Sủng Thê Làm Vinh

Chương 12: Ngũ Tặc Đoàn




Editor: smizluy1901

"Ba, mẹ!" Cánh cửa gỗ dày nặng được mở ra, một cậu bé xinh xắn đến mức khiến Nhật Nguyệt cũng phai màu, cậu nện bước chân mũm mĩm "lạch bạch lạch bạch" chạy vào, liền chạy về phía lầu hai quen thuộc.

"Thần Thần, chạy chậm một chút, cẩn thận ngã xuống." Nhạc Thanh Lăng đi theo phía sau cậu bé, xách theo túi sách nhỏ, vừa chạy chậm vừa dặn dò, mặc dù Hàn Diệu Thần mới hai tuổi, nhưng động tác lại rất nhanh, đến nỗi Nhạc Thanh Lăng cũng không đuổi kịp cậu.

"Ba, mẹ!" Cậu nhóc cả chạy lẫn bò rất nhanh đã lên cầu thang, bởi vì không có nhìn thấy được ba mẹ của mình "nghênh đón" ở cửa lớn, cậu thông minh lập tức đoán được nhất định là ba mẹ "trốn" trong phòng ngủ, cho nên cậu vừa bò lên thang gác vừa không ngừng lớn tiếng kêu gọi, tuyên bố mình đã về.

"Cục cưng, đừng ngủ nữa." Hàn Dập Hạo dịu dàng ôm lấy bà xã trong ngực, nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai của cô nói, "Con trai đã về rồi."

Tòng Thiện ngủ trong chốc lát, rất là mệt mỏi, nhưng vừa nghe đến hai chữ "con trai", ý thức được bây giờ chính là thời gian con trai về nhà, lập tức từ trong mơ mơ màng màng bừng tỉnh dậy, nghe thấy giọng pi pô bập bẹ ấy của con trai, lập tức muốn xuống giường, nhưng cô vừa mới nhấc tay, đã cảm thấy cả người đau nhức không thôi, đừng nói xuống giường, bây giờ ngay cả ngồi cô cũng không quá dễ dàng, cô tức giận trừng mắt lườm đầu sỏ gây nên mà mặt nở nụ cười thõa mãn ấy, giọng còn mang theo chút khàn khàn, mắng: "Nhìn xem chuyện tốt anh đã làm!"

Ánh mắt như con dao găm giết người, ở trong mắt của anh lại vô cùng nhu mì ngượng ngùng, anh vô cùng yêu vẻ mảnh mai vô lực của cô, hơn nữa đây là do anh gây nên.

"Chụt" vợ yêu một cái, anh đỡ cô, nhét một cái nệm êm ở sau lưng cô, lại sửa sang lại quần áo anh đã sớm mặc giúp cô, rồi đứng dậy đi mở cửa.

Bàn tay nhỏ bé mập mạp của cậu nhóc vừa mới chụp ở trên cửa, cửa phòng đã được mở ra, cậu bé mặc bộ đồ tiểu âu phục phong cách Anh, trên cổ còn thắt chiếc nơ nhỏ cùng màu, Hàn Diệu Thần ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngũ quan non nớt lại xinh đẹp đến kinh người này có tám chín phần giống hệt như Hàn Dập Hạo, nhưng làn da trắng mịn, lông mi và khóe mắt lại càng giống Tòng Thiện hơn, cười rộ lên, trong vẻ đẹp trai lại mang theo tí đáng yêu, khó trách là bảo bối được cả gia tộc nâng ở trong lòng bàn tay.

Cậu bé ngửa mặt nhìn lên người ba anh tuấn bất phàm như vị thần của cậu, giòn giã mà gọi một câu "Ba".

"Ừ." Tim Hàn Dập Hạo trong nháy mắt liền mềm nhũn, xoa nhẹ tóc mềm mại của con trai, cúi người xuống ôm cậu nhóc vào phòng.

"Thần Thần." Tòng Thiện nhìn thấy con trai bảo bối, khóe miệng cong lên, đôi mắt phát sáng, cười đến mức rất là dịu dàng, tuyệt đẹp.

Cô ngồi dậy, đón lấy con trai từ trong tay của Hàn Dập Hạo.

Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần thấy mẹ mình, lập tức hưng phấn nhào vào trong lòng của mẹ, nũng nịu mà cọ tới cọ lui, mềm mại gọi: "Mẹ ơi, hôm nay Thần Thần rất nhớ mẹ."

Tòng Thiện nghe xong cảm thấy ngọt ngào như ăn đường mật, mới một ngày không gặp, con trai đã nhớ cô, cái này bảo cô làm sao không cảm động, vì vậy hôn rồi lại hôn lên khuôn mặt non nớt của con trai, dịu dàng nói: "Mẹ cũng nhớ Thần Thần."

"Sao con trai lại thích làm nũng như vậy, em đừng quá nuông chiều nó." Hàn Dập Hạo hơi ghen, cũng không biết có phải mẹ con liên tâm hay không, thằng nhóc này từ lúc mở mắt đều rất thích dính lấy Tòng Thiện, hơn nữa còn thích vùi ở trong ngực của cô làm nũng, đối với người cha anh đây thì chưa bao giờ sẽ nói lời nói "Thần Thần nhớ ba" vân vân.

Đáng lẽ Hàn Dập Hạo đối với đủ loại cử chỉ cưng chiều Hàn Diệu Thần của trên dưới toàn gia là cực kỳ không tán thành, đàn ông ở nhà họ Hàn là trời sinh quân nhân, hẳn là phải "lãnh khốc, đẹp trai, vững ổn", chứ không phải được cưng chiều giống như một cô bé, nâng ở trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Nhớ ngày đó khi anh còn bé, đều là ở quả đấm và gậy gộc mài giũa ra được, nào quý báu như thằng nhóc này.

Nhưng anh nghĩ như vậy, những người khác cũng không nghĩ như vậy, nhất là cụ Nhạc và Nhạc Thanh Lăng, chờ chắt trai và cháu trai này đó là chờ quá lâu, làm sao có thể không xem như là cục bảo bối, cho dù thằng bé muốn bay lên mặt trăng, đoán chừng là cha con ông Nhạc cũng lập tức sẽ mua chiếc tàu con thoi.

Hơn nữa, cụ Nhạc lên tiếng, bảo bọn họ cấp cho Hàn Diệu Thần hoàn toàn tự do trưởng thành, không cho phép lúc này thay cậu lên kế hoạch quỹ tích cuộc sống của cậu, nói cách khác, đó chính là cụ Nhạc còn chưa hết hy vọng, Hàn Diệu Thần không muốn làm thương nhân, vậy thì sẽ từ bỏ Hàn Diệu Thần lớn lên có thể thừa kế y bát (truyền từ đời này sang đời khác).

Xét thấy mấy chục năm nay cụ Nhạc chưa từng có đề xuất yêu cầu với cái nhà này, cho nên Hàn Trường Hiên vẫn là rất coi trọng yêu cầu này của bố vợ, nhưng cụ Hàn lại nổi giận, trực tiếp la hét truyền thống gia tộc không cho sửa đổi, Hàn Diệu Thần lớn lên phải báo ân quốc gia.

Hai ông cụ kiên trì ý kiến của mình, cũng không chịu thỏa hiệp, ầm ĩ một năm vẫn là không có tranh chấp ra được, trong cơn tức giận, hai cụ lựa chọn một cách không quá khoa học nhưng tương đối công bằng— thông qua chọn đồ vật đoán tương lai để quyết định.

Tuy người của hai nhà đều hơi có chút xem thường, rốt rít đặt câu hỏi đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, có thể cầm cái gì, hơn nữa, chờ cậu trưởng thành, nói không chừng sẽ thay đổi hứng thú.

Nhưng chủ nhân của hai nhà đang tranh hơn thua, không nghe lọt người bên cạnh nhiều lời, nhất trí bày tỏ, không cho sửa đổi cái quyết định này.

Vì vậy ở lúc bạn nhỏ Hàn Diệu Thần tiến hành nghi lễ tròn tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, rất nhiều ánh mắt đều ngóng trông nhìn vào cậu, nhìn cậu đến tột cùng là sẽ chọn bên nào.

Cậu nhóc bụ bẫm dĩ nhiên không hiểu nghi lễ này liên quan tới tương lai của cậu, lại càng không hiểu tại sao hai ông cố trông đều khẩn trương như vậy.

Ánh mắt đảo qua đảo lại, cậu nhóc rất nhanh đã bị đồ chơi mới mẻ đầy đất thu hút đi sự chú ý.

Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần tuy nói là sinh non, nhưng di truyền gien tốt đẹp của bố mình, vóc dáng nhỏ bé rất là rắn chắc, dáng dấp tăng trưởng nhanh hơn so với những bạn nhỏ cùng lứa, ba tháng là có thể bò, sáu tháng là có thể chân thấp chân cao học đi, bảy tháng là có thể gọi rõ tên của trưởng bối trong nhà.

Bàn chân nhỏ bé của cậu nhóc bước đi ngắn ngủn, nhìn trái, nhìn phải, đột nhiên nhìn thấy một đồ vật lớn nhất ngay chính giữa— một cây súng đồ chơi thật dài, lập tức mặt mày hớn hở chạy tới, cố sức kéo tới bên cạnh.

Cụ Hàn lập tức cho cụ Nhạc một ánh mắt khiêu khích, giống như muốn nói: Xem đi, đây mới là binh sĩ tốt của nhà họ Hàn.

Song, người nhà họ Hàn còn chưa có vui mừng quá lâu, cậu nhóc lại bị món bàn tính đồ chơi sáng lấp lánh bên cạnh thu hút, ném cây súng xuống, cười ôm bàn tính vào trong ngực.

Lần này cụ Nhạc vui mừng, lập tức đưa ánh mắt đắc ý về phía cụ Hàn, phản kích nói: Cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng.

Song, cụ Nhạc cũng không có cười đến cuối cùng, bởi vì mọi thứ xảy ra kế tiếp khiến tất cả mọi người trong nhà mở rộng tầm mắt, cậu nhóc kéo bàn tình bỏ bên cạnh súng trường, dường như là kéo hết những thứ khác trên thảm lại, có sách, có bút vẽ, có đồ chơi—

"Nó muốn làm chính trị gia à!" Có người kinh hô thốt lên, lập tức cả nhà đều yên tĩnh—

Trở lại chuyện chính, mặc dù Hàn Dập Hạo có phần phê bình kín đáo các thành viên trong nhà đối với cách dạy dỗ con trai, nhưng lúc Tòng Thiện sinh Hàn Diệu Thần rất không dễ dàng, đầu tiên là ngã từ trên cầu thang xuống hôn mê bất tỉnh, lại xuất huyết nhiều đến mức nhất định phải lập tức sinh mổ, sau đó Tòng Thiện còn gặp phải tình trạng tính mạng nhiều lần đặc biệt không ổn, cả quá trình sinh con quả thật là cực kỳ nguy hiểm, từng bước kinh tâm, Hàn Dập Hạo ở trên chiến trường vào sống ra chết gì đó cũng không thể đánh ngã anh, vậy mà ở ngoài phòng sinh mặt lại sợ đến mức trắng bệch, cả người run rẩy, thậm chí còn nghĩ tới nếu như Tòng Thiện cứ như vậy mà đi, anh cũng theo cùng cô. Thật vất vả, giằng co một ngày một đêm, đứa nhỏ là thuận lợi sinh ra, Tòng Thiện cũng nằm trong IU khoảng chừng một tháng, mà trong một tháng đó, Hàn Dập Hạo không nỡ giao đứa nhỏ cho người khác chăm sóc, ngoại trừ giao cho bà vú cho bú sữa, chuyện còn lại hết thảy đều không mượn người khác, một đôi tay thô ráp quen dùng súng đạn, quen lái máy bay, không quá thông thạo mà thay tã cho đứa bé, lau người, ngay cả bác sĩ y tá trong bệnh viện cũng đều bị cảm động, khen anh là người cha tốt hiếm thấy.

Cho nên nói, trên thực tế Hàn Diệu Thần là Hàn Dập Hạo "xi tiêu xi tiểu" nuôi lớn, không thể nói là Hàn Dập Hạo không để tâm tới con trai, ngoài miệng răn dạy chẳng qua là xuất phát từ lòng nghiêm khắc của người cha.

Mà bạn nhỏ Hàn Diệu Thần tuy luôn được cưng chiều đến không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với cười nói không so đo tính toán của ba cậu lại có chút sợ hãi, cậu nhóc tuy còn nhỏ tuổi, nhưng so với những đứa trẻ bình thường lại thông minh hơn rất nhiều, cậu đã sớm biết mỗi khi cậu "dựa vào" trên người của mẹ cậu, thì ba cậu sẽ tìm mọi cớ đuổi cậu đi, vì vậy, bây giờ nghe ba cậu nói thế, lại càng dùng sức ôm sát mẹ cậu hơn, không cho ba cậu lại bắt cậu "ném" đi ra ngoài.

Cảm giác được con trai "sợ hãi", Tòng Thiện trợn mắt lườm Hàn Dập Hạo một cái, che chở con trai, nói: "Anh đừng lớn tiếng như vậy, làm con trai sợ."

Trong cái nhà này cũng chỉ có Hàn Dập Hạo có thể nhìn thấu mánh lới nhỏ của Hàn Diệu Thần, bây giờ dĩ nhiên biết con trai lại đang tranh giành đồng tình, để được ở lại trong lòng của mẹ, khi anh nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của con trai lại đặt ở trên "bảo bối" anh thích nhất ấy, phản xạ có điều kiện liền kéo bàn tay nhỏ bé của con trai xuống, sầm mặt khiển trách: "Đã mấy tuổi rồi? Còn dính lấy người như vậy."

"Ba, tháng sau con tròn hai tuổi rồi." Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần xoay mặt qua, nghiêm túc đáp, đôi mắt kia của cậu cực kỳ giống Hàn Dập Hạo, đều là vừa to vừa sáng, đôi lông mi cong khảm quanh đôi mắt sâu như biển, so với ánh sao trên bầu trời, còn rực rỡ chói mắt hơn.

Tòng Thiện "phì" cười một tiếng, cô sao lại không biết ông xã nhà mình là một bình dấm chua, cho dù là con trai ôm cô hơi lâu một chút, cũng không muốn, mà cậu nhóc không biết những việc này, trả lời lại rất nghiêm túc, nhìn một đôi cha con này, cô liền muốn cười.

"Vậy em hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn giống như trẻ con." Tòng Thiện liếc Hàn Dập Hạo một cái, giận mắng.

Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần nghe không hiểu châm chọc trong lời nói của mẹ, lại còn rất tích cực cải chính lời của Tòng Thiện, nói: "Mẹ, ba không phải là trẻ con, trẻ con phải đi nhà trẻ, ba không cần đến nhà trẻ, cho nên ba không phải là trẻ con."

Nghe lời giải thích như đúng mà là sai này, Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện đều vui vẻ, Tòng Thiện nhịn không được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn pi pô của con trai, mà Hàn Dập Hạo thì là hôn cả vợ lẫn con mỗi người một cái, sau đó nói: "Anh đưa con xuống trước, em sửa sang lại rồi xuống dưới dùng cơm."

"Không, con muốn đi xuống với mẹ cơ." Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần đã sớm đánh rơi giày nhỏ, chui vào trong chăn, muốn ở cùng mẹ.

"Anh đi trước đi, đợi lát nữa em đưa Thần Thần xuống." Tòng Thiện cũng biết con trai dường như có chút quá dính cô, nhưng đối với cục cưng thật không dễ dàng mới có được như thế này, cô cũng là vô cùng yêu thương, hận không được một ngày hai mươi bốn giờ đều ở bên cạnh con trai, nhưng người đàn ông nào đó mãnh liệt yêu cầu thế giới của hai người lại kiên quyết không cho phép, viện cớ con trai phải sớm độc lập, con trai mới nửa tuổi đã bị ném tới trong phòng nhỏ đi ngủ.

Thấy một lớn một nhỏ vùi ở trong chăn không đi ra, Hàn Dập Hạo cũng không nói thêm cái gì, đúng lúc anh muốn đi xuống tìm mẹ mình nói chuyện một chút, con trai có mặt ở đấy trái lại không được tốt lắm, vì vậy anh cúi người xuống, hôn lên mặt Tòng Thiện một cái, lại để tâm mà hạ thấp giọng dặn dò ở bên tai của cô: "Không được để con trai sờ ngực của em, đó là phúc lợi dành riêng của ông xã anh đây."

Tòng Thiện tức giận lườm anh một cái, gì chứ, lúc cô mới vừa sinh con, Hàn Dập Hạo lấy cớ cô thân thể yếu đuối, dinh dưỡng chưa đủ, không để cô cho bú, mời bà vú chuyên môn nuôi dưỡng con trai, kết quả chính anh cũng không quan tâm cô "dinh dưỡng chưa đủ", vốn nên cho con trai bú đều đưa hết cho anh, bây giờ còn không biết ngượng nói những lời không biết xấu hổ này.

Nhưng Hàn Dập Hạo lại không có cảm thấy đỏ mặt chút nào, trái lại còn nói khi còn bé anh và anh trai cũng là nuôi như vậy, dĩ nhiên con trai cũng không ngoại lệ.

Tòng Thiện thế mới biết hóa ra dục vọng độc chiếm còn có di truyền, nhưng không thể lay chuyển được anh, cũng chỉ có thể tùy anh.

"Ba, gặp lại." Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần lại không biết suy nghĩ "tối tăm" này của ba mình, còn hết sức có lễ phép mà vẫy vẫy tay, chờ lúc cơm tối lại gặp nhau.

Xuống dưới lầu, Hàn Dập Hạo đang muốn tìm Nhạc Thanh Lăng nói chuyện, lúc này Hàn Trường Hiên lại về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.