗi vô cùng, trận tuyết buổi sáng quá lớn, nồi và bếp thiếu chút nữa bị sụp, củi cũng đều ướt hơn phân nửa, ngài muốn có nước nóng phải chờ một chút.” Chưởng quỹ xin lỗi nói.

“Phiền toái như vậy?” Hạ Lan Tuyết nhíu lông mày, “ Vậy có cái gì ăn không?”Mang lương khô không nhiều lắm, hơn nữa đều lạnh, ăn cũng không thoải mái.

Chưởng quỹ vội nói, “Phòng bếp đang được dọn dẹp, chỉ một chút nữa là thu xếp xong, cô nương chịu khó nhịn một chút.”

“Ừ.” Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt bụng đang réo, có chút buồn bực, “Nơi này có quán cơm nào không?”

Chưởng quỹ gấp rút chỉ bên ngoài, “Ra cửa đi bên trái, đầu phố một tiệm mì, nhưng cũng không biết bây giờ còn bán hàng không, cô nương cũng biết, sắp đến cuối năm rồi, nhiều cửa hàng đóng cửa chuẩn bị cho lễ tết, hơn nữa bây giờ làm ăn cũng không được mấy.”

“Được rồi, cám ơn ngươi chưởng quỹ , lát nữa phòng bếp thu xếp xong, nhớ mang lên phòng ta ít nước nóng.” Hạ Lan Tuyết hết lần này đến lần khác dặn dò xong, lúc này mới hơi uể oải bước lên phòng.

Tiết ma ma ghép hai cái ghế dựa vào thành một cái giường nhỏ, cầm bọc quần áo, nghỉ ngơi ở trên đó.

Hạ Lan Tuyết nhìn thấy sợ hết hồn, “Ma ma sao bà lại nằm ở trên này? Không sợ lạnh sao, nếu mệt bà lên giường nằm nghỉ đi.”

“Đầy tớ nào dám ngủ giường của chủ tử.” Tiết ma ma lơ đễnh, nửa tựa như nói giỡn nói, “Như thế nào? Không cầm nước nóng lên sao?”

“Nói là phòng bếp bên kia thiếu chút nữa sụp.” Hạ Lan Tuyết đi lên trước, đỡ bà đứng dậy, “Đi, đến trên giường ngủ.”

Tiết ma ma ngồi dậy, cười nói, “Yên tâm, đừng xem ta lớn tuổi, thể cốt cũng không mảnh mai, ngược lại ngươi, mới đi ra ngoài có nửa ngày mà khuôn mặt đã trắng bệch rồi.”

Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt bụng, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đi đường cũng không cảm thấy cái gì, mới vào khách sạn đột nhiên liền không thoải mái.

Nàng cảm thấy có thể là do ăn lương khô , dù sao, sống an nhàn sung sướng quen, dạ dày không thích ứng được những loại thức ăn nguội lạnh như vậy.

Tiết ma ma nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nghiêm túc, “Được rồi, cũng không cố được nữa, ngủ trước đi.”

“Ngươi cũng ngủ trên giường.” Thấy bà lại muốn nằm xuống ghế, hơn nữa ngay cả đệm chăn cũng không có, Hạ Lan Tuyết vội vàng lôi kéo bà dậy .

Tiết ma ma thấy nàng gấp gáp, cười nhạo nói, “Ta cũng không dám, giường của ngươi chỉ có thể gia ngủ, ta muốn ngủ, sau này gia lại trách cứ?”

“...” Hạ Lan Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn như bị phỏng, “Ma ma, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Còn đùa như vậy?”

Tiết ma ma chỉ cười, “Được rồi, ma ma không có việc gì.”

“Không được.” Hai người giằng co , bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

“Hay là phòng bếp mang cơm lên?” Hạ Lan Tuyết bị kích động chạy đi mở cửa, chỉ thấy một vị phụ nhân mang theo tiểu nha hoàn, một người ôm hộp cơm cùng ấm trà, một người ôm thùng nước nóng đang bốc hơi, đứng ở cửa, cười nhẹ nhàng .

“Là Hạ Lan tiểu thư?” Trung niên phụ nhân kia thân thiện hô, một mặt đem hộp cơm và ấm trà vào để ở trên bàn.

“Trong bình trà là nước trà nóng mới ngâm, cô nương có muốn uống trước không? Nếu đói bụng, thức ăn trong hộp đều mới làm, để ta bày ra nhé?” Phụ nhân kia nói chuyện rất lanh lẹ, một mặt hỏi một mặt bày biện thức ăn.

Ba món ăn, một bát canh, hai chén lớn cơm tẻ, đã dọn lên bàn, vẫn còn bốc mùi thơm, làm cho người ta muốn ăn ngay, tâm tình trong phút chốc tốt lên rất nhiều.

Hạ Lan Tuyết kìm nén không được, cầm lấy cái muỗng uống một ngụm canh nóng, “Oa, thật sự là quá tốt. Ngươi là vợ của lão bản ở đây sao? Này món ăn nấu rất ngon.”

“Ha ha, ta đúng vợ của lão bản tiểu điếm này, nhưng, thực xin lỗi vô cùng, buổi sáng đột nhiên một hồi gió tuyết, phòng bếp bên kia thiếu chút nữa bị sụp, đến bây giờ cũng chưa thu dọn xong, thật sự là bạc đãi cô nương cùng lão nhân gia này rồi.” Lão bản nương khách khí nói.

Hạ Lan Tuyết muỗng xuống, lại đỡ Tiết ma ma đến ngồi, một mặt hướng về lão bản nương khoát tay nói, “Thôi, không phải là chuyện lớn gì, bây giờ không phải là tốt lắm sao? Lão bản nương có thể làm ra những món ăn ngon này, chúng ta cảm kích còn không kịp đâu, đa tạ, lát nữa tính vào tiền phòng cho ta”

Vừa nói xong, động tác nàng nhanh nhẹn gắp một chén lớn thức ăn cho Tiết ma ma, “Ma ma, mau ăn cho nóng.”

“Cô nương, ngươi hiểu lầm.” Nhìn tiểu nha hoàn đem nước nóng bỏ vào sau tấm bình phong, lão bản nương lại nói, “Đây không phải là ta làm.”

“A, ai làm đều không sao cả, ăn ngon là được.” Hạ Lan Tuyết nghĩ tới, người ta lão bản nương, ước chừng cũng không đích thân xuống bếp, đặc biệt là nơi này còn có tiểu nhị cùng nha hoàn, liền cười nói, “Món ăn này hương vị rất ngon, sau này, ngươi nên thưởng phần thưởng nhà các ngươi đầu bếp.”

“Ôi, cô nương, ngươi thực hiểu lầm, với thời tiết này, sao ta có thể tìm được nguyên liệu tốt như vậy, nói thí dụ như canh gà này, ta chính là muốn làm cũng không có a.” Lão bản nương nghiêm túc giải thích.

Hạ Lan Tuyết sững sờ, không dám không có tim không có phổi nhét thức ăn vào miệng rồi, “Lão bản nương, ngươi nói rõ ràng, những thức ăn này không phải do các ngươi làm ra, vậy tại sao… lại mang đến phòng ta?”

Tiết ma ma ánh mắt lạnh lùng, nhưng chỉ là nhìn Hạ Lan Tuyết.

Lão bản nương nở nụ cười, “Cô nương, sao ngài lại hỏi ta? Ngài không quen biết vị gia cùng ở đây sao?”

“Thiếu Khâm?” Hạ Lan Tuyết cố nuốt xuống một miếng cơm, “Ngươi nói là vị công tử kia muốn ngươi đưa những thứ này?”

“Đúng vậy. Nếu không, ở địa phương nhỏ này của ta, làm sao có thể làm ra được những món ăn ngon như vậy, liền này một chén canh, ta có thể nhận ra tối thiểu cũng thả mười mấy vị , phải nấu hai canh giờ mới ra được mùi vị này.” Lão bản nương có chút đắc ý nói, “Cô nương à, trước kia nhà ta cũng được coi là gia đình giàu có, đồ ăn như vậy cũng không hiếm lạ gì”

“A.” Nàng càng nói, Hạ Lan Tuyết càng cảm thấy có chút khó chịu, mới vừa rồi còn cảm thấy mùi vị thức ăn ngon, giờ phút này, thoạt nhìn lại không được tự nhiên vô cùng, “Ngươi đi ra ngoài đi.”

“Được, cô nương có cái gì phân phó, trực tiếp đến lầu dưới tìm ta.” Lão bản nương khách khí một tiếng, xoay người đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Hạ Lan Tuyết nhìn Tiết ma ma, vẻ mặt nghi hoặc, “Sao yêu nhân kia lại tốt bụng như vậy? Ngươi nói hắn có ý đồ gì?”

“Cái này phải hỏi ngươi a.” Nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt đần độn của nàng , Tiết ma ma cũng không nói ra, trực tiếp múc một chén canh lớn uống.

“Ta?” Hạ Lan Tuyết nhíu chặt mày, trăm mối như tơ vò, “Yêu nhân kia bình thường cũng không nói chuyện với ta, nếu nói là có chuyện, vậy cũng là... A, đúng rồi.”

Nàng đột nhiên nhớ tới cái đêm bị hắn bắt, hai người bị tù mật thất, nàng bị hắn hút máu.

Ngẫm lại, chỗ cổ nàng còn cảm thấy lành lạnh .

“Cái gì?” Tiết ma ma thấy nàng không nói, ngược lại tò mò hỏi.

“Không sao.” Hạ Lan Tuyết lắc lắc đầu, lại cầm lấy chiếc đũa dùng sức ăn, người nọ nợ nàng một cái mạng đấy, ăn ít đồ của hắn, có làm sao.

Tiết ma ma hơi lạnh mặt.

“Ăn đi, cả ngày không được ăn đồ ăn ngon rồi .” Hạ Lan Tuyết gắp thức ăn cho bà.

Tiết ma ma lại buông đũa xuống, “Ta sợ gia biết rồi, lại tức giận chúng ta“

“Hắn tức cái gì? Chỗ này cũng không có đồ gì ăn, chẳng lẽ bắt chúng ta nhịn đói?” Hạ Lan Tuyết thấy rất khó hiểu, sao lão bà tử này thay đổi thái độ nhanh như vậy, mới vừa rồi còn tranh canh với nàng .

“Được rồi, ngươi không ăn, một mình ta ăn hết.” Hạ Lan Tuyết cũng không dụ dỗ bà, tự mình nghĩ ăn no rồi tính sau.

Tiết ma ma nhìn, đột nhiên cảm thấy không đúng, chính mình ăn không có việc gì, chỉ có nha đầu ăn, gia mới tức giận .

Vì vậy, Tiết ma ma vội vàng tranh đoạt.

Hai chủ tớ một phen tranh đoạt, đồ ăn trên bàn rất nhanh liền thấy đáy.

Hai người vuốt bụng nằm ở trên ghế thở nặng khí.

Tiết ma ma cười cười nhìn Hạ Lan Tuyết, sống lớn tuổi như vậy, mắt thấy sắp bị chôn rồi, mà còn gặp được nha đầu thú vị như vậy cũng không tệ.

Gia ánh mắt quả nhiên là tốt, không giống cha hắn.

Hai người thoải mái ngồi, ai cũng không nói chuyện.

Yên tĩnh lại, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, “Ai vậy? Vào đi?”

Hạ Lan Tuyết nghĩ tới lão bản nương lên thu dọn, nhưng đi vào lại là một nữ tử trẻ tuổi.

“Hạ Lan tiểu thư.” Loan Nguyệt đứng ở cửa, hướng về Hạ Lan Tuyết dịu dàng một xá, khách khí nói, “Nô tỳ theo lệnh của Thiếu Khâm đại nhân dẫn tiểu thư đến phòng ngủ .”

“Có ý gì?” Hạ Lan Tuyết sửng sốt.

Loan Nguyệt giống chủ tử như một, trên khuôn mặt luôn luôn treo vẻ mặt hờ hững, “Thiếu Khâm đại nhân đã cho dọn một phòng hảo hạng để cô nương nghỉ ngơi”

“Thật sự?” Hạ Lan Tuyết nghe vậy ánh mắt sáng lên, đang lo buổi tối làm sao để ngủ cùng với Tiết ma ma một giường đây.

“Thật sự, cô nương mời cùng đi với nô tỳ.” Loan Nguyệt xoay người, đi ra ngoài.

Hạ Lan Tuyết vội vàng đứng dậy liền muốn đi theo.

Tiết ma ma nhíu chặt lông mày tưởng có thể kẹp chết con ruồi, “Nha đầu, người nào ngươi cũng đi theo sao?”

“Quản hắn khỉ gió người nào đâu? Qua đêm nay nói sau, ma ma, bên kia nước nóng một mình ngài dùng đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chut, sáng mai ta lại tới tìm ngươi a.” Hạ Lan Tuyết cầm lấy bao đồ trên giường, vui mừng chạy theo Loan Nguyệt.

Tiết ma ma trong lòng rối rắm đến không được, bà biết rõ, cái Thiếu Khâm sẽ không làm gì tiểu nha đầu, ngược lại, còn săn sóc không ngừng.

Nhưng càng là như thế, bà càng là nóng lòng a, tiểu nha đầu xem không hiểu, nhưng bà một bó tuổi rồi nên nhìn rõ, cái yêu nhân gì gì kia, đối tiểu nha đầu tuyệt đối cũng là để ý, đây chính là hiển nhiên muốn cùng gia tranh đoạt đâu.

Đúng rồi, nếu không, này mùa đông khắc nghiệt , sao sẽ như thế trùng hợp vừa ra khỏi cửa liền đụng phải?

Không có nơi ở, người ta đưa gian phòng, chưa ăn , người ta đưa ăn ngon...

Nhưng mà, nếu không để tiểu nha đầu đi, tiểu nha đầu không quen chịu khổ, lại bắt nàng chen lấn cùng lão bà tử như bà ở một giường, cũng thật làm khó người ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiết ma ma hạ quyết tâm, tắm một cái ngủ, dù sao, chuyện của người trẻ kệ họ tự quyết đi , nàng tin tưởng gia gia mình, nếu là ngay cả một tiểu nha đầu cũng không làm được gì, thì dù lão bà tử bà có làm nhiều chuyện đi nữa cũng vô dụng.

Lúc đó, Hạ Lan Tuyết đi theo Loan Nguyệt đến một gian phòng khách ở lầu ba.

Vừa đẩy cửa vào, mùi thơm ấm áp xông vào mũi, thật sự là thoải mái, lại nhìn trong phòng, giường lớn chạm trổ, bình phong tinh sảo, màn che thượng hạng, bên trên còn trải thảm .

“Cô nương, nơi này đệm chăn gối đầu đều là mới , không có có một người dùng qua.” Loan Nguyệt rót ly trà đưa cho Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết tiếp nhận, nhìn ly trà cũng là làm bằng ngọc lục bảo, bên trong lá trà phiêu phiêu đãng đãng lại giống như một bộ tranh sơn thủy.

“Trà này thật là thơm.” Nàng nhấp ly trà, nhịn không được tán thưởng.

Loan Nguyệt vẫn như cũ cười nhẹ, “Đây là trà đại nhân thích uống nhất rất thơm”

“À.” Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng nhấp một miếng, quả nhiên cảm thấy không sai, “Không sai, so với những thứ trước kia ta đã uống ngon hơn nhiều.”

Loan Nguyệt nghe vậy, khóe môi đường cong sâu một chút, tầm thường tục vật há có thể cùng đại nhân so sánh sao?

“Cô nương, muốn tắm rửa không? Nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng.” Loan Nguyệt hỏi.

Hạ Lan Tuyết cái ly xuống, “Có, đa tạ.”

“Đại nhân phân phó , nô tỳ cần phải vậy.” Loan Nguyệt khách khí có lễ nói.

Nhưng, Hạ Lan Tuyết lại nhận ra cô nương này không thích mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.