Sủng Thê Làm Vinh

Chương 11: Mỗi người mỗi ngả




Nếu bọn họ có thể không kiêng kị uống rượu đàm tiếu như vậy, không cho bọn họ tận hứng, thì có vẻ rất bất cận nhân tình. Khóe môi Hàn Lăng gợi lện một nụ cười lạnh nhìn phía trước.

Hành động tối nay, nàng đã đợi rất lâu, cùng bày sẵn trong thời gian rất lâu, cho nên, không vội.

“Dạ, Lăng cô nương. Nhưng mà, hành động tối nay, Tứ Vương gia cũng không đồng ý, nếu để Tứ Vương gia biết Lăng cô nương tối nay mạo hiểm tính mạng tấn công Khánh Phong đường. Chỉ sợ Tứ Vương gia nhất định sẽ nổi giận.” Lưu Quang Khải thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, sau đó lại nhớ được Phượng Hạo Thiên, liền nói với Hàn Lăng.

Nghe vậy, Hàn Lăng cong khóe môi, lạnh nhạt nói: “Hành động tối nay sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian.” Bắt đầu từ ba năm trước, nàng đã xem kỹ Khánh Phong đường, vẫn luôn tìm cơ hội tấn công nơi này, mấy tháng trước, ngẫu nhiên chiếm được một cơ hội, nàng có được một tình báo quan trọng, nên bắt đầu thiết kế kế hoạch chu đáo, chỉ cần không có ngoài ý muốn, chỉ cần thời gian nửa canh giờ, nàng sẽ san bằng nơi này thành bình địa.

Mắt đen chuyển động, Hàn Lăng quét nhìn vài lần mười người đi theo phía sau nàng.

Bọn họ đều là huynh đệ giàu sinh ra tử với nàng mấy năm qua, cũng có thể là bằng hữu. Ngoại trừ bọn họ, còn có trăm huynh đệ Ám Dạ lâu, đều có thể vì nàng mà không tiếc trả giá bằng sinh mệnh.

Nghĩ đến đây, thiếu nữ tuyệt mĩ xuất trần câu môi cười, nàng tuyệt đối sẽ không làm bọn họ thất vọng. “Tối nay sau khi tập kích Khánh Phong đường, tất cả chiến lợi phẩm, toàn bộ thưởng cho các ngươi!”

“Tạ Lăng cô nương!” Mười người đều mặc hắc y ám vệ thấp giọng trả lời. Không khó nghe ra tia hưng phấn trong đó. Đây cũng không phải lần đầu tiên nhận được ban thưởng quý giá như vậy. Mặc kệ là nhiệm vụ gì, chỉ cần kết quả thắng lợi, Lăng cô nương tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn hắn. Tuy rằng nàng không nói nhiều, một thân ngạo nghễ như tuyết, khí chất lạnh như băng, nhưng, bọn họ đều biết, nàng là một chủ tử đáng giá để họ dùng sinh mệnh để bảo hộ! Chỉ vì, nàng cũng sẽ dùng sinh mệnh để duy hộ bọn họ!

Sóng ngầm bắt đầu khởi động, sát khí tứ phía.

Bầu trời ám trầm, không khí khô nóng.

Trong Khánh Phong đường tiếng cười liên tục vang lên.

Hàn Lăng chậm rãi nhíu mày, giờ khắc này, đã quá nửa đêm, theo lý nên khôi phục yên tĩnh, nhưng vì sao vẫn không có dấu hiệu yên tĩnh? Hơn nữa……

Tầm mắt sắc bén dừng ở trước đại môn, mặc kệ là yến hội ra sao, long trọng như thế, các nhân vật trọng yếu trong Thượng Quan gia tộc lại không đến, hơn nữa thời gian lâu như vậy vẫn duy trì không khí chè chén cao điệu như thế, cũng không thấy một người nào từ bên trong đi ra khỏi cửa…….

Trong không khí khô nóng, phảng phất như có một hương vị không tầm thường.

Lúc này, Lưu Quang Khải có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến cũng đã nhận thấy không thích hợp, mày rậm nhíu lại: “Lăng cô nương, không thích hợp.”

Thiếu nữ lạnh lùng, không gợn sóng sợ hãi gật gật đầu, vẫn không quay đầu nhìn về phía Lưu Quang Khải, trực tiếp thấp giọng hỏi: “Phó đường chủ Khánh Phong đường hiện đang ở đâu?” Ba tháng trước, người cung cấp tin tức cho nàng chính là Phó đường chủ Khánh Phong đường, người này khi thẩm tra, là một người giảo hoạt, nhiều tâm kế, hơn nữa có lợi dục chi tâm rất lớn, vì có thể ngồi lên vị trí Đường chủ đã nhiều lần ám hại chính Đường chủ.

Lần này, nếu không phải ba tháng trước, nàng khống chế hắn trong tay, chỉ sợ không biết được tất cả bố trí cơ quan trong Khánh Phong đường.

Nhưng mà, hiện tại, phong vân ám động, nàng đã nhận ra một mùi vị không thích hợp, hay là Phó đường chủ này lừa nàng? Nhưng, trải qua một loạt hành động nghiêm mật chứng thật, theo lời hắn nói là sự thật.

Lúc này, một hắc y nam tử dùng khinh công bay đến, chuẩn xác đáp xuống phía sau Hàn Lăng, thấy đám người Hàn Lăng vẫn ở đây, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chắp tay cung kính nói: “Lăng cô nương, mấy khắc trước, Phó đường chủ Khánh Phong đường  trúng độc bỏ mình.”

“Quả nhiên!” Nghe vậy, Hàn Lăng không chút ngoài ý muốn, chỉ là nụ cười trên môi càng lãnh liệt âm hàn tàn nhẫn hơn. “Thượng Quan Chính Hào, Thượng Quan Minh Tiệp, động tác âm thầm của các ngươi quả nhiên rất nhanh, thiếu chút nữa đã lừa được ta.”

“Lăng cô nương, hiện tại nên làm gì? Chúng ta lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ, không chừng trong Khánh Phong đường hiện tại đang chuẩn bị sẵn sàng để đối phó chúng ta đâu.” Lưu Quang Khải thần sắc trầm trọng nói.

Khóe môi Hàn Lăng giơ lên, cười vô cùng sáng lạn, dung mạo xinh đẹp động lòng người trước mắt, thế nhân đều nói, đệ nhất mỹ nhân Phượng quốc là Triệu Ương Ương. Kỳ thực, Triệu Ương Ương kém Lăng cô nương rất xa. Nhất cử nhất động của Lăng cô nương đều mê hoặc lòng người! Nhưng mà, chỉ có bọn họ những người đã vào sinh ra tử mấy năm nay với nàng mới biết, mỗi lần nàng tươi cười sáng lạn xinh đẹp, thì lập tức sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ!

“Mê thất phấn lần trước thu được ở Nam Cương ngươi có mang theo trên người không?” Nụ cười sáng lạn thoáng chốc biến mất, Hàn Lăng quay đầu nhìn về phía Lưu Quang Khải, lạnh giọng hỏi.

“Ân, còn ở trên người.” Lưu Quang Khải nhất thời kinh ngạc, nàng muốn mê phấn làm gì?

Tươi cười mang theo hơi thở thị huyết tàn nhẫn lại một lần nữa hiện trên mặt thiếu nữ tuyệt mỹ, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, “Phân tán khắp Khánh Phong đường.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người phía sau kinh hô. Mê thất phấn Nam Cương so với mị dược còn độc hơn, chỉ cần ngửi được hoặc dính vào da thịt sẽ trong vòng mấy khắc bị dục hỏa đốt cháy!

Mà lúc này, người trúng độc không có nội lực cường đại chống đỡ, như vậy, mặc kệ bên cạnh là nữ nhân, lão nhân, hài tử, nam nhân, súc vật, đều bị người trúng độc tàn hại!

Mọi người đã hiểu, cho dù tối nay không thể tiêu diệt Khánh Phong đường, Lăng cô nương cũng tuyệt đối sẽ không vô công mà về! Nàng muốn trong thời gian một đêm, làm cho danh dự Khánh Phong đường bị đem đi quét rác!

Đột nhiên, thời tiết tháng bảy khô nóng liền giống như trời đông tháng một, rét lạnh như vậy, làm cho người khác mao cốt tủng thiên.

Cho dù đắc tội người trong thiên hạ, cũng không nên đắc tội Lăng cô nương!

Thiếu nữ tuyệt mĩ chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng phía trước, hắc y không gió mà bay. Nhẫn nại vất vả lâu như vậy, làm sao nàng có thể dễ dàng buông tha như vậy? Có khả năng sao?

Thượng Quan Minh Tiệp, ngươi đã muốn ngoạn, như vậy, bắt đầu từ tối nay, ngươi nên chuẩn bị trả giá đại giới!

Mấy khắc sau, Hàn Lăng đứng dưới bầu trời đêm, trên tường cao của Khánh Phong đường, cười nhìn đống hỗn độn bên dưới.

Giờ khắc này, đang diễn ra một màn trình diễn dâm uế vô hạn làm người ta khinh thường, hai nam hỗ công,nhân thú khai công, một màn khiến người ta líu lưỡi biến sắc liên tục trình diễn.

Thấy vậy, Hàn Lăng nở nụ cười, cười thực cuồng ngạo. “Quang Khải, trận đánh này chỉ sợ sẽ kéo dài liên tục đến hừng đông, sáng sớm ngày mai, để cho dân chúng kinh thành đều mở to mắt mà nhìn.”

Lưu Quang Khải nghe vậy, cúi đầu nhìn một màn dâm uế này, trong lòng một trận ác hàn, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: “Dạ.”

Sau khi phân phó xong, Hàn Lăng lạnh lùng xoay người, nhảy xuống tường cao, bóng dáng màu đen lập tức biến mất trong màn đêm.

Bắt đầu từ tối nay, bão táp yên lặng tám năm tại thời khắc này đã dần dần bùng nổ, thẳng đến khi không thể vãn hồi……

Tứ Vương phủ, trong thư phòng.

“Cái gì? Nàng thế nhưng không báo cho bổn vương đã tự mình hành động, hay là nàng không biết Khánh Phong đường hung hiểm như thế nào?” Cùng với một tiếng nổ lớn là một thanh âm gầm lên giận dữ nối tiếp, nam tử thiết huyết lãnh băng gương mặt băng sương, tuấn nhan phẫn nộ không thôi.

“Vương gia, giờ khắc này chỉ sợ Lăng cô nương đã động thủ.” Một nam tử cúi đầu đứng một bên, nơm nớp lo sợ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.