Sủng Thê Làm Vinh

Chương 1: Chương 1: Hai tên newbie (người chơi mới gà mờ)




Ân Á Minh kể lể với mẹ mình nói một tràng nào là Vu Kiều không chịu kết hôn, nào là cô muốn giấu giếm sự thật mang thai, anh không có biện pháp, hy vọng mẹ có thể giúp anh nghĩ ra cách thuyết phục cô.

Chu Thục Nhàn và Ân Á Minh hiện tại lại có nghi vấn giống nhau. Ân Á Minh lúc nào cũng không hiểu được tại sao người có điều kiện tốt như anh mà Vu Kiều lại không thích, Chu Thục Nhàn hiện tại cũng vậy, bà hoàn toàn không nghĩ ra được tại sao con trai bà tốt như vậy mà đối phương còn không đồng ý! Quả thực không khoa học!

"Có phải trước đây con đối xử với con bé có gì không phải hay không mà nó nhất định không chịu đồng ý kết hôn như thế?." Chu Thục Nhàn cảm thấy Ân Á Minh chắc chắn đã làm gì đó chọc giận Vu Kiều nếu không thì thật sự không có lý do nào hợp lý!

"Con không có! Có lẽ là cô ấy không thích con." Ân Á Minh nói đến đây lập tức có chút tức ngực: "Mẹ cũng biết với hoàn cảnh của cô ấy bây giờ, đột nhiên muốn cô ấy thích con rất khó."

Chu Thục Nhàn nghĩ thấy cũng có lý, chồng trước vừa mất không lâu, dù thế nào cũng không có khả năng ngay lập tức thích một người đàn ông khác. Quả nhiên Vu Kiều là một cô gái có chủ kiến, hoàn toàn không vì có đứa nhỏ mà kết hôn, dù sao cô cũng không phải không nuôi nổi.

Trời ạ, chuyện này quả thật trở nên khó khăn rồi! Trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể giúp hai người bồi dưỡng tình cảm đây? Thời gian thật sự không có nhiều, qua một thời gian ngắn nữa bụng sẽ lớn, phải làm sao bây giờ.

Chu Thục Nhàn lòng nóng như lửa đốt.

Vu Kiều trợn mắt nhìn Ân Á Minh gọi điện thoại cho mẹ anh nói hươu nói vượn mà không thốt ra nổi một lời. Từ trước đến nay cô quả thật chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như vậy, dám ở ngay trước mặt cô nói linh tinh! Ân Á Minh bịa đặt như vậy liệu người nhà anh có tin được không?

Vu Kiều liền im lặng xem Ân Á Minh rốt cuộc còn có thể giở trò gì, hôm nay cô coi như được mở rộng tầm mắt, cô từ trước đến nay hoàn toàn không biết có người cầu hôn như vậy cũng chưa từng thấy người nào có thể bịa đặt mọi chuyện một cách trôi chảy như anh.

Vài phút sau Ân Á Minh cúp điện thoại, sau đó nghiêm túc nói: "Mẹ anh muốn gặp mặt em nói chuyện, em xem khi nào thì rảnh, gặp mặt ở đâu, nhà em hoặc nhà anh, hay em muốn hẹn gặp ở ngoài?"

Vu Kiều còn chưa lấy lại tinh thần: "Gặp làm gì?"

"Bàn việc chúng ta kết hôn. A đúng rồi, còn có chuyện em mang thai."

"..." Vu Kiều nhìn chằm chằm Ân Á Minh một lúc để xác định xem anh có phải đang nói giỡn: "Anh có phải điên rồi hay không, tôi không hề mang thai, tôi có thể mẹ anh bàn chuyện gì!"

"Anh cảm thấy mẹ anh nhất định tin tưởng anh chứ không tin lời nói của em." Ân Á Minh lấy điện thoại di động ra nhìn lịch: "Ngày mai có được không? Ngày mai là thứ bảy, buổi sáng anh có chút việc nhưng buổi chiều thì rảnh, em chắc cũng không bận việc gì? Mẹ anh thì chắc chắn rảnh. Địa điểm thì em chọn đi."

"Tôi không rảnh!" Vu Kiều cảm thấy quá hoang đường, "Tôi căn bản không mang thai thì nói cái lông gì!" (nguyên văn tác giả đó)

"Vậy ý của em là để ẹm anh đến nhà em?" Ân Á Minh gật gật đầu:"Cũng được, ngày mai anh và mẹ anh hai giờ chiều sẽ đến."

Vu Kiều hiện tại có một ý nghĩ: Cô muốn đánh chết Ân Á Minh!

Khiến cho trưởng bối đến phải đến nhà mình là điều không hay nên cuối cùng Vu Kiều cũng thỏa hiệp: "Gặp mặt ở bên ngoài, chiều mai hai giờ, anh chọn một nhà hàng nào đó đi." Cùng người bị bệnh thần kinh như Ân Á Minh nói lý là chuyện không có khả năng, nhưng nếu cùng mẹ anh nói chuyện gì chắc sẽ không có vấn đề gì. Vu Kiều không tin cả nhà họ Ân đều mắc bệnh thần kinh. Cô hoàn toàn không hề mang thai! Việc này nhất định phải giải thích rõ ràng, cô không thể để cho Ân Á Minh tiếp tục nói hươu nói vượn!

Mục đích đã thành công, tâm tình Ân Á Minh trở nên vô cùng tốt :"Cứ quyết định như vậy đi, chiều mai hai giờ." Anh nhất định sẽ chọn nhà hàng tốt nhất để cùng Vu Kiều hẹn ước.

"Được rồi, anh có thể về rồi, nhìn thấy anh liền phiền, mau về nhà uống thuốc!" Vu Kiều không kiên nhẫn đuổi khách, hôm nay cô thụ gặp quá nhiều chuyện, tạm thời không muốn thấy Ân Á Minh.

"Nhưng anh còn chưa ăn cơm tối, em đuổi anh đi như vậy rất không phúc hậu?" Ân Á Minh ủy khuất nói.

Vu Kiều quả thực muốn xé mặt của Ân Á Minh :"Tôi không phúc hậu? Rốt cuộc là ai không phúc hậu! Anh dám ở ngay trước mặt tôi bịa đặt tôi mang thai lại còn dám không cho tôi tức giận?"

"Nhưng anh muốn cùng em kết hôn. Mặc dù làm như vậy quả thực không tốt nhưng rất hiệu quả, chúng ta không cần bận tâm điều gì lập tức có thể kết hôn, cha mẹ hai bên sẽ không phản đối, điều này không phải rất tốt sao." Ân Á Minh mỉm cười, dù sao hiện tại anh chưa muốn về nhà.

"Nhưng tôi không hề muốn kết hôn với anh!" Vu Kiều tức đến phát điên, người đàn ông này nghe hiểu tiếng người không vậy? Tại sao cô đã nói rõ ràng dứt khoát như vậy rồi mà anh còn không nghe!

Ân Á Minh vốn chuẩn bị đứng dậy lại ngồi xuống, anh cảm thấy mình cần phải nói chuyện nghiêm túc với Vu Kiều :"Được, hiện tại chúng ta để chuyện mang thai sang một bên."

"Tôi không có mang thai!" Cái gì gọi là để một bên.

"Được, em không mang thai." Ân Á Minh cũng không muốn cãi cọ với Vu Kiều :"Anh và em sẽ phân tích nguyên nhân chúng ta kết hôn."

"Tôi không muốn kết hôn với anh!"

"Được, em không muốn kết hôn với anh, nhưng chắc rất nhanh em sẽ thay đổi chủ ý, tin tưởng anh." Ân Á Minh khoát khoát tay muốn Vu Kiều an tâm một chút đừng nóng vội: "Em như vậy quá nóng nảy, không tốt."

Vu Kiều một bụng tức giận sắp to thành bụng con ếch, cô nóng nảy như vậy là do ai!

"Em đừng vội nóng giận, cũng đừng vội vã từ chối anh, anh và em phân tích một chút em sẽ biết anh làm như vậy có đạo lý, hoàn toàn không phải chỉ là tâm huyết dâng trào." Ân Á Minh bắt đầu nói sự thật bày đạo lý.

"Được, tôi liền nghe xem anh còn muốn nói hươu nói vượn điều gì." Vu Kiều dựa người vào ghế sofa, ôm cánh tay nghe Ân Á Minh nói chuyện, cô không tin lời đồn nhảm nhí lại có thể có điều gì có lý.

"Trước tiên anh hỏi em, em cảm thấy anh như thế nào?" Ân Á Minh vẫn muốn biết Vu Kiều đánh giá anh là người như thế nào, Vu Kiều lúc nào cũng nói anh tốt nhưng lại hết lần này đến lần khác từ chối anh.

"Rất tốt a." Vu Kiều không chút nghĩ ngợi.

"Tốt như thế nào?"

"..." Vu Kiều trợn mắt không còn gì để nói, người đàn ông này muốn nghe cô khen ngợi sao? Thật không biết xấu hổ!

"Anh chính cái gì cũng vô cùng tốt, hài lòng chưa?"

"Em nhận xét quá qua loa rồi." Rõ ràng Ân Á Minh cảm thấy không hài lòng lắm.

"..."

Cô đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của người đàn ông này.

"Được rồi, anh lớn lên đẹp trai, gia thế tốt, đặc biệt giàu có, trong số những người tôi quen biết, anh là người có điều kiện tốt nhất, tôi đoán cả đời chắc cũng sẽ không gặp người nào còn ưu tú hơn so với anh."

"Vậy không phải xong rồi sao!" Ân Á Minh cảm thấy Vu Kiều nhận xét như vậy quả thật rất chính xác! Đúng vậy, anh chính là tự kỷ như vậy đấy!

"Cái gì?" Vu Kiều không hiểu ý của Ân Á Minh.

"Em định cả đời không tái hôn sao?" Ân Á Minh cảm thấy điều này hoàn toàn không có khả năng :"Không thể chứ?"

"Ách..." Vu Kiều nghĩ tới vấn đề này, nhưng cô bây giờ vẫn còn trẻ, có lẽ vài năm sau mới có ý định lại kết hôn: "Tôi cũng không chắc chắn, nhưng người nhà tôi rất sốt ruột, có lẽ vài năm sau tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện này, nhưng đó là chuyện sau này, tôi tạm thời chưa có suy tính."

"Em có thích trẻ con không?" Ân Á Minh tiếp tục hỏi.

Vu Kiều gật gật đầu, cô quả thật rất thích trẻ con.

"Em có định sinh con không?"

Vu Kiều gật đầu lần nữa, cô cảm thấy nhận nuôi cô nhi rất vĩ đại, nhưng cô không có hứng thú kiểu này, phải nói rằng cô đương nhiên thích con do chính mình sinh hơn.

"Vậy là được rồi, em thích trẻ con cũng nguyện ý tự mình sinh đứa nhỏ, vậy em tóm lại muốn kết hôn hay muốn con mình trở thành con ngoài giá thú?" Cuối cùng Ân Á Minh cũng nói đến trọng điểm: "Em đã muốn tương lai sẽ tái hôn, vậy tại sao lại không chọn một người đàn ông có điều kiện tốt nhất? Em từ chối anh, về sau nếu muốn tái hôn khẳng định dù là ai cũng không thể tốt hơn anh, em không cảm thấy như vậy không tốt? Em rốt cuộc tại sao cứ chần chừ mãi không chịu đồng ý kết hôn với một người có điều kiện tốt như anh? Đây không phải là có bệnh sao."

Vu Kiều: "..."

Cô mặc dù biết Ân Á Minh đang lừa gạt cô nhưng lại anh nói rất có lý, hoàn toàn phản bác được.

Hơn nữa trình độ tự kỷ của người đàn ông này quả thật đã đạt đến kỉ lục! Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!

"Em xem, chúng ta phân tích nhiều như vậy vẫn là hiện tại em đồng ý kết hôn với anh kiểu gì cũng là một chuyện tốt, anh thích em, muốn cùng em kết hôn, hơn nữa người nhà anh cũng hy vọng anh nhanh chóng kết hôn, sức khỏe cha anh không được tốt, anh kết hôn sớm một chút có thể khiến ông ấy an tâm phần nào. Hiện tại em không thích anh cũng không sao, sau  này em nhất định sẽ thích, em coi như mình đầu tư, tin tưởng anh sẽ không để cho em thất vọng, em chắc chắn sẽ không tìm được người nào so với anh còn có điều kiện tốt hơn." Ân Á Minh thao thao bất tuyệt :"Thấy thế nào cũng là cục diện hoàn mỹ, em còn có chỗ nào không vừa lòng?"

"Hơn nữa em cũng không cần hoài nghi tình cảm của anh, anh cùng cái tên phượng hoàng nam lần trước em gặp lúc đi xem mắt không phải cùng một loại người, anh cái gì cũng không thiếu không cần lợi dụng em làm gì, lý do duy nhất anh cầu hôn em chính là anh thích em, trừ điều này sẽ không có lý do khác, em còn có do dự cái gì chứ?

“Anh là đối tượng kết hôn nhất nhất mà em biết, lại vô cùng thích em, em hoàn toàn không có lý do không đồng ý kết hôn với anh."

"Trừ khi em đã có người trong lòng, nhưng em không có! Anh chưa từng nghe ngươi em nói đến, cùng em quen biết lâu như vậy, anh có thể hết sức chắc chắn điều này."

"Được rồi, anh đã nói xong , hiện tại đến phiên em nói." Ân Á Minh xua tay nhường Vu Kiều lên tiếng.

Vu Kiều: "Tôi... Tôi..." Vu Kiều "Tôi" cả buổi cũng không thốt ra được câu nào.

Muốn nói gì cũng đã bị anh lấy đạo lý phản bác lại hết rồi, cô còn có thể nói gì chứ!

Ân Á Minh cũng không vội, anh đứng dậy kéo Vu Kiều nói: "Em không cần phải gấp, từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi trả lời anh, chúng ta bây giờ đi ăn cơm, cơm nước xong rồi nói tiếp cũng không sao."

Vu Kiều cả người mơ hồ bị Ân Á Minh nắm tay kéo xuống lầu ăn cơm tối, lúc anh đến cơm tối cũng đã làm xong, hiện tại vừa vặn có thể ăn.

Ân Á Minh tự coi mình là nam chủ nhân của nơi này, trong quá trình ăn cơm đối với Vu Kiều có thu xếp không nói, đối với người giúp việc trong nhà cũng sai sử cực kỳ tự nhiên giống như nhà mình, Vu Kiều cũng không biết nói cái gì cho phải.

Mãi cho đến lúc bữa tối kết thúc Vu Kiều cũng chưa nghĩ ra được lời phản bác, cô có cảm giác dù mình nói cái gì cũng sẽ bị người đàn ông này tìm ra một đống lớn đạo lý phản bác lại.

Ân Á Minh còn muốn ở lại qua đêm, nhưng anh biết mình không nên tiếp tục làm quá vì vậy ăn cơm tối xong chỉ ở lại trong chốc lát rồi rời đi. Trước khi đi anh không quên dặn dò Vu Kiều: "Đừng quên cuộc hẹn chiều mai lúc hai giờ, trước đó anh sẽ gọi điện thoại nhắc nhở em, bây giờ em hãy suy nghĩ thật kỹ, tốt nhất ngày mai có thể cho anh câu trả lời thuyết phục, anh tin tưởng em tuyệt đối không có lựa chọn nào tốt hơn đâu."

"Nhớ ngủ sớm một chút, ngủ ngon ~" Ân Á Minh ôm lấy Vu Kiều vẫn còn đang đần độn như cũ một cái rồi sau đó mới tiêu sái rời đi, để lại một mình Vu Kiều đứng trước cửa nhà ngổn ngang trong gió...

Vu Kiều dám khẳng định, khuya hôm nay cô nhất định sẽ mất ngủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.