Sủng Tam Phu

Chương 17: Giấm lâu năm (3)




Zarek thức dậy chỉ sau trưa một chút. Anh rất hiếm khi ngủ nguyên ngày, việc này giống như chợp mắt một chút. Vào mùa hè, căn nhà gỗ của anh quá nóng nên anh không thể ngủ một cách thoải mái được và vào mùa đông thì nó lại quá lạnh.

Nhưng nguyên nhân chính là vì những giấc mơ của anh khiến anh không thể ngủ lâu được. Qúa khứ ám ảnh anh quá dữ dội đến nỗi anh không thể cảm thấy bình yên ,và trong vô thức, anh cũng không thể thoát khỏi những ký ức kia.

Nhưng khi anh mở mắt và nghe thấy tiếng gió lùa bên ngoài, anh nhớ ra anh đang ở đâu

Căn nhà gỗ của Astrid

Đêm qua anh đã đóng chặt màn lại nên anh không rõ bên ngoài tuyết vẫn con rơi hay không. Dù sao thì đó cũng không phải là vấn đề. Suốt khoảng thời gian ban ngày, anh bị kẹt ở đây.

Kẹt với cô.

Anh ra khỏi giường và đi xuống phía hành lang, hướng thẳng vào bếp. Anh ước gì mình đang ở nhà. Anh rất cần thức uống có cồn. Không phải rượu vodka có thể thực sự xua đi những giấc mơ vẫn thường hay lởn vởn trong đầu anh. Nhưng sự thiêu cháy của rượu vẫn khiến anh xao lãng một chút.

“Zarek ?”

Anh quay về phía giọng nói êm dịu như đang nhẹ nhàng mơn trớn khắp người anh.. Cơ thể anh ngay lập tức phản ứng trước giọng nói đó.

Anh chỉ cần nghĩ đến tên cô là cơ thể anh đã cứng lại như đá và đòi hỏi.

“Cái gì?” Anh không hiểu tại sao minh lại trả lời cô trong khi bình thường anh sẽ không làm vậy.

“Anh ổn chứ?”

Anh khịt mũi trước câu hỏi đó. Trong đời mình chưa bao giờ anh một lần thấy ổn. “Ở chỗ này cô có cái gì uống không?”

“Tôi có nước ép và trà.”

“Rượu, công chúa. Cô có cái gì ở chỗ này có vị cay nồng *(bite:có vị cay nồng hay còn có nghĩa là vết cắn) giống thứ đó không?”

“Chỉ có Sasha và dĩ nhiên còn có anh nữa.”

Anh liếc xuống những vết cắt nham nhở trên cánh tay mình nơi mà con thú cưng của cô đã tấn công anh. Nếu anh là những Thợ săn đêm khác những vết thương này giờ đã biến mất rồi. Nhưng may cho anh, chúng sẽ ở đó trong vài ngày nữa.

Cũng như cái lỗ đằng sau lưng anh.

Thở dài, anh cúi người nhìn vào trong tủ lạnh và lấy ra một hộp nước cam của cô. Anh mở nắp hộp và gần như đưa cái hộp lên miệng mình rồi anh chợt nhớ đây không phải là hộp nước cam của anh và đây không phải là nhà của anh.

Phần xấu xa trong anh bảo anh cứ đưa nó lên miệng và uống nó đi, cô sẽ không bao giờ biết đâu, nhưng anh đã không nghe theo giọng nói đó.

Anh đến tủ đựng chén đĩa và lấy ra một cái ly thủy tinh, rồi rót đầy nó.

Astrid chỉ nghe thấy những dấu hiệu mờ nhạt để biết rằng Zarek vẫn còn trong nhà bếp, anh quá im lặng đến nỗi cô phải căng tai ra nghe để chắc chắn anh còn ở đó.

Bước về phía trước, cô tiến về phía bồn rửa chén. “Anh có đói bụng không?”

Theo thói quen, cô vươn tay ra – chạm tay vào thắt lưng trần, ấm áp.

Nó mượt mà và mời gọi.

Rắn chắc.

Choáng váng bởi cảm giác bất ngờ của tay cô trên da thịt trần của anh, cô trượt tay xuống chân anh trước khi cô nhận ra Zarek không mặc gì cả.

Người đàn ông này đang đứng hoàn toàn khỏa thân trong nhà bếp của cô.

Tim cô nện thình thịch.

Anh tránh xa khỏi cô. “Đừng chạm vào tôi.”

Cô rùng mình trước giọng nói đầy giận dữ của anh. “Quần áo của anh đâu?”

“Tôi không mặc quần jean khi ngủ.”

Tay cô bỏng rát trước kí ức làn da anh bên dưới ngón tay cô. “Ồ, anh nên mặc quần áo trước khi anh xuống đây.”

“Tại sao? Cô bị mù. Cô đâu có thể thấy được tôi.”

Đúng vậy, nhưng nếu Sasha còn thức, cậu sẽ làm ầm chuyện này lên.

“Anh không cần nhắc nhở tôi về những thiếu sót của tôi, hoàng tử quyến rũ. Tin tôi đi, tôi nhận thức rất rõ cái thực tế là tôi không thể thấy anh.”

“Phải, hãy nên cảm ơn sự may mắn của cô.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi không đáng để nhìn đâu.”

Quai hàm cô chùng xuống khi nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của anh. Người đàn ông mà cô nhìn thấy qua đôi mắt của Sasha còn hơn cả đáng để nhìn. Anh rất lộng lẫy.

Đẹp trai như những người đàn ông mà cô từng thấy.

Rồi cô nhớ lại giấc mơ của anh. Cái cách mà mọi người đã từng nhìn anh.

Trong tâm trí của anh, anh vẫn là một tên đói khát què quặt mà những người khác đã đánh đập và nguyền rủa.

Và điều đó khiến cô muốn khóc vì anh.

“Không biết vì sao nhưng tôi cảm thấy nghi ngờ điều đó.” Cô thì thầm, nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng mình.

“Đừng nghi ngờ.”

Cô nghe thấy tiếng anh bước một cách tức giận qua cô, đi xuống hành lang. Anh đóng sầm cửa phòng mình lại.

Astrid đứng trong nhà bếp, đấu tranh không biết nên làm gì.

Anh cảm thấy lạc lối.

Bây giờ thì cô đã hiểu.

Không, cô chỉnh lại bản thân. Cô không thực sự hiểu rõ về anh. Làm sao cô có thể chứ?

Không có bất cứ ai dám đối xử với cô theo cách mà người ta đã đối xử với anh. Mẹ cô và các chị cô sẽ giết chết kẻ nào dám coi thường cô. Họ luôn bảo vệ cô khỏi thế giới, thậm chí trong khi cô vùng vẫy trốn họ.

Zarek chưa bao giờ biết đến cái chạm trìu mếm.

Chưa bao giờ biết đến sự ấm áp của gia đình.

Anh luôn luôn cô độc theo cái cách mà cô không bao giờ có thể hiểu được.

Bị quá tải bởi chính những cảm xúc mới lạ của bản thân mình, cô không chắc mình nên làm gì. Nhưng cô muốn giúp anh.

Cô bước xuống hành lang chỉ để phát hiện ra anh đã khóa cửa phòng mình lại. “Zarek ?”

Anh một lần nữa không chịu trả lời cô.

Thở dài, cô dán đầu mình vào cánh cửa và tự hỏi có cách nào cô có thể với tới chỗ anh.

Có cách nào để cứu rỗi một người đàn ông không muốn được cứu rỗi.

Thanatos nổi điên trước mệnh lệnh của Artemis.

“Lùi về cái mông của tao đó.” Hắn ta không có ý định trở về. Trong suốt chín trăm năm qua hắn đã chờ đợi chỉ thị này.

Chờ đợi một cơ hội sang bằng điểm số với Zarek của Moesia

Bây giờ không có ai và đặc biệt là Artemis có thể ngán đường hắn.

Hắn sẽ có được Zarek hoặc sẽ mất mạng vi nỗ lực đó.

Thanatos mỉm cười. Artemis không có nhiều quyền lực như ả ta vẫn nghĩ. Đến phút cuối thì ý muốn của hắn sẽ dành chiến thắng.

Không phải của ả.

Ả ta không là cái thá gì với hắn cả. Không là gì ngoài trừ một công cụ giúp hắn dành lấy thứ hắn muốn.

Cuối cùng hắn cũng có được sự trả thù của mình.

Thanatos nện rầm rầm vào căn nhà gỗ di động. Bên kia cánh cửa, hắn có thể nghe thấy những tiếng rì rầm, đầy sợ hãi – những tên Apollites vội vàng giấu những người đàn bà và trẻ con của chúng.

Apollites những kẻ luôn sống trong sợ hãi sẽ có người đến săn đuổi chúng.

“Ta là ánh sáng của cây đàn cầm” Thanatos nói từ ngữ mà chỉ có những Apollite hay Daimon mới hiểu. Từ ngữ được dùng mỗi khi một Daimon hay Apollite nương nhờ một nơi trú ẩn của đồng loại mình.Câu nói đó như lời ám chỉ đến mối quan hệ họ hàng của chúng vời Apollo, vị thần mặt trời, người đã nguyền rủa và bỏ rơi chúng.

“Làm sao anh có thể đi lại trong ánh sáng ban ngày?” Đó là giọng của một người phụ nữ.

Một giọng nói chứa đầy sự sợ hãi.

“Ta là kẻ tiêu – diệt – Thợ săn đêm (Dayslayer). Mở cửa ra.”

“Làm sao chúng tôi biết anh nói thật hay không?” Lần này một người đàn ông lên tiếng.

Thanatos khẽ gầm gừ trong cổ họng.

Tại sao hắn lại muốn giúp những kẻ này chứ?

Chúng vô dụng.

Nhưng rồi hắn hiểu. Trước đây, đã từng có lúc, hắn là một trong số bọn họ. Hắn luôn tìm cách ẩn nắp, lo sợ những Người cận vệ và Thợ săn đêm. Sợ hãi loài người đáng kinh tởm đến bắt họ vào ban ngày…

Hắn ghét những kẻ đó làm sao.

“Ta sẽ phá cánh cửa này .” Thanatos cảnh báo bọn họ. “Lý do duy nhất ta gõ là để cho bọn người mở cánh cửa này ra và tìm nơi ẩn nắp khỏi ánh nắng khi ta đi vào. Bây giờ hoặc là mở cửa hoặc là ta sẽ đá gãy nó.”

Hắn nghe tiếng mở khóa.

Hít vào một hơi thật sâu để ấy lại bình tĩnh, hắn chậm rãi đẩy cánh cửa ra.

Ngay khi hắn bước vào trong và đóng cửa lại, một cái xẻng đập vào đầu hắn.

Thanatos chụp lấy cái xẻng và giật mạnh, kéo luôn cả một người phụ nữ ra khỏi bóng tối.

“Tao sẽ không để mày làm hại con tao đâu!”

Hắn ta cướp cái xẻng khỏi cô ta và quẳng cho cô ta một cái liếc đầy cáu kỉnh. “Tin ta đi, nếu ta muốn hại chúng, người không thể ngăn cản ta được đâu. Không ai có thể. Nhưng ta không đến đây vì chuyện đó. Ta đến đây để giết tên Thợ săn đêm đang săn lùng những người họ hàng của nhà ngươi.”

Sự nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta khi cô ngước lên nhìn hắn như thể hắn là một thiên thần.

“Vậy ngài thực sự là kẻ tiêu – diệt – Thợ săn đêm.” Một giọng nói nam tính vang lên.

Thanatos quay đầu nhìn thấy một tên Daimon rời khỏi bóng tối. Tên Daimon nhìn không có vẻ gì là lớn hơn lứa tuổi đôi mươi. Như những kẻ còn lại trong loài của hắn, Daimon là hình mẫu hoàn hảo về vẻ bề ngoài. Luôn xinh đẹp, khỏe mạnh và trẻ trung,mái tóc dài vàng óng của hắn ta được cột lại sau lưng. Bên má phải của hắn ta xăm hình ba giọt nước mắt máu màu đỏ.

Thanatos ngay lập tức nhận ra đây là đồng loại của hắn.

Tên Daimon này là một trong những chiến binh Spathi hiếm hoi mà Thanatos đang tìm kiếm.

“ Những giọt nước mắt này dành cho con của ngươi?”

Tên Daimon gật đầu dứt khoác. “Mỗi giọt máu tượng trưng cho một đứa con bị giết bởi một Thợ săn đêm. Tôi sẽ giết chết những tên Thợ săn đó.”

Thanatos đau nhói cho người đàn ông đó. Loài Apoiite đã không thực sự được lựa chọn và dù vậy họ bị trừng phạt vì họ đã dám chọn được sống thay vì chết. Hắn tự hỏi loài người hay những tên Thợ săn đêm sẽ làm gì nếu chúng được bảo chúng chỉ có một trong hai sự lựa chọn: chết một cách đau đớn khi còn đang ở tuổi xuân sắc, hay hút linh hồn của con người và sống.

Khi còn là một Apollite, Thanatos đã chuẩn bị cho cái chết.

Vợ của hắn cũng vậy…

Zarek thậm chí còn lấy đi sự lựa chọn của gia đình hắn.

Nổi cơn điên khùng, tên Thợ săn đêm đã đến thẳng khu làng của hắn, tiêu diệt mọi người sống ở đó. Những người đàn ông gần như không kịp giấu những người phụ nữ và trẻ em trước lúc Zarek tiêu diệt tất cả bọn họ.

Không một ai đứng gần đường đi của Zarek mà có thể sống sót.

Không một ai.

Zarek đã không phân biệt mà giết cả loài Apollite lẫn Daimon. Vì tội ác đó hắn chỉ bị phạt đi đày.

Đi đày.

Cơn thịnh nộ nhấn chìm hắn. Làm sao mà Zarek vẫn có thể sống một cách thoải mái trong hàng thế kỷ qua trong khi ký ức về đêm đó ngày ngày như mưng mủ trong tim hắn.

Nhưng hắn buộc bản thân để thù hận qua một bên. Lúc này không phải lúc để sự tức giận điều khiển hắn. Đây là lúc hắn cần phải lạnh lùng và tính toán như kẻ thù của hắn.

“Người bao nhiêu tuổi rồi, Daimon?” Thanatos hỏi chiến binh Spathi.

“Chín mươi bốn.”

Thanatos nhướng lông mày. “Ngươi đã làm rất tốt.”

“Phải, tôi phải như vậy. Tôi đã chán cảnh lẫn trốn lắm rồi.”

Hắn hiểu cảm giác đó. Không có thứ gì tồi tệ bằng việc bị ép buộc phải sống trong bóng tối. Sống một cuộc đời bị giam hãm.

“Không cần phải sợ. Sẽ không còn tên Thợ săn đêm nào truy lùng ngươi nữa đâu. Ta đảm bảo .”

Người đàn ông mỉm cười. “Chúng tôi nghĩ ngài chỉ là một thần thoại.”

“Tất cả những câu truyện thần thoại tốt đẹp đều xuất phát từ thực tế và sự thật. Mẹ ngươi không dạy ngươi điều đó sao?”

Đôi mắt của tên chiến binh Spathi tối sầm lại, đầy ám ảnh. “Tôi chỉ được ba tuổi khi bà bước vào tuổi hai mươi bảy. Bà đã không có thời gian để dạy tôi bất cứ thứ gì.”

Thanatos đặt một bàn tay an ủi lên vai người đàn ông. “Chúng ta sẽ giành lại hành tinh này, người anh em. Hãy yên tâm, thời đại của chúng ta sẽ trở lại. Ta sẽ triệu tập đồng loại của nhà ngươi và chúng ta sẽ hợp thành một đội quân. Bây giờ, không kẻ nào có thể bảo vệ loài người.”

“Còn những tên Thợ săn đêm thì sao?” Người phụ nữ hỏi.

Thanatos mỉm cười. “ Chúng bị trói buộc với đêm tối. Còn ta thì không. Ta có thể săn đuổi chúng bất cứ lúc nào ta muốn.” Hắn ta cười vang. “Chúng không thể làm ta bị thương. Ta là Cái chết của tất cả bọn chúng và bây giờ ta đã trở về nhà cùng với những người dân của mình. Cùng nhau, chúng ta sẽ thống trị trái đất và những kẻ sống ở đó.”

Zarek tỉnh dậy khi ngửi thấy mùi của thiên đường. Anh hẳn sẽ nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng giấc mơ của anh không bao giờ êm đềm như vậy.

Nằm trên giường, anh quá lo sợ phải di chuyển. Lo sợ mùi hương thơm ngon này chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của anh.

Dạ dày anh réo ầm lên.

Anh nghe tiếng con sói sủa.

“Thôi đi, Sasha. Cậu sẽ đánh thức vị khách của chúng ta mất.”

Bỗng Zarek mở mắt ra. Vị khách. Trước đây không ai ngoài Astrid đã từng gọi anh như vậy.

Suy nghĩ của anh trôi về cái tuần anh sống ở New Orleans.

“ Tôi sẽ ở cùng anh và Kyrian hay với Nick?”

“Chúng tôi nghĩ tốt nhất cậu nên có nơi ở riêng của mình?”

Lời nói của Acheron như đánh vào thứ gì đó bên trong anh mà anh thậm chí còn không biết là mình vẫn còn sở hữu.

Chưa một ai từng muốn anh ở gần họ.

Anh nghĩ rằng mình đã học cách không quan tâm đến chuyện đó.

Và mặc dù vậy lời nói mộc mạc của Astrid đã chạm đến một phần xa lạ bên trong anh mà Acheron đã từng chạm đến.

Ra khỏi giường, anh mặc đồ vào, rồi đi tìm cô.

Zarek đứng ngay cửa, theo dõi cô đang dùng lò vi sóng làm bánh kếp. Dù cho bị mù, cô vẫn tỏ ra độc lập một cách đáng ngạc nhiên.

Con sói nhìn anh và gầm gừ.

Astrid nghểnh đầu lên như thể đang cố lắng nghe xem thử cô có thể nghe thấy được anh.

“Zarek ? Anh có ở trong bếp không?”

“Ngay trước cửa.” Anh không hiểu tại sao anh lại nói với cô. Anh không hiểu tại sao mình còn ở đây.

Cứ coi như, cơn bão vẫn còn rất dữ dội, nhưng anh cũng đã vượt qua nhiều cơn bão lớn như vậy trong suốt nhiều thế kỷ khi anh sống ở đây mà không có các phương tiện hiên đại giúp đỡ. Có một lần cách đây không lâu khi anh phải đi tìm kiếm thức ăn vào giữa mùa đông. Làm tan chảy tuyết để anh có thứ gì để uống.

“Tôi đang làm bánh kếp. Tôi không biết anh có thích chúng không, nhưng tôi có việt quất và si – rô cây thích không (maple syrup) hoặc dâu tươi nếu anh thích dâu hơn.”

Anh bước tới cái quầy và vướn tay lấy một cái đĩa.

“Ngồi xuống đi, tôi sẽ mang bánh lại cho anh.”

“Không, công chúa.” Anh nói một cách sắc bén. Vì đã từng bị buộc phải phục vụ những kẻ khác, anh không để cho người khác phục vụ mình. “Tôi có thể tự mình làm được.”

Cô giơ hai tay ra vẻ đầu hàng. “Được thôi, hoàng tử quyến rũ. Nếu có thứ gì mà tôi có thể tôn trong, thì đó chính là những người có thể chăm sóc bản thân mình.”

“Tại sao cô cứ gọi tôi như vậy? Cô đang chế giễu tôi đó hả?”

Cô nhín vai. “Anh gọi tôi là ‘công chúa’, tôi gọi anh là ‘hoàng tử quyến rũ’. Tôi thấy sự qua lại này là một trò chơi công bằng.”

Dành cho cô sự tôn trọng đáng kể, anh lấy một miếng thịt xông khói đang nằm trên một cây xúc xích đặt kế bên bếp lò. “Làm sao cô có thể nương cái này trong khi cô không thể thấy nó?”

“ Lò vi sóng. Tôi chỉ cần chỉnh thời gian cho nó.”

Con sói đến gần và ngửi ngửi chân anh. Nó ngước nhìn anh như thể nó đang bị xúc phạm và bắt đầu sủa anh.

“ Im ngay, Benji.” Anh cằn nhằn. “Tao không muốn nghe một kẻ liếm tinh hoàng của mình cằn nhằn về việc vệ sinh của tao.”

“Zarek!” Astrid thở gấp. “Tôi không thể tin anh vừa nói câu đó.”

Anh nghiến răng. Tốt thôi, anh sẽ không nói gì nữa. Dù sao thì im lặng là việc anh giỏi nhất.

Con sói rên rỉ và kêu ăng ẳng.

“Suỵt” Cô xoa dịu. “Nếu anh ấy không muốn tắm thì đó cũng không phải là chuyện của chúng ta.”

Sự ngon miệng của anh bay vụt đi mất, anh đặt cái đĩa của mình lên bàn rồi trở về phòng mình, nơi anh không thể xúc phạm họ nữa.

Astrid dò dẫm đường đến chỗ cái bàn, cho rằng sẽ tìm được Zarek ở đó. Tất cả những gì cô tìm được là cái đĩa của anh và thức ăn còn nguyên chưa được đụng đến.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô hỏi Sasha .

“Nếu hắn ta có cảm xúc, tôi có thể nói cậu vừa làm tổn thương chúng. Thích nghe hay không thì, hắn ta trở về phòng tìm hung khí để giết chúng ta.”

“Sasha, nói cho mình biết chuyện gì vừa xảy ra.”

“Được rồi, hắn ta đặt đĩa xuống và bỏ đi.”

“Anh ấy nhìn như thế nào?”

“Không gì hết. Hắn ta không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào hết.”

Thông tin đó chẳng giúp được gì hết.

Cô đi theo Zarek.

“Đi chỗ khác đi.” Anh quát lên sau khi cô gõ cửa phòng anh và mở cửa ra.

Astrid đứng ngay lối vào, ước gì mình có thể thấy anh. “Anh muốn gì, Zarek?”

“Tôi...” Giọng anh kéo dài.

“Anh cái gì?”

Zarek không thể nói sự thật. Anh muốn được ấm áp. Chỉ một lần trong đời, anh muốn được ấm áp. Không chỉ về mặt thể xác mà ấm áp về mặt tin thần.

“Tôi muốn rời khỏi đây.”

Cô thở dài trước câu nói của anh. “Anh sẽ chết nếu anh ra ngoài đó.”

“Nếu tôi chết thì sao chứ?”

“Chẳng lẽ mạng sống của anh thực sự không có giá trị hay ý nghĩa nào với anh sao?”

“Không, nó không có.”

“Vậy tại sao anh lại không tự tử cho rồi?”

Anh khịt mũi trước câu hỏi. “Sao tôi phải làm thế chứ? Niềm vui duy nhất tôi có trong đời là biết rằng mọi người xung quanh tôi đang rất tức tối. Nếu tôi chết, việc đó sẽ làm bọn họ vui sướng. Chúa cấm tôi không bao giờ được làm chuyện đó.”

Trước sự bất ngờ của anh, cô bật cười. “Tôi ước gì tôi có thể nhìn thấy mặt anh để xem anh có nói đùa hay không.”

“Tin tôi đi. Tôi không đùa đâu.”

“Vậy thì tôi lấy làm tiếc cho anh. Tôi ước anh có điều gì đó có thể khiến anh hanh phúc.”

Zarek nhìn đi chỗ khác. Hạnh phúc. Anh thậm chí còn không hiểu từ đó có nghĩa gì. Nó cũng như lòng tốt là những thứ xa lạ đối với anh. Lòng cảm thông.

Tình yêu.

Giờ thì đó là những từ không bao giờ xuất hiện trong vốn từ vựng của anh. Anh không thể tưởng tượng những người khác cảm nhận chúng như thế nào.

Vì tình yêu, Talon gần như đã chết để Sunshine có thể sống. Vì tình yêu, Shunshine đánh đổi linh hồn mình để Talon được tự do.

Tất cả những gì anh biết là thù hận, căm thù. Đó là thứ duy nhất kiến cơ thể anh còn ấm. Thứ duy nhất giữ anh sống.

Anh còn thù hận lâu chừng nào, thì anh còn có lý do để sống chừng ấy.

“Tại sao cô lại muốn sống một mình trong ngôi nhà gỗ này?”

Cô nhún vai. “Tôi thích có một nơi ở riêng của mình. Gia đình tôi thường xuyên đến thăm tôi, nhưng tôi thích ở một mình hơn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi ghét bị xem là trẻ con. Mẹ tôi và các chị hành xử như thể tôi vô dụng vậy. Họ muốn làm mọi thứ giùm tôi.”

Astrid chờ đợi anh nói thêm điều gì đó.

Anh không nói gì.

“Anh có muốn đi tắm không?” Cô hỏi sau một lúc chờ đợi.

“Tôi làm cô khó chịu à?”

Cô lắc đầu. “Không một chút nào cả. Có tắm hay không đều do anh thôi.”

Zarek chưa bao giờ thực sự quan tâm đến những việc như tắm rửa. Khi anh còn là một nô lệ, không ai quan tâm anh có sạch sẽ hay không, và sự thật là anh để bản thân bẩn thỉu để không một ai tiến lại gần mình nếu không có việc gì cần.

Khi là một Thợ săn đêm, anh hoàn toàn ở một mình thậm chí trước lúc anh bị đày đến Alaska. Và ở nơi đây những việc đơn giản như tắm rửa cũng là việc rất khó khắn nên anh lờ nó luôn.

Chỉ cho đến khi thị trấn Fairbanks được thành lập, anh đã mua một bồn tắm lớn, thứ mà anh chỉ dùng mỗi khi anh biết anh cần phải vào thị trấn.

Cuộc sống ngắn ngủi của anh ở New Orleans là một khoảng thời gian vui thú quý báu khi có thể tắm nước nóng pha với nước lạnh và việc tắm rửa có thể kéo dài đến tận cả tiếng đồng hồ trước khi nước bắt đầu trở nên lạnh đối với anh.

Nếu Astrid ra lệnh cho anh phải tắm, anh sẽ không thèm cân nhắc đến chuyện đó. Nhưng bởi vì cô cho anh sự lựa chọn, anh tiến về phía phòng tắm.

“Khăn tắm để được để trong tủ ngoài hành lang đó.”

Anh dừng lại trước cái tủ ngay phía bên ngoài phòng tắm và mở của tủ. Giống như những thứ khác trong nhà, cái tủ được giữ gìn cần thận. Tất cả khăn đều được xếp gọn gàng. Ồ khỉ thật, chúng thậm chí còn có màu sắc hợp với màu của cả căn nhà.

Anh nắm lấy một cái khăn bông lớn màu xanh lá và đi tắm.

Astrid nghe tiếng nước chảy. Cô hít vào một hơi thật sâu.

Kỳ lạ, cho đến khi Sasha nhắc đến việc đó, cô mới nhận ra Zarek chưa tắm lần nào hết. Anh không bốc mùi hay đại loại như thế và anh rửa tay mình nhiều lần đến nỗi cô cho rằng phần cơ thể còn lại của anh cũng sạch.

Cô quay lại bếp và nhìn thấy Sasha đang ăn bánh kếp của Zarek.

“Cậu đang làm gì đó?”

“Hắn ta không muốn chúng. Chúng đang nguội đi.”

“Sasha !”

“Cái gì? Lãng phí thức ăn là việc làm không tốt.”

Cô lắc đầu trước con sói trong khi cô đi làm một mẻ bánh mới cho Zarek . Có lẽ anh ấy sẽ hòa đồng hơn sau khi anh rời phòng tắm.

Anh không như vậy. Anh thậm chí còn cáu kỉnh hơn khi đang nuốt ầng ậc bánh kếp xuống cổ họng.

“Hắn ta kinh tởm quá đi.” Sasha nói với cô.

“Hắn ăn như con thú vậy. Hay biết ơn vì cậu bị mù đi.”

“Sasha , để người đàn ông đó yên.”

“Yên, cái mông của tôi đó. Hắn ta dùng nĩa của mình như cái xẻng vậy và tôi thề là hắn nhét cả một cái bánh kếp vào miệng hắn cùng một lần đó.”

Astrid ắt sẽ cảm thấy ghê tởm nếu như cô chưa bao giờ ở trong giấc mơ của anh. Chưa có ai từng dạy anh thậm chí về cách cư xử cơ bản nhất. Anh bị bỏ trong một góc tường trên sàn nhà giống như một con thú mà Sasha đã gọi anh như vậy.

Trong kiếp sống làm con người của anh, thức ăn là thứ khan hiếm, từ suy nghĩ đó đi một nhận thức đáng sửng sốt. Thức ăn khi anh là một Thợ săn đêm cũng khan hiếm không kém.

Không giống những người khác trong loài của mình, Zarek không có một người Cận vệ trồng trọt cây lương thực hằng ngày cho anh. Nuôi súc vật để làm những bữa ăn cho anh. Trong hàng thế kỷ qua, anh sống trong khí hậu khắc nghiệt của Alaska nơi mà vào mùa đông nguồn cung cấp thức ăn rất là hạn chế.

Astrid đột nhiên cảm thấy bệnh trước suy nghĩ đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, khi là con người anh đã bị bỏ đói cho đến chết.

Thợ săn đêm không thể chết vì đói. Nhưng họ vẫn chịu đựng cơn đói cồn cào từng chút một giống như con người.

Cô làm một đĩa bánh kếp khác cho anh.

“Cái gì đó?” Anh hỏi khi cô đặt cái đĩa đó xuống kế bên anh .

“Phòng trường hợp anh vẫn còn đói.”

Anh không nói gì hết, cô nghe tiếng anh để cái đĩa qua phía bên kia bàn rồi nghe tiếng anh mở đắp bình đựng si-rô ra.

“Tôi không thể chịu nỗi khi phải nhìn thấy hắn ăn món súp bánh kếp với si-rô một lần nữa.” Sasha nói. “Tôi sẽ ở trong phòng khách nếu cậu cần tôi.”

Astrid lờ cậu ấy đi trong khi cô lắng nghe tiếng Zarek đang ăn. Cô ước mình có thể nhìn thấy anh nhiều đến nhường nào.

“Không cậu không muốn nhìn thấy đâu.” Sasha nói.

Cô có cảm giác là Sasha đã phản ứng thái quá. Cô hiểu con sói đủ rõ để biết dù Zarek có cử xử một cách không chê vào đâu đi chăng nữa thì Sasha vẫn sẽ tìm cách phàn nàn.

Sau khi Zarek ăn xong, anh đứng dậy và rửa cái đĩa.

Không, anh không phải là một con lợn. Anh là một người đàn ông cô độc và bị tổn thương, người đã không biết phải đương đầu như thế nào với cái thế giới đã quay lưng lại với anh.

Cô nhìn anh theo cái cách mà Acheron đã nhìn và lòng tôn kính của cô dành cho vị thần người Atlantean đó trở nên vô cùng lớn vì nhận ra anh ấy có thể nhìn thấy thứ mà những người khác đã không thấy.

Bây giờ cô chỉ cần tìm cách nào đó cứu Zarek khỏi vị nữ thần đang cố loại trừ anh.

Nếu cô không làm vậy, Artemis sẽ ra lệnh cho anh phải chết.

Cô nghe tiếng anh xé mẩu khăn giấy ra khỏi cuộn.

“Tôi nghe bản tin tức nói rằng trời sẽ vẫn tiếp tục bão. Họ không biết chừng nào cơn bão mới tan. Họ nói đây là cơn bão tồi tệ nhất trong suốt nhiều thế kỷ qua.”

Zarek mệt mỏi thở dài. “Tối nay tôi phải rời đi.”

“Anh không thể.”

“Tôi không có lựa chọn nào khác.”

“Tất cả chúng ta đều có sự chọn lựa.”

“Không, chúng tôi không có, công chúa ạ. Chỉ có những người có tiền và tầm ảnh hưởng mới có sự lựa chọn. Với những người còn lại như chúng tôi, hoàn cảnh sống thao túng những việc chúng tôi làm để sinh tồn.” Anh đi ngang qua phòng. “Tôi phải đi.”

Astrid hốt hoảng. Vì anh là một Thợ săn đêm anh thực sự có thể rời đi. Không giống như những con người thường mà cô đã từng phán xét, mạng sống của Zarek sẽ không bị đe dọa nếu anh rời khỏi căn nhà gỗ này vào tối nay. Thời tiết sẽ có thể lạnh và rất khắc nghiệt, nhưng anh đã quen với thời tiết như vậy rồi.

Cô sẽ phải làm gì đây?

Nếu như cô đi theo anh, anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra cô cũng là người bất tử.

Trong giây lát, cô cân nhắc đến việc gọi các chị của mình, rồi tự ngăn bản thân mình lại. Nếu như cô làm vậy, họ sẽ không bao giờ để cô quên chuyện đó. Cô cần phải giải quyết chuyện này một mình.

Nhưng thứ gì có thể giữ anh ở lại đây khi mà anh đã quyết tâm rời đi?

Cô hướng về phía cánh cửa và đụng phải một thứ gì đó trên quầy ăn. Nhặt nó lên, cô cảm giác đó là một lọ gia vị nhỏ, thứ khiến cô nhớ đến những huyết thanh mà M’Adoc đã đưa cho cô.

Một liều lớn huyết thanh Hoa sen sẽ giữ cho Zarek mê mang trong một vài ngày...

Nhưng như vậy anh sẽ bị mắc kẹt trong những cơn ác mộng mà không có cách nào tỉnh dậy được.

Những cơn ác mộng kinh khủng đó có thể khiến anh hóa điên.

Hoặc cô có thể điều khiển giấc mơ của anh như một Skoti có thể làm.

Cô dám thử làm vậy không?

Trước khi cô có thể cân nhắc việc đó, cô đi vào phòng mình để lấy cái lọ mà cô đã giấu ở cái bàn đầu giường.

Bây giờ cô chỉ cần tìm ra cách khiến cho Zarek dùng lọ huyết thanh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.