Sủng Thê Đại Trượng Phu

Chương 9




Theo phản xạ, Hàn Băng muốn bỏ chạy.

“Không,” - Xuân Thất thiếu nén giọng rất thấp, nhưng rất kiên quyết.

Họ lựa chọn ở lại đây đương nhiên là vì không ra được, nhưng cũng muốn mượn cơ hội làm rõ ràng toàn bộ nguyên nhân hậu quả. Cho dù đối mặt với cái chết cũng phải chết rõ ràng.

Anh do dự một chút, vốn định một mình mạo hiểm, nhưng nghĩ đến chuyện bỏ Hàn Băng lại càng không tốt, dứt khoát khẽ cắn răng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, bước từng bước lên bậc thang.

Càng lúc càng gần, tiếng gõ kia vẫn không ngừng lại, giống như dẫn đường đưa họ đến trước cửa phòng. Sau đó họ phát hiện âm thanh kia không phải vang lên từ phòng Hàn Băng, mà là từ phòng 1A lầu hai. Bởi vì hành lang trong khách sạn Hoàng Tuyền là một vòng tròn, chính giữa là giếng trời hình bát giác, số phòng vòng theo thứ tự. Cho nên phòng 1A lầu hai chính là phòng kế bên phòng 8B lầu hai - chỗ ở của Hàn Băng.

Xuân Thất thiếu và Hàn Băng lại liếc nhìn nhau.

“Ai ở trong đó?” - Xuân Thất thiếu tiến lên một bước, che Hàn Băng ở phía sau.

“Thả tôi ra. Mau thả tôi ra!”

Đột nhiên có một tiếng hét của nam giới. Tiếng hét ấy tràn đầy sự khẩn cầu, chắc chắn là vì hoảng sợ nên có phần vặn vẹo biến hạng, nghe như rất mơ hồ, không thể phân biệt. Tiếng cầu cứu này thật quá bất ngờ.

“Thả tôi ra. Nhanh đi. Tôi muốn đi ra ngoài!”

Xuân Thất thiếu thoáng do dự, định đến bên cạnh cửa giúp đỡ nhưng Hàn Băng kéo anh lại. Không biết tại sao cô đột nhiên nhớ đến một bộ phim Hồng Kông. Bởi vì tìm kiếm tài liệu cho phim kinh dị của Lý Đạo, có một khoảng thời gian cô xem rất nhiều phim ma. Xem quá nhiều, về sau chai lì hẳn, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng không sợ nữa. Đó là bộ phim tình cảm nghệ thuật, tình tiết mở đầu là mấy người kể chuyện ma, khi cô xem tình tiết đó vẫn rét run trong lòng.

Nội dung chính là bảo vệ bãi đậu xe phát hiện trong thùng xe sau của một chiếc xe hơi vang lên tiếng kêu cứu, giãy dụa và tiếng đập. Một người đàn ông ra sức cầu cứu. Nhưng thùng xe sau không mở ra được, cho nên bảo vệ gọi cảnh sát đến. Cảnh sát đánh vỡ cửa kính xe, mở thùng xe từ bên trong, kết quả phát hiện hoàn toàn không có người.

Là hồn ma đang cầu cứu!

Mà bây giờ, ai biết trong phòng là người hay ma? Cô ở khách sạn Hoàng Tuyền ba ngày, tuy vẫn bị vây trong trạng thái ngủ mê man, nhưng nếu ông Trương khuân vác không đến, nói rõ chẳng hề có người khác vào ở. Sau khi Xuân Thất thiếu tìm được cô, cô không hề nghe thấy có tiếng động gì của khách mới cả. Lại càng không có người xông vào, bởi vì không có ai đặt phòng trước. Với trình độ khoa học kỹ thuật và mức độ an ninh của khách sạn mà nói, hoàn toàn không thể nào xông bừa vào được

Như vậy khách trong phòng 1A tầng hai là ai?

Nếu là thứ gì không sạch sẽ bị sấm sét hoặc lực lượng thần bí khác không chế, thả ra sẽ như thế nào?

“Mở cửa!”

Đùng, đùng, đùng!

Tiếng hét và tiếng đập càng lúc càng lớn, tiếng nói kia đã khàn cả đi, dường như “người” ở đằng sau cánh cửa đang trải qua chuyện kinh hoàng, dùng hết tất cả sức lực muốn chạy trốn ra ngoài!

Hàn Băng nghe mà hãi hùng khiếp vía, nhưng Xuân Thất thiếu đứng im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói câu: “Là anh ta!” - nói xong anh trở về phòng Hàn Băng.

Nhưng mà, anh ta là ai?

Nhưng khi Xuân Thất thiếu mới chạy được hai bước, phát hiện Hàn Băng không đi theo nên quay về kéo cô. Trong lòng anh đã thề, tuyệt đối không để cô lại một mình, chỉ cần anh còn sống thì nhất định sẽ tận tay dẫn cô ra khỏi khách sạn Hoàng Tuyền!

Lần mò trong bóng tối, Xuân Thất thiếu khiêng chiếc ghế gỗ nặng trịch trong phòng, ra sức nện vào cửa phòng kế bên.

“Ầm!”, tựa như trong khách sạn có tiếng sấm rền vang. Không ngờ tuy Xuân Thất thiếu không phải đàn ông cơ bắp, nhưng trong cơ thể dong dỏng cao lại chứa đựng sức mạnh không lồ.

Trong khách sạn trang hoàng cao cấp, cửa là gỗ thật, khá bền chắc. Nếu không “người đó” cũng không ở trong đập cửa lâu như vậy mà không có hiệu quả. Nhưng Xuân Thất thiếu vừa ra tay lại khác, cánh cửa kia lập tức lung lay một chút. Hiển nhiên người ở trong phòng kia cũng ý thức được điều này, nhịp điệu vô cùng phối hợp. Xuân Thất thiếu đập một phát, lúc dừng lại giữa chừng thì đến lượt anh ta đập, không uổng công sức la to hét lớn nữa. Sau vài chục lần đập, Xuân Thất thiếu đập thêm một cú, cửa phòng 1A tầng hai rốt cuộc ầm ầm sụp xuống.

Một bóng người hoảng hốt nhảy ra ngoài.

Xuân Thất thiếu kéo chặt Hàn Băng lui lại vài bước, giữ một khoảng cách với bóng đen. Tuy anh đã đoán được người bên trong là ai, nhưng dẫu sao vẫn phải chứng thực tận mắt, trong hoản cảnh này tuyện đối không thể chủ quan.

Trùng hợp lúc này có một tia chớp lóe lên, tuy tia sáng mãnh liệt kia thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn đủ dể cho Xuân Thất thiếu và Hàn Băng thấy rõ khuôn mặt sợ hãi và kinh hoàng bị chiếu vào xanh mét của người đó.

Hòa thượng Đàm!

Người không dự liệu đến nhất, vốn cho rằng dù anh ta không phải bàn tay đen tối đằng sau mọi chuyện nhưng cũng có chút liên can. Nào ngờ anh ta cũng bị giam trong khách sạn Hoàng Tuyền. Bất kể là nguyên nhân gì, bất kể anh ta có mục đích gì, từ sắc mặt của anh ta có thể nhìn ra được, anh ta tuyệt đối không phải kẻ có thể thao túng tất cả mọi thứ ở đây, chắc hẳn cũng bị cuốn vào không thoát thân được

“Anh la hét thảm thiết như vậy là sao? Bị ma đuổi à?” - sau phút yên lặng ngắn ngủi, Xuân Thất thiếu hỏi hòa thượng Đàm.

Người hòa thượng Đàm run lên, đột nhiên gào to, lập tức xông vào phòng Hàn Băng.

“Anh ta không điên chứ?” - Hàn Băng vô cùng ngạc nhiên.

“Kẻ điên sức lực lớn, ngay cả cửa anh ta cũng không đập được hiên nhiên là không điên”. - Xuân Thất thiếu nói giễu cợt, kéo Hàn Băng đi theo vào phòng.

“Khóa cửa lại!” - hòa thượng Đàm ở bên ghế salon quay lại, thét lên.

“Không cần anh nói”. - Hàn Băng hừ một tiếng - “Trái lại có phải anh nên nói cho chúng tôi biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Đúng, chuyện gì khiến anh kêu gào giống như con mèo bị người ta giẫm phải đuôi thế?” - Xuân Thất thiếu đẩy hòa thượng Đàm ngồi xuống.

Có lẽ do cuối cùng cũng có người sống để trao đổi, hòa thượng Đàm nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhưng cơ thể vẫn run rẩy không ngừng. Chỉ lấy ra một chiếc đèn pin cực lớn từ sau thắt lưng, ánh sáng sáng quắc khiến căn phòng sáng lên. Tuy nhiên anh ta không hề đáp lời, nuốt nước miếng xuống, mắt nhìn chằm chằm vào vách tường đối điện như có thể xuyên thấu trở ngại, thấy được phòng 1A tầng hai vậy.

“Hỏi anh đó, nói đi!” - tiếng Xuân Thất thiếu lớn hơn.

“Tôi, tôi… mới vừa rồi đột nhiên cúp điện mất mạng. Sau đó tôi nghe thấy tiếng cười, tiếng cười của phụ nữ”. - rốt cuộc hòa thượng Đàm cũng có chút phản ứng - “Tôi biết khách sạn chỉ có Hàn Băng là phụ nữ, nhưng cô ấy sẽ không cười như vậy.”

“Là tiếng gió… sao?” - Hàn Băng hỏi không chắc.

“Tuyệt đối không phải.” - hòa thượng Đàm rùng mình một cái - “Bởi vì… tiếng cười kia phát ra từ tâm của phòng tôi.”

“Cái gì?!” - Hàn Băng lập tức đứng lên - “Vậy anh còn chạy đến đây? Chỉ cách một vách tường?”

Nói xong, cô cũng bắt đầu nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện phòng khách, dần dần cảm thấy con mắt như bị keo dán dính lại, không thể nhúc nhích.

“Hàn Băng!” – Xuân Thất thiếu khẽ lay cô.

Cô lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy mình hơi bất ổn, tựa như bị thứ gì đó hút hồn. Hòa thượng Đàm cũng như thế, duy chỉ Xuân Thất thiếu có ý chí gần như đặc biệt kiên cường. Trong hai vụ việc gặp phải ở khách sạn Hoàng Tuyền trước đó, đều nhờ anh vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, dẫn tất cả mọi người ra khỏi cảnh khốn khó. Mà Xuân Thất thiếu không hề khách sáo với hòa thượng Đàm, trở tay cho anh ta một cái tát, đánh anh ta tỉnh lại.

“Bất thường” - Xuân Thất thiếu lầm bầm một câu.

Vào khách sạn Hoàng Tuyền không có chuyện tốt, bất kể là chủ động hay bị động bước vào. Lần đầu là rơi vào cơn ác mộng ký ức của tên tội phạm giết người Diêu Thanh Dương. Lần sau là bị chị Ngô kéo vào thế giới ảo tưởng hưng phấn và mạnh mẽ khác thường.

Mà những chuyện kỳ lạ đều được hình thành từ địa hình và từ trường quái dị ở nơi này. Không biết tại sao, khi ở đây, con người rất dễ mất đi ý thức và sự tự chủ. Là lực lượng siêu nhiên thần kỳ hay là một hiện tượng khoa học? Anh không biết, nhưng hai lần trước đây đáy lòng anh không ớn lạnh như vậy. Như vậy nói rõ… lần này sẽ rất nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng sao?

“Tôi cảm thấy ‘cô ta’ không ra ngoài được. Chỉ cần tôi rời khỏi căn phòng kia, ‘cô ta’ sẽ không đuổi kịp tôi!” - hòa thượng Đàm véo mình một cái thật mạnh, cố gắng giữ tỉnh táo - “Sau khi xung quanh tối đen như mực, tôi biết ‘cô ta’ đang ở trong phòng tôi, tôi muốn chạy đi nhưng không biết tại sao khóa cửa phòng đã hỏng. Tôi mở thế nào cũng không ra, cho nên cuống cuồng”.

“Anh cảm thấy à?”

“Tôi cảm thấy được, một cảm giác rất mãnh liệt” - hòa thượng Đàm gật đầu lia lịa - “Nếu không khi nãy ‘cô ta’ cũng không mặc tôi đập phá cửa rất lâu mà không ra ngoài bóp chết tôi đâu. Các người biết tôi rồi đó, tôi không phải kẻ nhát cáy, chúng ta đã cùng trải qua những sự việc kinh hoàng, tôi không có hèn nhát như vậy, nhưng ‘cô ta’ lại khiến tôi sợ chết khiếp. Nếu như không phải liều mạng, tôi gần như sợ đến mức không nhúc nhích được.”

“Cô ta là ai?” - Xuân Thất thiếu hỏi.

“Tôi không biết”. - hòa thượng Đàm mù tịt.

“Chúng tôi cũng nghe thấy tiếng cười, dường như đâu đâu cũng có.” - Hàn Băng tiếp lời – “Chưa chắc đã ở trong phòng anh. Tôi cảm thấy… là truyền tới từ dưới chân, cho nên nghe như vang khắp bốn phương tám hướng”.

“Dưới chân?” - hòa thượng Đàm rũ mắt xuống - “Lẽ nào... dưới nền khách sạn Hoàng Tuyền chôn xác oan hồn? Không đúng, nơi này không thích hợp làm bãi tha ma. Tuy ở nơi núi âm nhưng đủ dương khí, gió lớn, bởi vì tầm nhìn tốt, xung quanh không có gì che chắn, cũng không phải nơi thích hợp cất giấu bí mật sau khi làm chuyện xấu”.

“Có oan hồn hay không còn chưa biết, nói không chừng chỉ là ảo giác gì thôi. Không phải hai người chưa từng chứng kiến việc khách sạn này làm rối loạn năng lực tư duy của tinh thần con người”. - Xuân Thất thiếu điềm tĩnh nói - “Cho dù có thứ hung ác gì, nếu không đuổi theo thì chắc tạm thời sẽ không sao đâu.”

“Nếu như… nó sắp đuổi đến rồi thì sao?” - lòng hòa thượng Đàm vẫn còn sợ hãi.

“Nếu không trốn thoát, có gì tìm đến thì chúng ta cũng hết cách, chi bằng trước tiên tìm hiểu chân tướng trước đã.” – Xuân Thất thiếu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa càng lúc càng lớn, dường như màn mưa dày đặc nặng nề phủ kín cả đất trời. Có lẽ trong mưa còn kèm theo hạt mưa đá nhỏ, lanh lảnh gõ lên cửa kính, hòa với lòng người, vang tiếng lộp độp.

Sau đó, Xuân Thất thiếu ngoái đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hòa thượng Đàm.

Khi ba người họ tập trung tại căn phòng 8B tầng hai của Hàn Băng, quả thật cái loại âm thanh quái lạ âm trầm đó đã biến mất, như bị ngăn cản ở bên ngoài thế giới nhỏ vậy.

Hòa thượng Đàm hơi chột dạ, né tránh, rụt cổ lại nói: “Tôi không phải cố ý. Tôi phải làm như vậy. Nhưng tôi không biết chuyện sẽ như thế.”

Chỉ một câu nói đã tiết lộ tất cả thông tin: Một là quả thật hòa thượng Đàm có liên quan đến việc bắt cóc Hàn Băng. Hai là cuối cùng sự việc không thể kiểm soát, anh ta cũng trở thành người trong bẫy. Ba là anh ta làm như vậy có lý do bí mật không thể cho ai biết.

“Đêm dài đằng đẵng, thao thức khó ngủ, nói không chừng còn có ma nữ vờn quanh, không bằng anh nên thẳng thắn đi.” - Xuân Thất thiếu cười khẩy một tiếng, ý cảnh cáo rõ ràng - “Tôi khuyên anh đừng che giấu bất kỳ chi tiết nào, nếu không ba người chúng ta rất khó sống sót ra ngoài. Tôi có cảm giác rất mãnh liệt rằng hành động của anh đã gây ra điều gì. Khác với kế hung hiểm Hàn Băng sắp đặt và ảo giác mạnh mẽ vô ý của chị Ngô, lần này chúng ta là mục tiêu.”

Hòa thượng Đàm cúi đầu không dám phản bác.

Hàn Băng đột nhiên nhớ đến một vấn đề, kinh ngạc nói? “Mới vừa rồi anh nói cúp điện mất mạng sao? Cúp điện thì chúng tôi biết, nhưng không phải lúc trước mạng vẫn không kết nối được hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.