Sủng Tam Phu

Chương 9: Em cùng anh (2)




Ash mở cánh cửa căn ngục nhỏ chật chội nơi Thanatos đang bị giam cầm ra.

Một phần trong anh muốn máu của người đàn ông này vì mạng sống của Bjorn, thứ mà Thanatos đã lấy đi, và vì những người mà hắn ta đã làm hại. Nhưng hơn tất cả, anh muốn máu hắn ta vì Simi và nỗi sợ hãi mới hình thành của con bé.

Nhưng một phần trong anh thấu hiểu lý do Thanatos lại trở nên điên dại như vậy.

Bởi bản thân anh cũng sở hữu một phần điên rồ trong người. Nó giúp anh sống sót trong suốt mười một ngàn năm qua.

Thanatos ngẩng đầu lên khi anh bước vào, gương mặt hắn ta nhợt nhạt và đầy thống khổ. “Nhà ngươi là ai?”

Ash bước qua một bên để ánh sáng bên ngoài có thể giúp người đàn ông đáng thương kia nhìn rõ hơn. “Hãy gọi tôi là định mệnh cuối cùng. Tôi đến đây để trao cho anh sự bình yên, người em trai.”

“Ngươi sẽ giết ta sao?”

Ash lắc đầu trong khi anh cuối xuống và kéo con dao găm của anh ra khỏi vỏ dao gắn bên hông của Thanatos. Anh đưa nó lên cao và nhìn vào những hình khắc cổ xưa bao phủ lưỡi dao. Như tất cả nhưng con dao găm của Atlatean, con dao này gợn sóng từ cán dao đến mũi dao. Cán dao được làm bằng vàng rồng với một viên ruby lớn đính ở giữa.

Nó là con dao găm thuộc về những người đã chết rất lâu rồi đến nỗi sự tồn tại của họ được cho là một huyền thoại. Một báu vật như vậy quả là thứ vô giá.

Nếu rơi vào tay kẻ xấu thứ vũ khí này có thể gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng hơn là chỉ làm bị thương Simi. Nó có thể phá hủy cả thế giới.

Cơn thịnh nộ đột ngột xé toạc anh. Có nhiều lúc, thật là khó khi phải tha mạng cho Artemis.

Nhưng đó không phải là việc của anh. Thích hay không thì anh ở đây để bảo vệ ả ta, thậm chí khỏi chính sự ngu ngốc của ả.

Ash triệu hồi sức mạnh Atlantean của mình và dùng nó để biến con dao găm này trở thành cát bụi.

Không một ai có thể làm hại Simi một lần nữa.

Và không một ai có thể phá hủy thế giới này. Khi mà anh còn ở đây canh giữ nó.

Anh chìa bàn tay mình cho Thanatos. “Đứng lên nào, Callyx. Tôi có một sự lựa chọn cho anh.”

“Làm sao nhà ngươi biết tên ta?”

Ash đợi cho đến khi hắn ta nắm lấy tay anh trước khi anh kéo hắn ta đứng lên và trả lời câu hỏi của hắn. “Tôi biết mọi thứ về anh và tôi rất tiếc vì sự mất mát của anh. Tôi thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối hơn khi tôi không thể ngăn cản việc đó.”

“Đó là do sức mạnh của Thanatos đúng không?” Hắn ta lẳng lặng nói. “Tên Thanatos kia đã giết chết vợ tôi, chứ không phải là Zarek .”

Ash gật đầu. Anh đã cố xóa trí nhớ của Callyx từ nhiều thế kỷ trước, nhưng Artemis đã trả lại trí nhớ cho người Apollite này để ả ta có thể biến hắn thành người hầu của ả.

“Con người có câu châm ngôn cổ. Quyền lực thuần túy phá hủy mọi thứ.” (Absolute power destroys absolutely)

“Không.” Callyx thì thầm. “Thù hận thuần túy là thứ phá hủy tất cả.”

Ash mừng khi nhìn thấy dù bị đày ở nơi kinh khủng hơn cả địa ngục như nơi đây, người Apollite vẫn còn một chút sáng suốt.

“Anh nói anh cho tôi một sự lựa chọn?” Callyx ngập ngừng hỏi.

“ Tôi đã lập ra một thỏa thuận để anh có được tự do sống trên Thiên đường* (the Elysian Fields) trong suốt phần đời bất tử của mình hoặc tôi sẽ để anh sống tại Cincinnati, Ohio với độ tuổi hiện giờ của mình.”

Callyx cau mày. “Cincinnati, Ohio là cái gì?”

“Đó là một thành phố xinh đẹp của một đất nước được gọi là Mỹ.”

“Tại sao tôi lại muốn đến đó chứ?”

“Bởi vì ở đó có một sinh viên năm hai thuộc trường đại học công lập Ohio, chuyên ngành của cô ta là nhảy múa và tôi nghĩ là anh có lẽ muốn gặp cô ta.” Ash mở lòng bàn tay mình ra và cho hắn ta thấy hình ảnh của một cô gái. Cô ta đáng yêu, với mái tóc vàng dài và đôi mắt xanh biển to tròn, và đang đứng giữa những người bạn sau khi lớp học vừa kết thúc.

“Dirce.” Callyx thì thầm, giọng hắn ta vỡ vụn khi gọi tên cô.

“Thực ra, hiện giờ cô ta là Allison Grant. Một phụ nữ người phàm.”

Đôi mắt của Callyx đầy thống khổ khi hắn ta bắt gặp ánh nhìn của Ash. “Nhưng tôi sẽ là một Apollite, mục rữa đến chết trong vài năm nữa.”

Ash khẽ lắc đầu. “Nếu anh chọn ở cùng cô ta, anh cũng sẽ là một người phàm. Anh sẽ không nhớ bất kỳ điều gì về việc từng là Callyx hay Thanatos. Trong thế giới của anh sẽ không có những thứ như Daimon hay Apollite. Không có Thợ săn đêm hay những vị thần thượng cổ. Anh sẽ hoàn toàn không biết gì về những thứ này.”

“Vậy làm sao tôi có thể tìm được cô ấy khi mà tôi còn không nhớ mình là ai?”

Ash đóng bàn tay lại để Dirce không còn hiện hữu nữa. “Tôi sẽ đảm bảo anh sẽ tìm được cô ta. Tôi xin thề. Anh sẽ là một học sinh của ngôi trường đó.”

“Và còn gia đình thì sao?”

“Anh sẽ là một đứa trẻ mồ côi có người cậu tên Ash đã qua đời và lập anh là người thừa kế duy nhất tài sản của ông ta. Cả hai người sẽ không phải thèm muốn bất kỳ thứ gì khi cả hai còn sống.”

Đôi môi Callyx run rẩy. “Anh sẽ làm thế vì tôi thậm chí ngay cả khi tôi giết chết một trong những người đàn ông của anh sao?”

Quai hàm của Ash căng ra khi nghe nhắc đến Bjorn. “Tha thứ là một phần của sự dũng cảm.”

“Tôi luôn nghĩ đó là sự ‘ứng biến’.”

Ash lắc đầu. “Sự ứng biến là việc dễ dàng. Tìm thấy can đảm để tha thứ cho bản thân và người khác mới là việc khó khăn.”

Callyx ngẫm nghĩ điều đó trong tĩnh lặng trong vài phút. “Anh là một người đàn ông thông thái.”

Ash nửa cười. “Không hẳn vậy đâu. Vậy, anh quyết định thế nào?”

Ánh mắt của Callyx cháy bỏng nhìn anh trước khi hắn nói câu trả lời mà Ash đã biết từ trước. “Không có sự lựa chọn nào cả. Làm sao mà tôi có thể biết đến thiên đường khi thiếu vắng Dirce? Tôi muốn đến Cincinnati.”

“Tôi cũng nghĩ anh sẽ cảm thấy vậy.”

Bước lùi lại, Acheron ban cho Callyx ước nguyện của hắn ta.

Một mình trong căn ngục của Thanatos, Ash liếc nhìn quanh những bức tường ẩm ướt, tối tăm và chiến đấu để kiểm soát con ác quỷ trong anh. Artemis không có quyền chỉ trích anh vì chuyện này.

Một ngày nào đó ả ta sẽ nhận được quả báo của chính ả.

Nhưng trước hết vẫn còn vấn đề của Dionysus cần được xử lý. Lần sau khi vị thần rượu nho muốn thả một trong những con thú cưng của Artemis để xử lý người của Ash, hắn ta sẽ cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Anh cũng còn phải xử lý một vài người. Vẫn còn một vấn đề nhỏ trong việc xóa bỏ những thông tin liên quan về dấu bớt cung tên ra khỏi ký ức của Jess, Syra và những Người cận vệ.

Không nghi ngờ gì anh nên xóa bỏ thông tin ấy ra khỏi trí não của Zarek, nhưng anh đã làm tổn hại anh ta nhiều rồi.

Zarek sẽ không nói với bất kỳ ai và anh ta còn có những việc quan trọng hơn để bận tâm.

Bên cạnh đó, nếu như mọi thứ diễn ra theo cái cách mà Ash tiên đoán, Zarek sẽ còn khám phá ra nhiều thứ thú vị về anh ta và những người Thợ săn đêm hơn là chỉ có bí mật về dấu bớt của họ.

oOo

Artemis ngồi một mình trên ngai vàng của ả , chơi đùa với những cái gối. Acheron đã đi được một lúc lâu rồi và ả bắt lo lắng.

Anh không thể rời đỉnh Olympus, nhưng anh có thể làm những việc khác…

Những việc có thể khiến ả vướng vào một rắc rối lớn nếu Zeus phát hiện ra chuyện giữa bọn họ.

Có lẽ ả đã quá ngu ngốc khi để anh có một buổi chiều tự do trên ngọn núi của ả.

Chỉ ngay khi ả chuẩn bị đi tìm anh, cánh cửa ngôi đền mở ra.

Ả mỉm cười trước hình ảnh Acheron sải bước qua chúng.

Acheron của ả thật rực rỡ.

Mái tóc vàng và dài của anh xõa bồng bềnh quanh vai anh và chiếc quần da đen ôm lấy cơ thể được tạo ra để cám dỗ. Một cơ thể được tạo ra để thỏa mãn những cơ thể khác.

Cánh cửa đóng lại sau lưng anh.

Cơ thể ả nóng lên, ả bật dậy trong sự mong đợi ngọt ngào. Ả nhận ra ánh nhìn hoang dã trong đôi mắt anh.

Cơn đói nguyên thủy, thô sơ.

Ham muốn dâng trào trong mạch máu của ả trong khi ả cảm nhận sự ẩm ướt đột ngột hiện diện giữa hai chân của ả.

Đây là Acheron mà ả yêu nhất.

Hoang dã như động vật. Người sẽ đoạt lấy thứ mà anh ta muốn mà không buồn thương lượng.

Quần áo của anh tan biến khỏi cơ thể khi anh đến gần ả.

Và quần áo của ả cũng vậy.

Ả rùng mình trước quyền năng to lớn của anh. Những quyền năng khiến cho sức mạnh của ả trở thành một trò hề.

Anh đã đi quá lâu mà vẫn chưa uống máu. Cả hai người bọn họ đều biết điều đó. Bất kỳ khi nào anh chạm tới một ngưỡng nhất định, sự vị tha của anh sẽ chết đi và anh trở nên vô cảm và tàn nhẫn.

Anh đã chạm đến điểm đó.

Ả rên rỉ khi anh tóm lấy ả và kéo ả lại gần cơ thể rắn chắc và cơ bắp của anh. Vật cương cứng của anh nóng bỏng ép vào hông của ả.

“Anh muốn gì nào, Acheron?” Ả hỏi, nhưng hơi thở hổn hển của ả đã phản bội vẻ thờ ở giả tạo của ả.

Ánh nhìn nóng bỏng của anh quét khắp cơ thể trần trụi của ả, khiến ả thậm chí còn bùng cháy hơn. “Cô biết tôi muốn cái gì mà.” Anh khàn giọng nói bằng tiếng Atlantean. “Sau cùng thì tôi là sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn và cô chính là thức ăn.”

Đôi mắt anh chuyển sang màu đỏ khi anh tách hai đùi của ả ra.

Artemis rên rỉ và lên đỉnh ngay khi anh mạnh mẽ tiến vào trong ả. Đầu ả bơi lơ lửng, ả ôm chặt lấy anh, vuốt ve tấm lưng trơn láng, săn chắc của anh trong khi anh thúc sâu vào bên trong ả hết lần này đến lần khác trong một nhịp điệu dồn dập khiến ả choáng váng.

Phải, đây là thứ ả muốn. Đây chính là Acheron mà ả yêu. Người đàn ông mà ả sẽ giữ lấy bất chấp các vị thần khác.

Người đàn ông mà ả sẽ phá vỡ mọi luật lệ chỉ để dính chặt anh với ả đến vĩnh hằng.

Anh hung hăng làm tình với ả, cơn đói của anh nhen nhóm khơi dậy cơn đói của chính ả.

Artemis nghiêng đầu sang một bên chờ đợi cho thứ mà ả biết sẽ đến.

Đôi mắt của Acheron cuộn xoáy như một ngọn lửa đỏ rực trong phút chốc trước khi anh hạ người xuống và cắm răng mình vào trong cổ ả để uống máu của ả.

Artemis thét lên khi bọn họ hòa thành một. Sức mạnh của anh chảy trong người ả, khiến ả mất nhận thức về mọi thứ xung quanh ngoại trừ cảm giác mạnh mẽ của anh bên trong ả.

Ả có thể giả vờ như đang thống trị anh như ả muốn, nhưng cuối cùng thì ả vẫn nhận biết được sự thật.

Anh mới là người thống trị ả.

Và ả ghét anh vì điều đó.

Phần kết :

BÃI BIỂN BORA BORA.

Zarek nằm trên bãi biển để ánh mặt trời và những cơn gió nhiệt đới hong khô làn da anh. Oh, cái cảm giác này thật tuyệt!

Tính đến giờ thì bọn họ đã ở đây gần được một tháng và anh vẫn chưa có đủ cảm giác nằm trên bãi biển.

Chưa có đủ cảm giác được ở cùng Astrid, ngày lẫn đêm.

Anh cảm thấy một cái gì đó lành lạnh rơi xuống ngực anh.

Mở mắt ra, anh nhìn thấy Astrid đứng trước mình, cô mỉm cười trong khi nhìn xuống anh. Một bên tay cằm một cái chén nhỏ và tay còn lại giữ một cái ly.

“Cẩn thận đó công chúa, em biết là anh rất ghét bất kỳ thứ gì lạnh chạm vào anh mà.”

Cô quỳ xuống bên cạnh anh, và đặt cái chén qua một bên trước khi lau đi giọt nước rơi xuống ngực anh, cái chạm của cô còn nóng hơn cả mặt trời.

Tia nhìn của cô chu du khắp cơ thể anh, trượt xuống chiếc quần bơi ngắn của anh, thứ mà giờ đây đang có một khối nhô lên khá lớn.

Cô mỉm cười xấu xa trước khối nhô lên đó. “Anh biết không, em nhờ mình từng xem một bộ phim…”

Anh hoài nghi khi nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt cô. “Ừ?”

Cô lấy một viên đá trong cái ly ra và bỏ nó vào trong miệng mình.

Zarek quan sát, sững người trước hình ảnh cô liếm láp nó.

Cô lấy viên đá ra, rồi đặt nó lên da anh.

“Astrid…”

“Shh.” Cô nói, vẽ nhưng vòng tròn quanh núm vú của anh cho đến khi nó cứng lại. Cô thổi một luồng hơi nóng bỏng lên nó, khiến anh thậm chí còn cương cứng hơn. “Anh biết phần tuyệt nhất trong việc bị lạnh là cái gì không?”

“Cái gì?”

“Rã đông anh ra.”

Zarek rên rỉ khi cô hạ miệng mình xuống người anh và đảo tròn lưỡi cô quanh núm vú của anh.

Khi cô lùi lại, anh khẽ bật ra một tiếng rên rỉ phản đối.

Cô phớt lờ nó và tránh bàn tay của anh.

“Trước khi em quên_” Cô nói, tinh nghịch đẩy tay anh qua một bên. “Và nếu em cứ tiếp tục như thế này, em sẽ quên là _Em có thứ này cho anh.”

Zarek chống người lên khủyu tay. “Làm ơn đừng nói với anh là Scooby sẽ đến thăm nhé.”

Cô đảo mắt với anh. “Không. Sasha sẽ ở Sanctuary, New Orleans trong một khoảng thời gian. Vì chúng ta đang ở vùng biển nên cậu ấy từ chối đến đây nhìn cái mông trần của anh và khiến cậu ấy bị mù.”

Anh có vẻ không thích thú như trước. “Vậy thì là chuyện gì?”

Cô đưa anh cái chén của mình.

Zarek nhìn vào thứ đựng bên trong nó, thứ khiến anh nhớ đến món thạch Jelly-O hương chanh. “Cái gì vậy?”

“Món ăn của thần thánh. Chỉ cần cắn một miếng thì em có thể mang anh về nhà cùng em trên đỉnh Olympus. Còn không em phải để anh ở lại đây trong ba ngày và trở về nhà một mình.”

“Tại sao chứ?”

Cô vuốt những vết nhăn hằn trên trán anh bằng đầu ngón tay của mình. “Anh biết em không thể sống ở đây trên trái đất này mà. Em chỉ có thể ở đây trong một thời gian ngắn. Nếu anh muốn, anh có thể ở đây và em sẽ trở lại khi nào em có thể, nhưng_”

Anh dừng câu nói của cô bằng một nụ hôn.

Zarek dứt người ra. “Những người khác sẽ nói gì khi em xuất hiện cùng với một tên nô lệ ở bên cạnh mình?”

“Anh không phải là một người nô lệ, Zarek, và em không quan tâm những điều họ nói. Còn anh có để tâm không?”

Anh khịt mũi trước câu hỏi đó. “Không một chút nào.”

Cô đặt món ăn của thần thánh lên môi anh.

Zarek trao cho cô một nụ hôn phớt, rồi ăn nó và uống món rượu tiên của cô. Anh mong đợi nó sẽ đau hay bỏng rát, nhưng nó đi xuống bụng anh như một cây kẹo bông gòn mà cô đã từng cho anh ăn. Hương vị ngọt như đường ngay lập tức lan ra trong miệng anh.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Anh hỏi một cách nghi hoặc.

Cô gật đầu. “Chỉ vậy thôi. Sao nào? Chẳng lẽ anh mong đợi sẽ có pháo hoa hay cái gì đó tương tự vậy sao?”

“Không, anh chỉ mong đợi pháo hoa mỗi khi anh làm tình với em mà thôi.”

“Ôi.” Cô thì thầm, cọ mũi mình vào mũi anh. “Em rất thích mỗi khi anh nói chuyện dịu dàng với em.”

Zarek hôn bàn tay cô, rồi bắt đầu cười khi anh nghĩ đến những chuyện đã xảy ra từ khi anh gặp được cô.

“Có gì buồn cười sao?” Astrid hỏi.

“Anh chỉ đang nghĩ, anh đây chỉ là một tên nô lệ, kẻ đã chạm vào một ngôi sao người đã biến anh ta thành một á thần. Anh phải là thằng con hoang may mắn nhất còn sống.”

Đôi mắt xanh của cô nhìn anh nóng bỏng. “Phải, anh rất may mắn, hoàng tử quyến rũ và anh không được quên điều đó đâu đấy.”

“Tin anh đi công chúa, anh sẽ không quên đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.