Sủng Tam Phu

Chương 20: Tình yêu (1)




Tory đứng khỏa thân trước tấm gương lớn trong phòng ngủ. Cô đang tự đánh giá, hay đúng hơn là chỉ trích. Cô gái đang nhìn lại cô với vẻ thận trọng, gần như sợ sệt. Nhưng sợ cái gì? Tory tự hỏi. Cô gái ấy không thể trả lời.

Tory lại nhìn lần nữa, bỏ qua những câu hỏi trong mắt để tập trung vào gương mặt, tìm kiếm những điểm bất thường phát lộ từ trong lòng cô. Rất may, vẻ bề ngoài của Tory Lancaster không tỏ lộ bất kỳ điều gì bên trong cô cả.

Tory nhấc tay lên, để ý đôi gò bồng đào nhô theo khi cô vươn tay lên trần nhà. Rồi cô quay người, ngắm mình hết bên này rồi đến bên kia. Cuối cùng cô thở dài, thả hai tay xuống bên người, chà hai lòng bàn tay lên bụng.

Gầy quá.

Đám lông ở giữa hai chân cô làm thành một chiếc tổ đầy đặn, màu vàng sậm, che đi những bộ phận nữ tính. Tory cau có. Lại bí mật. Lúc nào cũng bí mật. Sao mọi thứ đều phải có bí mật như thế? Đầu óc cô giữ bí mật với cô còn chưa đủ ư? Cô vươn người tới, ấn cả hai bàn tay vào mặt kính, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lớn màu xanh dương của cô gái trong gương.

Mày từ đâu tới? Bố mẹ mày là ai? Tại sao mày không thể nhớ được điều gì quan trọng suốt thời thơ ấu của mình?

Khi Brett bước vào phòng. Tory vẫn còn đứng trong tư thế ấy. Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh trong gương, rồi quay lại mà không hề xấu hổ vì mình đang trần truồng. Cô đứng bất động, nhìn vẻ mặt anh biến đổi, ghi nhận nỗi ngạc nhiên, rồi đến sự ngưỡng mộ, thừa nhận nhu cầu của anh cũng như của mình. Bỗng nhiên cô thấy e dè, không dám tiến tới. Mất vài phút cô mới nhớ ra là Brett không phải người xét nét.

Cô giơ tay ra.

Anh hít vào thật mạnh, choáng váng vì khát khao người con gái này, nhưng lại sợ mình sẽ đưa cô vào một sự gần gũi mà cô không chịu nổi. Giọng anh nhỏ, gần như khàn đi vì ham muốn.

“Tory… em yêu, em đang làm gì đấy?”

“Chờ anh. Anh làm tình với em nhé?”

“Rất sẵn lòng,” Brett khẽ nói và đưa tay lên khuy quần jeans.

Xin Chúa đừng để con làm hỏng mọi chuyện.

“Để em,” Tory nói.

Cô đẩy tay anh ra, cởi khuy quần rồi trượt tay vào trong, ôm lấy anh, khám phá thân thể rắn chắc của anh, tận hưởng anh trong lòng bàn tay mình. Khi Brett rên rỉ, cô mỉm cười. Đã quá lâu rồi.

Brett đá quần jeans ra rồi bế cô lên, chà lên môi một bên má cô mà nói với giọng hơi thận trọng:

“Em chắc không? Anh không muốn làm đau em theo bất kỳ cách nào.”

Tory vòng tay ôm lấy cổ Brett và nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em chỉ muốn cảm nhận anh bên trong em thôi. Em không muốn nghĩ về bất kỳ điều gì ngoài anh. Em không muốn nghe thấy tiếng gì ngoài hơi thở của anh trên mặt em. Hãy làm tình với em. Làm em quên đi… mọi thứ, trừ anh.”

Từ chối Tory là điều bất khả đối với Brett. Anh đặt cô lên giường, rồi nằm xuống theo, gồng mình bên trên cô. Yêu Tory thật quá dễ dàng. Ân ái với cô là khoái lạc anh không thể mô tả được. Nhưng khi đã biết sợi dây kết nối cô với cuộc đời và lòng tin của cô mong manh đến thế nào, Brett lại thấy sợ. Anh nhìn vào cô và thấy cả thế giới của mình. Nhưng điều gì đó trong anh mách bảo rằng khi cô nhìn vào chính mình, cô chỉ thấy một người bị vứt bỏ, không được ai yêu thương. Anh cần nói ra điều này, ngay bây giờ, trước khi họ bị cuốn vào những phút giây nóng bỏng.

“Victoria?”

Bàn tay cô đặt trên cánh tay anh, ánh mắt không dao động. “Vâng?”

“Em có biết mình được yêu nhiều thế nào không?”

Điều gì đó lướt qua đáy mắt cô, giống như một cái bóng vụt qua bức màn đã kéo vào một nửa.

“Em biết không?”

Tory nhún vai rồi nhìn đi chỗ khác.

“Đúng như anh nghĩ.”

Brett xoay người, kéo cô vào vòng tay anh và ôm cô chặt đến mức cảm nhận được cả nhịp tim của cô trên ngực mình.

“Cưng ơi, anh muốn em nghe cho rõ. Và anh muốn em tin điều mà trước giờ em chưa từng tin.”

Anh cảm thấy cô thở dài.

Cuối cùng Tory trả lời. “Được thôi.”

“Em hứa đi!” anh khăng khăng.

“Em hứa.”

“Victoria, em có biết anh đã làm gì vào ngày đầu tiên gặp em không?”

Cô lắc đầu.

“Anh về nhà và gọi cho anh trai anh, kể rằng anh vừa gặp người con gái anh muốn lấy làm vợ.”

Brett cảm thấy cô cứng người lại, nhưng anh tiếp tục nói, mệt mỏi vì phải giả vờ, phải tỏ ra mọi chuyện đều ổn cả trong khi không đúng như thế.

“Anh không thể giải thích, nhưng kể từ lúc ấy anh đã biết em sẽ thành người đặc biệt với anh. Anh sống để nghe em cười, để cảm nhận được bàn tay em trên mặt anh. Anh thở dễ dàng hơn chỉ vì có em trong phòng. Anh không thể kiểm soát bản thân khi ở trong vòng tay em, và anh sẵn lòng chết vì em, bao nhiêu lần cũng được.”

Tory sắp sửa khóc. “Em…”

“Đừng nói gì, chỉ nghe thôi,” Brett nói khẽ. “Anh chỉ nói những điều mà lẽ ra anh phải nói với em từ mấy năm trước. Anh cứ ngỡ là em biết rồi. Anh đã nhầm.”

Brett bắt đầu vuốt ve lưng cô, dịu dàng xoa hai bả vai cho đến khi thấy cô bắt đầu thả lỏng.

“Một ngày nào đó anh muốn đứng trong nhà thờ và nhìn em đi về phía anh trên lối đi. Anh muốn nói với cả thế giới rằng em là của anh và anh là của em. Anh hứa sẽ ôm em và bảo vệ em trước những điều làm em sợ hãi. Anh thề bằng sinh mạng mình là sẽ không bao giờ từ bỏ em. Em có tin anh không?”

Mắt nhòa lệ, Tory chỉ có thể gật đầu.

“Và một ngày nào đó, khi em đã sẵn sàng, anh muốn có một gia đình.”

Cô nức nở nghẹn ngào. “Em biết. Em đã nhìn thấy anh ở bên cháu bé mới sinh thế nào. Anh sẽ là một ông bố tuyệt vời. Nhưng em sợ. Những ông bố bà mẹ em còn nhớ chẳng khác nào những người xa lạ. Lỡ em là một bà mẹ khủng khiếp thì sao?”

Nỗi tức giận vì những gì cô phải chịu đựng xé toạc lòng anh.

“Thật vớ vẩn, Tory! Trong người em không có gam độc ác nào hết.”

Cô đặt tay lên mặt anh, bắt anh tập trung vào sự nghiêm túc của mình.

“Không cần phải xấu xa mới trở thành bố mẹ tồi. Nhìn vào em đi. Nhìn vào cách em đối xử với anh đi. Em đi đi về về bất chấp cảm xúc của anh. Em cư xử như thể em là người quan trọng duy nhất trên đời này.” Tory nhìn đi chỗ khác. “Thành thực mà nói, em không biết tại sao anh lại tha thứ cho em. Nếu đổi ngược lại, em sẽ không tha thứ cho anh.”

Một lần nữa ý nghĩ của anh trở lại với cô bé bị mọi người ruồng bỏ. Anh hôn vào má Tory, rồi đến đôi mắt đẫm lệ của cô, miệng cô, mỗi lần đều hy sinh bản thân thêm một chút.

“Tory?”

“Vâng?”

“Em có biết điều em vừa nói… về chuyện ra đi mà không nhắn lại ấy?”

Cô gật đầu.

“Em biết anh nghĩ gì không? Anh không bao giờ nghĩ là em bỏ anh đi… mãi mãi. Anh nghĩ em chỉ đang thử thách anh. Để xem anh có còn ở đó mỗi khi em trở lại không.”

Tory trở nên lặng lẽ, suy ngẫm điều Brett vừa nói, và trong thâm tâm cô biết. Lỡ như anh đúng? Cô hít một hơi run rẩy rồi nhìn lên. Cô không cho mình thời gian để do dự. Chỉ còn một điều duy nhất để nói với anh.

“Vâng.”

Brett cau mày. “Vâng gì hả em?”

“Vâng, em biết em được yêu nhiều đến mức nào. Nhưng…”

Anh cười toe. “Nhưng sao?”

“Nhưng em mong anh chỉ cho em thấy hơn.”

Nụ cười trên môi anh biến mất, thay vào đó là nhu cầu cần được ở thật sâu trong người con gái của mình.

“Bây giờ à?” Brett hỏi.

Tory vươn tay xuống và vuốt ve anh, cảm thấy trong mình đầy sức mạnh khi thấy anh lớn dần lên, chỉ vì cô.

“Vâng, Brett. Bây giờ.”

Anh xoay người, đè cô xuống giường. Trái tim anh đập như sấm rền dội thẳng lên đầu anh. Nhẹ nhàng thôi. Chậm rãi thôi.

Nhưng khi Tory dạng chân và dẫn đường cho anh, Brett khó có thể nghe theo lời khuyên của chính mình. Anh có cảm giác thân quen tức thì khi phồng lên bên trong cô, và biết trước điều sắp tới. Rồi anh bắt đầu chuyển động, và mọi ý nghĩ đều trở nên mờ nhạt. Chẳng còn điều gì quan trọng ngoài người phụ nữ trong vòng tay anh.

Tory không biết nơi đâu mình kết thúc và nơi đâu Brett bắt đầu, chỉ một lần trong đời, cô không quan tâm. Khi anh đưa cô đến giờ mất trí, cô tin tưởng theo anh từng bước. Khi máu ào ào chảy trong huyết quản và mọi cơ bắp trong người cô bắt đầu căng lên, chính niềm tin nơi anh đã cho cô sức mạnh để buông thả, để đi theo sự bùng nổ của khoái lạc trong việc ân ái với người đàn ông cô yêu.

Và khi mọi chuyện kết thúc, Tory kiệt sức và run rẩy trong vòng tay anh với một ý nghĩ duy nhất lặp đi lặp lại trong đầu.

Mình không biết nó có thể như thế này.

Brett bước ra khỏi nhà tắm, thấy Tory đang ngồi bắt tréo chân trên giường, con búp bê đặt trên đùi. Anh dừng lại ở ngưỡng cửa, quan sát vẻ mặt căng thẳng của cô khi cô chạm vào tóc, vào mặt rồi xoa xoa lớp vải váy màu xanh đã mòn bằng hai ngón tay, cứ như là cô đang cố phục hồi chút ký ức bằng việc này.

“Em đang nghĩ gì đấy?” Brett hỏi.

Tory giật nảy mình, ngước lên nhìn anh. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên. “Em ước gì nó biết nói.”

Brett ném cái khăn tắm đang cầm vào căn phòng sau lưng, rồi mặc quần vào trước khi ngồi xuống giường bên cạnh cô. Anh ngồi đó một lúc, nhìn ngón tay cô dịu dàng vuốt ve mặt con búp bê nhỏ bé.

“Nó sắp bị tuột một mắt rồi này,” anh nói, chỉ vào chiếc khuy lớn màu xanh gần như đã sứt hết chỉ.

Tory gật đầu.

“Em muốn anh khâu lại không?” Brett hỏi.

Trông cô có vẻ ngạc nhiên, khó mà tưởng tượng ra Brett Hooker với cây kim sợi chỉ được.

“Thế em nghĩ ai khâu vá cho anh khi em đi vắng?” Brett hỏi.

Tory đỏ mặt rồi nhìn đi chỗ khác.

Brett ôm lấy mặt cô, bắt cô nhìn vào anh. “Không phải anh trách em đâu, em yêu. Hơn nữa, mẹ anh đã đào tạo để bọn anh biết tự chăm sóc bản thân.”

Tory lấy ngón tay ấn lên chiếc khuy màu xanh, làm như chỉ cần áp lực là cô sửa được nó.

“Anh sẽ cẩn thận mà,” Brett hứa.

Mặt Tory càng đỏ hơn, cô thấy xấu hổ vì đã ngại ngần đưa ra một vật tầm thường như con búp bê vải cũ. Nhưng Brett không cười cô, và cô thấy bớt căng thẳng.

“Em biết thế,” cô nói và đưa con búp bê cho anh như thể nó được làm bằng thủy tinh cao cấp.

“Để anh đi lấy đồ đã nhé.”

Hài lòng vì Tory tin cậy vào sự giúp đỡ của mình, Brett bắt đầu lục lọi ngăn kéo bàn. Vài phút sau anh lại ngồi xuống giường với cô và cầm con búp bê lên, nhìn qua nó một lượt trước khi quyết định phải bắt đầu từ đâu.

Tory theo dõi cách Brett cẩn thận cầm nắm con búp bê và biết là anh đã hiểu. Nhưng khi anh đâm cây kim vào mặt nó, cô thấy mình nín thở, như thể cô cần phải trải nghiệm nỗi đau thay cho con búp bê vì nó không biết tự mình cảm nhận.

Can đảm nào, Victoria, nếu không mày sẽ được đưa thẳng vào trại tâm thần.

Rồi Brett bắt đầu khâu, cô tập trung chú ý vào những ngón tay anh. Chúng dài và mạnh mẽ, đầu ngón tay to và cầm giữ rất tốt. Cô nuốt khan, nhớ lại cảm giác của chúng trên cơ thể mình khi họ ân ái. Trong lúc nhìn anh làm việc, hết sức chăm chú vào nhiệm vụ trước mắt, một cụm từ hiện lên trong đầu Tory.

Một người đàn ông đa năng.

Brett là thế. Rồi cô thêm vào một dòng nữa.

Một người biết giữ lời hứa.

Không để ý đến sự tập trung của Tory, Brett kết thúc công việc rồi bắt đầu xem xét con búp bê, kiểm tra xem có cần sửa chữa gì nữa không. Mặc dù nó đã bạc màu và bẩn thỉu, anh vẫn thấy rõ lý do chính khiến nó còn tồn tại: nó đã được một bàn tay rất khéo léo tạo ra. Đường khâu bên trong chiếc váy nhỏ rất đều đẹp. Mặc dù mái tóc vàng bằng sợi len đã rối bù và te tua ở cuối, nó vẫn còn bám chặt vào chiếc đầu vải. Anh bắt gặp Tory đang nhìn mình chằm chằm, rồi giơ con búp bê lên với một nụ cười.

“Chắc chắn người làm ra nó phải kỳ công lắm.”

Trông Tory có vẻ bối rối. “Anh nghĩ vậy à?”

Brett nghiêng con búp bê rồi kéo một bên váy lên.

“Anh chắc chắn cưng ạ. Nhìn cái đường chỉ này…”

Khi chiếc váy được lật qua đầu con búp bê, một cái nhãn nhỏ, hình chữ nhật dài gắn ở lưng nó đột nhiên lộ ra. Brett ngừng bặt, quên luôn mình định nói gì. Anh đã từng trông thấy vật như thế này. Những chiếc nhãn nhỏ được người thợ khâu vào bên trong búp bê vải để đánh dấu sản phẩm của họ. Nhưng cái này quan trọng hơn hẳn những cái khác, bởi vì nó là bằng chứng đầu tiên Tory có về chuyện cô đã từng biết mẹ mình là ai. Anh do dự, nghĩ đến lời bác sĩ dặn hãy để cô tự nhớ lại mọi chuyện. Nhưng cô đã tự mình tìm được con búp bê này và chắc chắn sẽ trông thấy cái nhãn. Anh chỉ không muốn cô trông thấy nó lúc ở một mình. Anh nhìn vào cô, ước chi mình có thể nghe được ý nghĩ của cô.

Tory chờ anh nói nốt. Khi không thấy anh nói gì, trí tò mò của cô vượt lên. Cô với tay lấy con búp bê. Trước sự ngạc nhiên của cô, Brett không chịu trả nó lại ngay.

“Có chuyện gì à?” cô hỏi.

“Tory này.”

“Vâng?”

“Em còn nhớ ai cho em cái này không?”

“Không.”

“Em nhớ gì về nó?”

Cô cau mày. “Không nhiều lắm. Chỉ nhớ là vừa trông thấy nó, em đã biết nó là của mình.”

“Nhìn này,” Brett nói và đưa con búp bê cho cô, chỉ vào cái nhãn.

Dòng đầu tiên đã làm cô sửng sốt.

Đặc biệt dành cho con với tất cả tình yêu.

Khi Tory đọc dòng cuối, một niềm khao khát xưa cũ trào dâng, cô không sao cưỡng nổi.

Mẹ.

Tory nhìn vào Brett, đôi mắt mở lớn rưng rưng lệ.

“Thấy không em? Anh không phải là người duy nhất yêu thương em đâu nhé.”

Nhưng cô đã bị tổn thương quá nhiều lần, đã trở nên quá chai lỳ nên không cho phép mình quan tâm tới điều ấy. Cô nhìn vào cái nhãn một lần nữa rồi ném con búp bê sang bên cạnh, từng cử động đều căng thẳng. Rồi cô đứng dậy khỏi giường. Giọng cô run run, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ.

“Nếu bà ấy tuyệt vời đến thế, nếu bà ấy yêu em đến thế, thì tại sao em lại không thể nhớ được bà ấy?”

“Anh không biết,” Brett nói và với tay ôm cô, nhưng Tory tránh ra và chạy khỏi phòng ngủ, để mặc anh lại với con búp bê.

Hai chân nó đang choãi rộng, một cánh tay bị đè dưới người. Khuôn mặt câm lặng, mãi mãi mỉm cười đang nhìn chằm chằm vào anh. Brett dựng nó ngồi thẳng dậy rồi đặt lên gối.

“Tory nói đúng. Tao ước gì mày biết nói.” Rồi anh đi theo cô ra khỏi phòng.

Cô bé đứng giữa một căn phòng, nhìn chằm chằm vào những con búp bê. Chúng ở khắp mọi nơi, xung quanh cô, bao bọc cô.

Búp bê màu đen, màu nâu, màu trắng, màu hồng. Búp bê tóc dài. Búp bê không có tóc. Búp bê khóc. Búp bê nhìn chằm chằm. Nhưng không có con búp bê nào tóc vàng, có váy kẻ và đôi mắt bằng cúc màu xanh lam.

“Búp bê Cưng! Mày ở đâu?”

Nó lao từ tường bên này sang tường bên kia, lục tìm trong số những thân hình vô tri vô giác, ném hết con này đến con khác ra để tìm con búp bê của mình. Nhưng càng nhìn cô bé càng thấy số búp bê kia bị nhân lên. Bất kể nó có ném đi bao nhiêu, vẫn còn vô số con khác ở lại.

Nó lo lắng liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Trời đang tối dần. Nó cần phải tìm được Búp bê Cưng trước khi đêm xuống. Búp bê Cưng rất sợ bóng tối.

Nó nhìn lại những con búp bê. Giờ thì chúng ở đây dưới sàn quanh nó, chất lên từng đống và đang tụ lại chỗ nó đứng. Trái tim cô bé bắt đầu đập thình thịch và nó muốn khóc. Nhưng nó lớn rồi, các cô gái lớn không khóc chỉ vì làm mất búp bê.

“Búp bê Cưng ơi, Búp bê Cưng à, ra đi, ra đi, dù em đang ở đâu.”

Không có chuyện gì xảy ra.

“Làm ơn đi, Búp bê Cưng. Chị hứa sẽ không bao giờ để mất em nữa đâu.”

Nhưng bọn búp bê cứ bu lại, trèo lên chân cô. Cô bé quay người, sợ hãi nhưng không chạy nổi. Những bóng đen trên sàn nhà biến dài ra, và không thấy Búp bê Cưng đâu hết.

Giờ thì những con búp bê đã trèo lên đến đầu gối, đến eo cô bé. Nó úp hai tay lên mặt vì căn phòng đã trở nên tối đen. Khi nó chỉ cảm thấy những ngón tay bằng nhựa đang chọc vào người mình, nó bắt đầu khóc.

Lúc tỉnh lại, Tory thấy mình đang chạy. Nhất thời bị mất phương hướng trong ngôi nhà mới của Brett, cô dừng lại, rồi đột ngột xoay người. Brett ôm cô trước khi cô kịp nói gì.

“Tory, không sao. Anh ở ngay đây.”

Chân Tory run lẩy bẩy khi anh vòng tay quanh người cô. Cô thả lỏng, chào đón vòng ôm của Brett quanh mình, xác định lại thế giới của mình qua giọng anh.

“Em lại nằm mơ nữa. Em thấy sợ đến nỗi muốn hét toáng lên.”

Brett vuốt tóc Tory rồi hôn cô. “Anh biết, cưng ạ. Ước gì anh giúp được em, nhưng anh không biết phải làm gì.”

“Em cũng không biết,” Tory lẩm bẩm, rồi áp một bàn tay lên má anh, vuốt lại mái tóc rối bù sau giấc ngủ và âu yếm cái nhìn lo lắng cô thấy trong mắt anh. “Em xin lỗi. Em đã đánh thức anh đấy à?”

Áp má cô vào ngực mình, Brett lùa tay qua tóc Tory một cách dịu dàng, an ủi.

“Không. Anh đang ở trong bếp. Anh nghe tiếng em chạy xuống hành lang.” Anh cười nhăn nhó. “Anh cứ tưởng lần này không bắt được em chứ. Em chạy nhanh thật đấy.”

“Em không muốn thế này nữa.”

Brett cau mày. Giọng cô đầy tuyệt vọng.

“Anh biết em không muốn mà, em yêu.”

“Nhưng chỉ thế thôi. Anh cũng không biết,” Tory lẩm bẩm và cố giằng ra khỏi vòng tay Brett, nhưng anh không để cô đi.

“Anh có phải là kẻ xấu đâu. Đừng chạy khỏi anh như vậy chứ.”

Tory lả người ra. Brett nói đúng. Sao cô cứ đẩy người duy nhất quan tâm đến mình ra xa thế? Cô lắc đầu, thấy căm ghét chính mình.

“Em xin lỗi. Em không bực với anh. Em bực với chính mình. Suốt trên đường đến Iowa em đã rất chắc chắn rằng chỉ cần nói chuyện với người đàn ông xăm mặt là em sẽ nhớ ra điều gì đó… quan trọng.” Cô thở dài. “Và em cần phải nhớ ra.”

Vào giây phút đó, Brett nghi ngờ lời khuyên để cho cô tự nhớ ra mọi chuyện của bác sĩ. Anh đã đọc hồ sơ của cô. Anh không biết hết, nhưng anh biết nhiều điều mà cô không biết về chính mình. Như thế có vẻ không công bằng. Anh chán phải nhìn thấy nỗi hoảng loạn trong mắt cô. Anh ghét phải nghe thấy cô tỉnh dậy khóc lóc và la hét. Anh lừ mắt ra cửa sổ, nhìn qua vẻ mặt thách thức của chính mình. Vớ vẩn thật! Bác sĩ thì biết quái gì.

“Nghe này em. Anh có một ý tưởng. Có lẽ em vẫn nói chuyện được với Hale đấy.”

Cô lắc đầu và nhìn đi chỗ khác. “Không thể. Ông ta đi tù rồi, anh nhớ không?”

Brett ôm mặt cô, làm cô phải nhìn lên mình. “Anh biết. Nhưng hình như có một chuyện em đã quên.”

“Chuyện gì.”

“Anh kiếm sống bằng nghề gì nhỉ?”

Cô nhìn anh đăm đăm rồi dần hiểu ra. Là một cựu cảnh sát và giờ là điều tra viên của phòng Công tố hạt, Brett được quyền ưu tiên tiếp cận với những thông tin mà một người dân bình thường phải mất nhiều thời gian mới có được.

“Liệu họ có cho phép không anh? Ý em là kiểm tra trên hệ thống ấy.”

Khi Brett trả lời, Tory không thể lờ đi giọng điệu hết sức quả quyết của anh. “Anh thách họ ngăn anh đấy!”

Lần đầu tiên trong nhiều tuần, cô lại cảm thấy hy vọng. Cô vòng tay quanh cổ anh.

“Brett Hooker, anh biết gì không?”

Anh kéo cô vào giữa hai đùi mình, cười toe khi cô nhích sát lại. “Gì cơ?” anh lẩm bẩm, cố tập trung vào điều cô đang nói chứ không phải việc cô đang làm.

“Em yêu anh mãi mãi.”

Brett lặng người, nụ cười nhạt đi. “Cảm ơn em,” anh khẽ nói. “Thế là đủ cho anh tồn tại.”

Nhà tù tiểu bang Oklahoma, McAlester, Oklahoma.

Mùi chất tẩy công nghiệp mạnh, cũng như thứ mùi bất tận bốc ra từ hơi nước và vải ướt phủ kín phòng giặt đồ nơi vài tù nhân đang làm việc. Một số người trong bọn họ đã quen với công việc, một số chỉ mới đang học. Và mặc dù họ được tin cậy ở một mức độ nào đó, những lính gác có vũ khí vẫn hiện diện, như lời nhắc nhở thường trực về vị trí của họ trong hiện tại. Công việc vất vả, điều kiện làm việc thì tệ hại. Chẳng lạ gì chuyện có nhiều tù nhân chưa chịu nổi bầu không khí ở đây nên đã bị ngất. Thế nên khi một ông già ở chỗ máy sấy đột nhiên quỵ xuống sàn và được đưa vào hành lang phía trên, nơi không khí loãng hơn, họ đã không nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng cả.

Họ đặt ông nằm xuống, vật ngửa ra trong lúc lính gác gọi giúp đỡ qua bộ đàm. Khuôn mặt người đàn ông trắng bệch, khiến cho hình xăm con bọ cạp trên má càng tăng kích cỡ. Miệng ông há hốc, đôi mắt trợn ngược. Một dòng chất lỏng rỉ ra ở khóe miệng, và cơ bắp ở chân ông hơi co giật. Lính gác nhìn thoáng qua ông già rồi nói thêm vào bộ đàm: “Cấp cứu.”

Trong vòng vài phút, họ đã mang ông đi và một người khác vào thế chỗ. Nước vẫn được đun sôi, mùi vải ướt và xà phòng mạnh vẫn cứ bốc lên khắp nơi. Trong bức tranh toàn cảnh, sự vắng mặt của một ông già ở phòng giặt là của nhà tù tiểu bang chẳng đáng được quan tâm.

Trong lúc đó, sự xuất hiện của ông ở phòng y tế đã làm công việc hàng ngày ở đây chộn rộn một chút. Ông được chuyển từ chiếc băng ca sang một cái giường trong lúc bất tỉnh, và bị trói, bị chọc chỗ này chỗ kia trước cả khi tỉnh lại. Khi cuối cùng Oliver Hale cũng mở mắt, những sự bất tiện ở một phòng chăm sóc tạm thời chỉ xếp sau câu hỏi tại sao mình ở đây. Ông không nhớ bất cứ chuyện gì ngoài cơn buồn nôn kinh khủng mà ông đã phải chống chọi suốt nhiều tuần qua.

“Ông Hale, ông có nghe thấy tôi nói không?”

Ông nhìn lên vị bác sĩ đang cúi trước mặt mình.

“Tôi đang giơ mấy ngón tay đây?” Cal Levisay hỏi.

Một cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng Oliver. Ông có thể nhìn rõ bàn tay của vị bác sĩ, cũng như ba ngón tay đang giơ ra. Nhưng mở miệng ra nói ngay lúc này có thể khá mạo hiểm.

“Ốm,” ông lẩm bẩm.

“Vâng, ông Hale, ông đã bị ốm. Người ta mang ông từ trong phòng giặt là vào viện. Ông có nhớ không?”

Trời ạ, tôi nhớ chứ, nhưng ông không nghe thấy à? Tôi bảo ông là bụng dạ tôi muốn ốm.

Levisay cau mày. Cách hành xử của bệnh nhân này rất đáng nghi, giống chứng mất trí nhớ sau đột quỵ. Ông ta cúi vào sát hơn.

“Ông có biết hôm nay là ngày nào không?” Levisay hỏi.

Oliver rên rỉ. Ngày ông phải mua một chiếc cà vạt mới. Rồi ông trả lời câu hỏi bằng cách phun mọi thứ trong ruột mình vào ngực áo bác sĩ.

“Chết tiệt!” Levisay kêu lên và lùi lại vài bước. Nhưng đã quá trễ. “Xét nghiệm máu tổng thể cho ông ấy,” bác sĩ ra lệnh và bắt đầu vừa lột bỏ áo choàng vừa đi ra cửa. “Gọi tôi khi nào có kết quả.”

“Không thể tin ông già gân như thế.”

“Cho tôi một ống kim tiêm khác.”

“Ông ấy đã bị mất nước nghiêm trọng.”

“Chúng ta cần phải truyền nước ngay.”

“Không hiểu nổi làm sao ông ấy vẫn đi lại được trong tình trạng như thế này.”

“Không trụ được lâu đâu. Các xét nghiệm đã đưa ra kết luận chính thức rồi. Ông ấy đang chết.”

Những giọng nói trôi ra trôi vào đầu óc mụ mị vì thuốc của Oliver, sự khẩn thiết trong đó làm ông sợ, lời cảnh báo trong đó giày vò ông. Ông vật lộn để thoát ra khỏi bóng tối và để nói bọn họ biến hết đi. Họ chẳng cho ông biết điều gì mới mẻ cả. Khốn kiếp, thì ông đang chết đấy. Ông đã đi tiểu ra máu hàng tháng trời nay. Không phải sắp chết thì còn là gì nữa nào? Thế nhưng ông vẫn hơi ngạc nhiên với chính mình. Ông đã không biết mình thuộc dạng người chịu đựng được đau đớn về thể xác, nhưng rốt cuộc lại đúng như thế.

Gân. Họ bảo mình “gân”. Ông cố cười, nhưng không thể bỏ qua ý nghĩ đó. Phải “gân” thì mới qua được quãng đời ông đã sống chứ.

Chết tiệt! Cứ như là bọn họ đã chọc lỗ lên khắp người ông vậy. Ông mà đủ tỉnh táo để ngồi đây thì sẽ chửi mắng bọn họ một trận ra trò.

Kim tiêm, kim tiêm, kim tiêm. Trên cánh tay, trên bàn tay, trên mông ông. Chẳng lẽ bọn bác sĩ không còn biết làm việc gì khác ngoài cắt và chọc à?

“Ông Hale, giờ chúng tôi sẽ làm ông dễ chịu hơn.”

Chết tiệt. Các người không thể làm người kiệt sức thấy dễ chịu được, mà ta thì kiệt sức đến cùng cực rồi. Từ trong ra ngoài. Gan ruột phèo phổi của ta đều rã rời hết cả. Cơ thể ta đang từ bỏ ta. Sao các người không để ta chết quách đi? Ta không sợ chết.

“Có lẽ tốt nhất là cô nên báo cho họ hàng thân thích của ông ấy.”

Làm gì có họ hàng thân thích. Chẳng có vợ, cũng chẳng có con. Chẳng có ai cả. Ông ước gì mình cười được. Chúa ơi, nhưng ông rất mong có được một trận cười rung cả bụng ngay lúc này. Họ đang lãng phí thời gian để tìm ra kẻ nào đó thèm quan tâm tới ông. Nhưng ai mới được? Cứ để họ tìm. Họ sẽ có việc gì đó mà làm.

“Một người nào đó đã gọi đến để xin gặp già Hale. Nếu họ muốn nói chuyện với ông ấy thì nên nhanh lên. Ông ấy chẳng còn nhiều ngày để nói nữa đâu.”

Ngón tay Oliver co rút.

Ông chỉ có thể làm được chừng đó.

Chẳng có ai trên mặt đất này muốn tới thăm ta đâu.

Rồi ông nghĩ về LeeNona Beverly. Mụ chó già. Ông không muốn vùi mình trong hối hận. Ông đã lựa chọn và sống với những lựa chọn ấy. Rồi một thoáng buồn hiện ra trong lòng ông. Giờ thì ông phải chết với những lựa chọn ấy. Ông nghĩ về những năm đầu đời. Về khoảng thời gian mà ông tưởng rằng mình sẽ sống mãi mãi.

Trời ạ, đời chẳng phải thích chọc tức ta sao? Sao không ai nói cho ông biết là ông ẽ già và bệnh tật? Nếu biết trước những chuyện này thì ông đã chọn một con đường tốt hơn. Giờ ông ở đây, bị trói vào chiếc giường chết tiệt này, não nhũn như cục bơ.

“Đã đến lúc tắm cho ông rồi, ông Hale. Ông sẽ cảm thấy khá hơn nhiều sau khi sạch sẽ.”

Ta sẽ cảm thấy khá hơn nhiều nếu có thể nhét cái giẻ kia vào mông mụ. Chết tiệt, mụ kia, chẳng lẽ không ai bảo cho mụ biết cái ấy của đàn ông rất mềm yếu à? Ôi trời ơi. Ôi. Đừng có cù chân ta. Ta có máu buồn mụ ngu đần ạ. Ôi. Ôi. Ôi. Đấy, tại mụ cả đấy. Bụng dạ ta không tốt có phải lỗi tại ta đâu. Mụ cũng biết là bàng quang của ta tiêu rồi. Đáng lẽ mụ phải tự hiểu ra chứ.

Cơ thể Oliver bị vần vò hết lần này đến lần khác đến mức ông gần như phát khùng lên. Ngay khi nhớ ra được cách đứng dậy, ông sẽ cho họ một trận ra trò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.