Sủng Thê Làm Vinh

Chương 43: Nước mắt tuôn rơi




Trong đầu Hà Tâm Hạ một khoảng trống không, có giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của Trịnh Thiểu Hoa.

Anh mắt kính lại yêu cô?

Hà Tâm Hạ lần nữa quan sát Trịnh Thiểu Hoa, tự hỏi có phải Trịnh Thiểu Hoa đang nói giỡn.

Nhưng mà đối phương lại nói ra đáp án khẳng định “Trịnh Tĩnh, ông không nên động vào cô ấy.”

Cho dù là người nào tổn thương cô, anh đều trả lại tất cả, cho dù người đó là cha của anh cũng không ngoại lệ.

Trịnh Tĩnh tức giận đến hai tay run rẫy: “Mày định chống lại cha mày? Cánh dài cứng cáp rồi có phải không? Mày muốn hại chính mình không sao cả, còn lôi cả người nhà họ Trịnh theo cùng sao? Tao vừa ý Hà Nghiên Vũ là con dâu, những người khác đừng mong bước vào cửa nhà họ Trịnh.”

“Nhưng đáng tiếc người tôi nhìn trúng, chỉ có Hà Tâm Hạ, ngoại trừ cô ấy ra, những người khác tôi cũng không muốn.” Trịnh Thiểu Hoa không tiếp tục nói nhiều, xoay người đi về phía con đường lúc nãy, bóng lưng của anh từ từ đi đến cửa chính, giọng nói bay bỗng truyền đến: “Trịnh Tĩnh, ông đã chọc giận tôi.”

Cho nên, anh sẽ không tiếc tất cả mà trả thù.

... ...... ......

Trên màn hình ti vi, đang phát bản tin cảnh trẻ con ở nông thôn khó khăn khi đến trường, sắc mặt Trịnh Thiểu Hoa nhìn thấy một người quen mắt.

Người đàn ông trung niên kia, đồng thời khắc sâu vào mắt Hà Tâm Hạ.

Là cha của cô.... ........

Là người đàn ông cả đời của mẹ.

“Tôi hy vọng đông đảo quần chúng có thể chú ý đến vấn đề trẻ nhỏ gặp khó khăn khi đi học, nhìn nơi đây các bức tường xung quanh trường, còn có ích được chỉ còn lại bút máy, chúng ta là một thành viên của xã hội, hẳn là phải suy nghĩ lại.”

Hà Chính Trí nói một loạt hô hào xã hội chú ý đến nổi khổ của trẻ em.... ....Vô cùng hay.

Nhưng Hà Tâm Hạ nhìn thấy nét mặt của ông ta, lời nói của ông ta, tất cả đều dối trá như thế.

Trịnh Thiểu Hoa xem ti vi, khẽ hừ một tiếng: “Lúc nhanh chóng điều động viên chức, đã muốn là một chút hoạt động công ích, làm gia tăng người, tính toán phá vỡ thật tốt.”

Trong lòng Hà Tâm Hạ cũng nghĩ như thế, không lâu sau lại tiến hành tuyển cử, lúc này Hà Chính Trí không biểu hiện, còn phải đợi tới khi nào?

Gâu gâu gâu.......Bình Tử xúc động kêu to, bóng dáng chạy xung quanh Hà Tâm Hạ.

Thấy được chủ nhân, không sờ vào được chủ nhân, cảm giác thật là khó chịu.

“Hư.......Buổi tối mà kêu la cái gì, cẩn thận hàng xóm sang gõ cửa.” Loại chuyện này trước đây thường xuyên xảy ra, mỗi lần Hà Tâm Hạ đều ăn nói khép nép xin lỗi hàng xóm. Nếu không phải Hà Tâm Hạ che chở cho Bình Tử, có lẽ các bác hàng xóm hận không thể lấy dây thừng buộc chặt miệng Bình Tử lại.

Gâu........Bình Tử ủy khuất nhỏ giọng sủa một tiếng, nằm rạp bất động trên mặt đất, một đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Hà Tâm Hạ.

Hà Tâm Hạ đang phiền não vì chuyện ban ngày, chưa từng có tâm tư an ủi Bình Tử, giữ chặt cằm, nhìn Trịnh Thiểu Hoa đang ngẩn người.

Từ đầu đến cuối cô cũng không hiểu.... .....Rốt cuộc cô có điểm nào đáng để Trịnh Thiểu Hoa thích chứ? Vấn đề này làm cho cô nghi ngờ.

Trịnh Thiểu Hoa xem ti vi không bao lâu, thì đi ngủ.

Anh đi vào căn phòng ngủ kia, là giường chiếu khi Hà Tâm Hạ còn sống........Đồ đạc vẫn như trước kia, không có bất kỳ thay đổi nào.

Trịnh Thiểu Hoa cởi quần áo, sau khi thay đồ ngủ, liền lên giường ngủ.

Thân ảnh trong suốt của Hà Tâm Hạ bay trong phòng, bên trong có thêm rất nhiều đồ của Trịnh Thiểu Hoa, cả không gian phòng ngủ thoạt nhìn càng nhỏ thêm.

Lúc cô bay qua ngăn ngủ, chợt trông thấy có một quyển sách bên trong. Một nửa quyển sách để lộ ra bên ngoài, còn một nửa nằm trong ngăn kéo.

Cô nhìn thấy rõ ngoài bìa quyển sách, viết rõ hai chữ “Nhật Ký“.

Đặc biệt muốn lục lọi quyển ghi chép nhật ký của Trịnh Thiểu Hoa, không có bất kỳ vật gì có thể so sánh với nhật ký, càng có thể cung cấp tin cho cô.

Cô theo bản năng đưa tay chạm vào quyển nhật ký, bàn tay xuyên thẳng qua, không có vóc dáng chân thật, giống như một luồng không khí, có thể bay lượn khắp mọi nơi. Nhưng loại cảm giác này khác hẳn với cảm giác người thường, có đôi khi cũng không phải làm món vật cho người ta vui vẻ.

Thật là bực bội.......

Hà Tâm Hạ không tin không thể chạm vào nhật ký, chưa tới phút cuối thì chưa cam lòng, mỗi khi bàn tay xuyên quan, cô lại bao trùm lên quyển nhật ký.

Cứ như vậy giằng co tới lui không dưới một trăm lần, đột nhiên Hà Tâm Hạ cảm giác được lòng bàn tay chạm phải một vật cứng.

Cảm giác này, làm cho trong lòng cô vui vẻ.

Ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, ngón tay cũng không có xuyên thẳng qua, cô có thể sờ lên trang nhật ký rồi.

Cô cố gắng sử dụng các bộ phận khác của cơ thể chạm vào vật thể, nhưng cơ thể vẫn không có trở ngại xuyên qua một chút nào, nói cách khác, cô có thể chạm vào đồ vật là ngón tay.

Cô cũng không nổi giận, tốt xấu hiện tại cũng có thể sờ được đồ vật, cô dùng ngón tay nâng quyển nhật ký, bay vào phòng khách.

Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ trong suốt, vừa mới bày quyển nhật ký ra, loáng thoáng có thể thấy được chữ viết trên đó.

Hà Tâm Hạ không thể chờ được mở quyển nhật ký ra, đọc từng tờ một.

“Ngày 7 tháng 6, Hà Tâm Hạ từ bên ngoài dẫn về một con chó chihuahua, tôi mấy lần khuyên cô ấy tặng con chó cho người khác, nhưng cô ấy lại cố ý muốn nuôi. Nhìn cô chăm sóc tên tiểu tử kia, quan tâm hơn so với tôi, tôi thừa nhận, tôi ghen tị.”

“Ngày 13 tháng 8, tôi ở đây giúp cô ấy quét dọn phòng, nhìn thấy một phòng dơ bẩn, người khác không biết còn tưởng rằng căn phòng này là nam sinh đang ở.

Nhưng mà, tôi nguyện ý quét dọn phòng cho cô ấy cả đời, tuy rằng cô ý không biết tâm tư của tôi.”

“Ngày 20 tháng 9, nghe nói trong trường đại học có một nam sinh theo đuổi cô ấy, tôi kiếm cớ cố ý đi rình coi, là nam sinh trưởng thành rất đẹp trai. Tôi tìm người đi cảnh cáo cậu ta vài câu, nam sinh kia vừa nhìn thấy bọn họ hung thần sát khí, sợ tới mức liên tục nói không bao giờ theo đuổi cô ấy nữa.”

“Ngày 11 tháng 12, vì sao Hà Tâm Hạ nói rời đi là rời đi? Vì sao lại vội vàng như thế? Vì sao........Vì sao.......Tôi còn chưa thổ lộ tâm ý với cô ấy, cô ấy đã rời bỏ tôi?

Sau khi đọc rất nhiều trang nhật ký Trịnh Thiểu Hoa viết sự ảo não và hối hận, anh hối hận vì sao không thổ lộ tâm ý sớm, quý trọng mỗi một phút giây ở cùng với cô.

Sau khi xem xong, Hà Tâm Hạ cảm thấy rung động sâu sắc, cô chưa từng nghĩ đến anh mắt kính lại nặng tình với cô như thế.

Hơn phân nửa độ dài trong quyển nhật ký, ghi chép tất cả đều là chuyện của cô.

Nhưng từ trong quyển nhật ký, Hà Tâm Hạ tìm ra chút manh mối, trong nhật ký từng viết qua chuyện nhà họ Hà và nhà họ Trịnh.

“Ngày 1 tháng 3, tôi chính thức tiếp nhận bệnh viện Khang Ninh, vốn sau lưng luôn gọn gàn, nhưng lại có bí mật không muốn người khác biết.... ...”

“Ngày 22 tháng 10, giao dịch xảy ra vấn đề, may mắn có thư ký Hà giúp đỡ, mới không lộ ra dấu vết.......”

Rốt cuộc nhà họ Hà và nhà họ Trịnh tiến hành giao dịch bí mật gì, chỉ có bọn người Trịnh Thiểu Hoa mới biết.

Hà Tâm Hạ lục lọi hết một quyển nhật ký, sắc trời dần dần lộ ra tia sáng.

Cô dè dặt dùng ngón tay nâng quyển nhật ký lên, định thả lại ngăn kéo.

Giữa không trung một quyển nhật ký đang bay lơ lửng, giống như bị vật gì đó dẫn dắt đi về phía phòng ngủ.

Nếu có người đang ở đây, trông thấy một màn này, nhất định sẽ sợ tới mức hét to “chuyện ma quỷ.”

Trong giấc mơ Trịnh Thiểu Hoa ngủ cũng không yên ổn, anh luôn mơ thấy cảnh Hà Tâm Hạ khi còn sống, đảo mắt cảnh này thay đổi thành tang lễ của cô, một lần lại một lần tàn phá nội tâm anh.

Trên trán chảy mồ hôi lạnh, Trịnh Thiểu Hoa đột nhiên mở to hai mắt.

Lạch cạch một tiếng, quyển nhật ký rơi thẳng xuống đất.

Hà Tâm Hạ sợi tới mức quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiểu Hoa ngồi trên giường, trong lòng tự nhủ, có phải trùng hợp như vậy không?

Ánh mắt Trịnh Thiểu Hoa từ từ di chuyển trên mặt đất, quyển nhật ký lăn một vòng trên mặt đất, anh xốc chăn lên, đi xuống giường.

“Làm sao có thể rơi xuống đất?” Anh nhặt quyển nhật ký lên, nghi ngờ lẩm bẩm.

Trái tim nhỏ của Hà Tâm Hạ đập thình thịch không ngừng, không dám thở mạnh đứng nguyên tại chỗ.

Trịnh Thiểu Hoa cũng không đem lòng sinh nghi, cầm quyển nhật ký để vào trong ngăn kéo, phải đi rửa mặt thay quần áo rồi.

Nhìn Trịnh Thiểu Hoa không chút kiêng kỵ để trần nửa người, Hà Tâm Hạ cũng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, nhìn chăm chú vào động tác của Trịnh Thiểu Hoa.

Vì sao cô càng nhìn Trịnh Thiểu Hoa, càng cảm thấy anh đẹp trai như thế? Vì sao cảm thấy không nhịn được muốn xem cái kia của anh?

Cô không nghĩ ra vì sao, thì mệt mỏi phải tiếp tục suy nghĩ.

Đối với suy nghĩ báo thù, Hà Tâm Hạ cũng không quá mức chấp nhất. Từ trước đến nay cô gặp chuyện đều rất bình tĩnh, huống chi vừa nghĩ đến người kia là cha của Trịnh Thiểu Hoa, cô từ chối bản thân nảy sinh ra tâm ý báo thù.

Oán hận thì có. Nhưng cho dù oán hận, cô còn có thể làm gì? Cô là ma đương nhiên cực kỳ kiềm nén.

... ...... .......

Trong bệnh viện cũng không có việc gì lớn, cả ngày Trịnh Thiểu Hoa đều ngồi trong phòng làm việc, thỉnh thoảng xem báo cáo bệnh nhân.

Trên bàn làm việc của anh có trồng một chậu xương rồi, là do Hà Tâm Hạ khi còn sống tặng cho anh.

Tiếng gõ cửa vang lên, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi đến, sau khi anh ta xác định cửa phòng đóng chặt chẽ, mới mở miệng nói: “Viện trưởng Trịnh, nhóm hàng khi đã đến, ngài muốn kiểm tra không?”

Trịnh Thiểu Hoa chậm rãi ngẩng đầu, dường như nghĩ đến cái gì, anh gật đầu “Theo thường lệ cầm danh sách cho tôi xem một chút, những chuyện khác đều làm như trước kia.”

“Được.” Bác sĩ nói xong câu này, lại mở cửa đi ra ngoài.

Trịnh Thiểu Hoa lại lâm vào trầm tư, nhìn bóng lưng của bác sĩ kia, có chút thất thần.

Hà Tâm Hạ nhận ra không khí quá dị, không khỏi nhìn vị bác sĩ kia vài lần, Cô nhớ rõ người bác sĩ này là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất được bệnh viện Khang Ninh trọng dụng, cũng rất có tiếng ở thành phố C này.

Có thể do anh ta tự mình xem hàng, chắc là có địa vị rất lớn.

Hà Tâm Hạ do dự có nên đi theo anh ta hay không, đi xem rốt cuộc anh ta làm cái gì, tiếng chuông điện thoại của Trịnh Thiểu Hoa chợt vang lên.

“Alo, xin hỏi có phải là ngài Trịnh không? Có vị tiểu thư ở quán bar chúng tôi uống rượu say, hy vọng ngài tới đón cô ấy.” Người kia nói chuyện chắc là chủ quán rượu.

Trông thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên “Hà Nghiên Vũ”, động tác bay của Hà Tâm Hạ chợt dừng lại, trở về bên cạnh Trịnh Thiểu Hoa.

“Anh có thể lựa chọn ra ngoài thuê xe, đưa cô ta về địa chỉ nhà cô ấy......” Từ lời nói của Trịnh Thiểu Hoa có thể nghe ra, anh cũng không có ý định đến quán bar đón người.

Chủ quán rượu khó xử tiếp tục nói” Thưa ngài, cô ấy đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi, trong miệng chỉ gọi tên một người, ngài có nên đến đón cô ấy không? Đợi lát nữa quán bar đông người, chúng tôi không có cách nào chăm sóc cô ấy.”

Giọng nói Trịnh Thiểu Hoa cũng không thay đổi, lại hơi thả lỏng một chút, lặp lại lời nói: “Say đến bất tỉnh nhân sự?”

“Phải.”

“Đi, quán bar của các người tên gì, tôi sẽ đến đó.” Trong mắt Trịnh Thiểu Hoa dường như hàm chứa ẩn ý, Hà Tâm Hạ thấy vậy kinh hồn bạc vía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.