Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 16




Trên ra giường tơ lụa màu đen, một thân thể tuyết trắng mê người của phụ nữ.

“A… Kỳ…”

Một thiếu niên tóc đỏ đè lên thân thể kia, tình dục quấn lấy nhau.

“Nói! Nói ngươi không rời khỏi ta, vĩnh viễn ở cùng ta… Nhanh nói!”

“A… Kỳ, ta… ta muốn vĩnh viễn… ở cùng với ngươi… ở cùng một chỗ với ngươi…”

Người phụ nữ giãy dụa ngồi dậy hôn thiếu niên: “Kỳ…”

Khuôn mặt của người phụ nữ mỹ lệ mà yêu mị, mang theo nghìn loại phong tình, bởi vì tình dục mà nhiễm lên ửng đỏ, trở nên càng thêm động lòng người.

Thiếu niên đột nhiên đẩy cô ta ra, gầm nhẹ một tiếng: “Cút…”

“Kỳ…?” Người phụ nữ còn đang đắm chìm trong khoái cảm mà thân thể mang đến nên chưa kịp phản ứng.

Thiếu niên ngồi ở trên giường, vò vò đầu tóc ngắn màu đỏ: “Mau cút, ông đây không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

“Làm… Làm sao vậy, Kỳ?” Người phụ nữ giống như không tin, bò qua bắt lấy cánh tay của thiếu niên, một giây trước còn nói không rời xa nhau, sao giờ lại tỏ thái độ như vậy với cô.

Thiếu niên mặc cô ta lôi kéo, âm thanh lãnh đạm: “Cho ngươi ba giây để rời đi, bằng không ta gọi sủng vật của ta đến dẫn ngươi đi.”

Người phụ nữ nghe được câu này, mặt lập tức biến sắc, đứng lên, ngay cả quần áo còn chưa mặc, chân trần trực tiếp chạy về phía cửa. Người phụ nữ vừa chạy đến cửa, một thứ màu đen từ trong góc phòng xông tới. Chỉ chốc lát thì thân thể quyến rũ của người phụ nữ đã bị thứ đó bao vây, sau đó âm thanh chợt tắt, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Thiếu niên như không nhìn thấy, nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại. Vừa nhắm mắt chính là một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra, ở trong bóng đêm, lúc ngọn lửa che lại tầm mắt của mình, bày ra nụ cười quyến rũ mê người, xinh đẹp khiến người điên cuồng.

“A… Xương cốt đâu ra vậy? Anh nói nè Kỳ… Bảo sủng vật của em ăn xong thì đừng nhả xương lung tung, vướng chân của anh thì sao đây.”

Nghe được giọng nói này, thiếu niên không vui nhíu mày, nhưng không có mở mắt ra.

“Ơ… Quần áo của phụ nữ ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ là…? Ách, tốc độ sủng vật của em ăn càng ngày càng nhanh. Ài… Không biết là người phụ nữ xui xẻo nào lại có can đảm bò lên giường của em… đúng là trên giường dưới giường hai dáng vẻ á…”

“Anh thật ồn ào!” Thiếu niên ngồi dậy, trừng chàng trai đang đi vào đây: “Nhanh nói, anh đến làm gì?”

“A, Kỳ…” chàng trai lộ ra vẻ mặt đau lòng, “Anh đến thăm em trai đáng yêu của anh cũng sai sao?”

“Hừ.” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nhìn người chàng trai. Chàng trai mặc trường bào màu xanh ngọc, ở giữa là một đai lưng màu trắng, tóc dài màu đỏ buộc lên gọn gàng, tuy rằng dáng dấp rất anh tuấn, khi không cười thì thậm chí gần như lãnh khốc, nhưng vừa nói chuyện thì khiến người cảm thấy tuyệt đối là hoa si.

“A… Em trai thân ái của anh, em đang phiền muộn vì điều gì vậy?”

“Không liên quan đến anh, đi đi, làm việc của chính anh đi.” Thiếu niên đuổi giống như đuổi ruồi, phất phất tay với anh trai của mình.

“A, sao em có thể đối với anh trai của em như vậy chứ.” Chàng trai tủi thân đến gần em trai, “Nếu như cha mẹ ở trên trời nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ đau lòng chảy nước mắt.”

Thiếu niên quay đầu cười nói: “Cha mẹ không phải bị anh giết sao? Nếu như chảy nước mắt cũng là bởi vì anh chứ?”

Chàng trai lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hả? Là như vậy sao? Anh vẫn luôn cho rằng bọn họ là chết già chứ...”

“Anh cho rằng bọn họ là nhân loại sao? Chết già? Mệt anh có thể nghĩ ra được.”

Tay của chàng trai đưa qua, nắm lấy cằm nhọn xinh đẹp của thiếu niên: “Em trai của anh, là điều gì khiến em cáu kỉnh không yên như vậy, đã có đất đai rộng lớn phía Tây, còn có điều gì có thể tác động đến lòng của em?”

Thiếu niên rũ tầm mắt xuống, không nói gì, trong đôi mắt đỏ của chàng trai lộ ra ý cười.

“Có lẽ là tình yêu mà nhân loại nói đến, a… Tình yêu thực sự là thứ tốt…” Chàng trai bắt đầu bàn luận viển vông, sau đó nhìn thấy thứ đen đen trên mặt đất bắt đầu bao vây mình, vì vậy biết điều ngậm miệng lại.

Yên lặng khoảng chừng một phút, giọng nói của nam nhân lại vang lên ở trong căn phòng hoa lệ: “Lần này anh ra ngoài du lịch, không chỉ nhìn thấy rất nhiều di tích thời cổ lưu lại, còn phát hiện một thứ khác.”

Nói rồi chàng trai lấy ra một thứ, đưa cho thiếu niên. Là một cái gương cầm tay xinh đẹp cũ kỹ.

“Thứ gì?” Thiếu niên nhận lấy, lật qua lật lại nhìn nhìn, không nhìn ra manh mối gì.

Cái gương này đã rất cũ, khung gỗ bao lấy gương đã bị mài đến phát sáng, hoa văn vốn tinh tế chỉ còn lại một đường viền. Gương cũng bị mài mòn rất nghiêm trọng, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện cái gì đặc biệt, cũng không có phát hiện vết tích ma pháp, chế tác cũng là kiểu thông thường, một cái gương mà bất kỳ người lùn nào cũng đều có thể làm ra.

“Gương hỏng gì đây?”

“A, em trai của anh, đây là một cái gương rất thú vị.” Chàng trai vội vàng đón lấy cái gương bị em trai ném đi, “Cái này anh tốn rất nhiều thời gian mới tìm được, nó có ích nha… Anh cũng không nói rõ được, tóm lại em đặt nó dưới gối sẽ biết.”

Nói xong chàng trai đặt nó lên trên giường thiếu niên.

“Đúng rồi, sao anh lại trở về vậy?” Thiếu niên nhìn chàng trai anh tuấn trước mắt.

“A… Kỳ, em trai đáng yêu của anh, cuối cùng thì em đã bắt đầu quan tâm đến anh rồi à?” Trong đôi mắt màu đỏ của chàng trai hiện ra nước mắt.

“Đi đi, bớt buồn nôn.” Thiếu niên khẽ vung tay, thứ màu đen dưới giường lại bắt đầu đến gần chàng trai.

“Được rồi, anh đi là được.” Chàng trai bất đắc dĩ than vãn, một chữ cuối cùng mới ra khỏi miệng thì bên cửa đã thoáng hiện một tay áo màu xanh ngọc, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

“Cái gương…” Thiếu niên cầm lấy cái gương, mặt gương có hơi mài mòn chiếu ra hình dáng tuấn mỹ của thiếu niên, “Bảo vật có thể khiến cho anh trai coi trọng à…” Lật qua lật lại vẫn nhìn không ra manh mối gì, thiếu niên đặt gương ở bên gối, bản thân cũng nằm xuống.



Nơi này… Là đâu?

Lúc Kỳ phục hồi tinh thần phát hiện mình đứng trên một hành lang dài, đằng trước là một cánh cửa.

Đá cẩm thạch hoa lệ lạnh băng trên mặt đất phản chiếu bóng dáng mơ hồ của y. Cửa làm bằng gỗ, Kỳ đẩy một cái, cửa không hề chuyển động.

Phần trên cửa có một chuôi kim loại, Kỳ tò mò xoay chuyển nó, cửa đã tự mở ra.

Bên kia cánh cửa là một căn phòng không lớn, một ít gia cụ cần dùng được sắp xếp ngăn nắp.

Ở giữa là một chiếc giường lớn, ra giường trắng tinh, một chàng trai đứng bên cạnh. Mái tóc dài màu đen của chàng trai buộc đơn giản ở sau đầu, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, có lẽ là cỡ áo sơ mi hơi lớn, lộ ra thân thể có hơi mảnh mai của hắn. Cửa sổ sát đất bên cạnh giường có ánh nắng tiến vào, thân thể của chàng trai ở dưới lớp áo sơ mi trắng lộ ra màu da mê người.

Chàng trai không có bởi vì cửa mở mà quay đầu, hắn đang chuyên chú với đồ vật ở trong tay mình.

Một chân hắn đứng, một chân khác quỳ ở trên giường. Trong tay cầm một đồ vật kim loại màu đen, hắn đang bỏ từng viên nhỏ màu vàng vào trong vòng tròn của đồ vật nọ, trên giường cũng đặt một ít đồ vật tương tự.

“Phạm Âm…” Một cái tên xa lạ từ trong miệng gọi ra lại tự nhiên như vậy.

Chàng trai nọ nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kỳ cười xinh đẹp.

“Đến thật đúng lúc.” Chàng trai cười nói. Tóc đen và mắt đen, dung nhan tuyệt mỹ, chính là tinh linh ngày đó thấy được ở trong rừng rậm ở trung tâm đại lục Ager.

Nhưng tinh linh lại có lỗ tai của nhân loại à?

Có lẽ do nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kỳ, Phạm Âm để đồ vật trên tay xuống, đi về phía y.

“Làm sao vậy Kỳ?” Phạm Âm nhấc cổ tay, huơ huơ đồng hồ đeo tay phía trên, “Vẫn còn hơn một tiếng, ngươi có gì muốn nói với ta sao?”

“Phạm Âm…” Kỳ kéo Phạm Âm vào trong lòng, kéo lấy sợi tóc trơn bóng thả xuôi của hắn, cuối đầu hôn lên đôi môi mê người đó.

Môi cùng đầu lưỡi mềm mại bất ngờ, còn có mùi thơm mát. Thân thể trong lòng không phản kháng, trái lại dịu dàng đáp lại.

Kỳ đè Phạm Âm lên giường, tóc dài màu đen xõa ra, hệt như bày ra một tấm lưới lớn mê hoặc, không người nào may mắn tránh khỏi.

“Chờ, chờ một chút…” Phạm Âm ở trong lòng Kỳ giãy dụa, “Kỳ ngu ngốc, thả ta ra… buông ra nào!” Thấy Kỳ không có ý buông ra, Phạm Âm cong chân, dùng đầu gối đè ở phần bụng của hắn, đưa tay lên ngón tay khép lại, lấy tay giữ bên hông Kỳ.

“Kỳ gần đây bị đói khát à?” Âm thanh Phạm Âm dịu dàng.

Kỳ cười khổ một cái đứng lên, “Ta ngày ngày đều nhớ đến ngươi.”

“Phải không?” Phạm Âm buộc lại tóc bị rớt ra, từ trên giường ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Kỳ.

“Ta hôm trước vừa từ Tây Tạng trở lại đã nhận được nhiệm vụ, cho nên không đi tìm ngươi, ngươi có giúp ta trông nom tiệm hoa tốt không đó?”

Tuy rằng không hiểu tiệm hoa hắn nói là ý gì, nhưng mà Kỳ cười ngọt ngào, lại gần bên người Phạm Âm, ôm hắn vào trong lòng nói: “Tất nhiên có rồi, người ta rất nhớ ngươi.”

Phạm Âm cười cười: “Tây Tạng rất xinh đẹp, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, ta và ngươi cùng đi chơi nha, tiệm hoa thì cứ đóng cửa một khoảng thời gian là được.”

“Tây Tạng… Tây Tạng ở đâu?”

“Trung Quốc a.” Phạm Âm bĩu môi, “Thực sự là một nơi rất đẹp.”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Phạm Âm, Kỳ cũng nở nụ cười. Cúi đầu hôn nhẹ lên môi của Phạm Âm, “Đi đâu cũng không có vấn đề.”

“Thật sao?” Phạm Âm ngẩng đầu nói, “Trước đây bảo ngươi đi với ta, ngươi lại không muốn đi.” Nói rồi vươn tay trắng nõn, đè ở trên trán của Kỳ, “Có phải phát sốt hay không?”

Kỳ vươn tay nắm lấy tay Phạm Âm, khung xương của đàn ông phương đông tinh tế riêng biệt, làn da trắng nõn mềm mại và sức sống đang chảy trong dòng máu.

Cúi đầu hôn lên lòng bàn tay mềm mại của hắn, bàn tay đan xen.

Phạm Âm cười khanh khách, lòng bàn tay bị hôn thấy ngứa.

“Như là trẻ con ấy.” Phạm Âm bỗng nhiên nói như vậy.

“Ta sao? Vì sao?” Kỳ nhíu mày.

Phạm Âm tựa đầu trên bả vai của Kỳ: “Chính là có cảm giác như vậy.”

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ một trở nên huyên náo, Phạm Âm nhíu mày, “Sao lại nhanh như vậy?” Nói xong thì rời khỏi người Kỳ, đi đến góc tường xách một cái vali dài màu đen lên.

Hắn ném vali lên trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Một đoàn xe hộ tống đang đi băng qua phố xá sầm uất, xe cảnh sát ở phía trước mở đường, đoàn xe hộ tống tiến lên vô cùng chậm chạp.

Phạm Âm mở vali ra, lắp ráp súng ống. Kỳ ở bên cạnh nhìn hắn, không biết tại sao nhìn Phạm Âm như vậy đặc biệt hấp dẫn người.

Dung mạo diễm lệ lộ ra vẻ mặt lãnh khốc. Chỉ chốc lát thì trong tay Phạm Âm đã có thêm một cây súng bắn tỉa. Hắn kéo rèm cửa sổ, nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó mở cửa sổ ra một chút, lắp ống hãm thanh cho họng súng, họng súng vươn ra ngoài, vén rèm cửa sổ đang che kín mít ra, từ từ ngắm bắn.

Một âm thanh nhẹ nhàng, rèm cửa sổ lay động thoáng hạ xuống, Phạm Âm cười thu súng lại, lại tháo rời nó ra, đặt lại trong vali.

“Chúng ta đi thôi.” Phạm Âm nhấc vali lên, mở cửa, “Trở về tiệm thôi, nhiệm vụ kết thúc.”

Kỳ theo Phạm Âm cùng ra khỏi phòng, rèm cửa sổ bị gió thổi lên, sau đó lại tao nhã hạ xuống, Phạm Âm nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hai người đi qua hành lanh, đi xuống cầu thang thật dài, đi tới trên đường phố náo nhiệt. Hình như không giống với thành trấn của nhân loại ở Ager, nhà lầu cao vút mang theo phản quang, rập theo một khuôn, đám người ăn mặc quần áo kỳ quái đi tới đi lui.

Phạm Âm kéo tay của Kỳ băng qua đường phố, sau lưng xuất hiện rối loạn, mọi người dường như đều nhốn nháo cả lên.

Kỳ đi theo Phạm Âm xuyên qua đám người, đi về phía một nơi khác, trên mặt Phạm Âm treo nụ cười nhạt được mũ rộng màu xanh lá sẫm ngăn trở tầm mắt.

Hai người đi một lúc, Kỳ bỗng nhiên hỏi: “Rừng rậm đâu?”

Phạm Âm quay đầu nói: “Đây không phải chính là rừng rậm sao?”

Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn các loại nhà lầu cao vút, nhan sắc u ám.

Tiệm hoa của Phạm Âm rất đẹp, có hai cô gái trẻ người Mỹ đang giúp đỡ trông coi.

“Ông chủ.” Các cô gái cười chào hỏi.

Phạm Âm lấy kính mắt xuống, cười gật đầu, dẫn Kỳ lên lầu hai.

Lầu hai vô cùng đẹp, trước giờ Kỳ chưa từng nhìn thấy căn phòng nào kiểu vậy. Hầu như tất cả gia cụ đều làm bằng gỗ, bình phong ngọc bích tinh xảo chia căn phòng thành hai gian.

Phạm Âm để vali xuống, mở tivi lên. Trên tivi đang chiếu một bản tin, hình như là lãnh đạo nào đó bị người giết. Phạm Âm chuyển kênh một lần, lại tắt tivi đi.

Trong lòng Kỳ mặc dù có vô số dấu hỏi, nhưng vẫn yên lặng ngồi trên ghế làm từ gỗ Lê Hoa vàng, nhìn người tình xinh đẹp.

Sau bữa cơm tối, hai người ở trên giường xem tivi.

Nhìn nhìn một chút, Kỳ liền sáp đến hôn Phạm Âm, đè Phạm Âm ở dưới người, Phạm Âm không phục tức giận đè ngược lại Kỳ. Hai người cười nháo ầm ĩ, hôn môi lẫn nhau, sau đó làm tình.

Ngày cứ như vậy bình thản trôi qua. Ban ngày hai người cùng nhau trông nom tiệm hoa, buổi tối triền miên cùng một chỗ.

Phạm Âm lập kế hoạch cùng Kỳ đi Tây Tạng một lần nữa, sau đó định ngày trước.

Trước hai ngày đã chuẩn bị đồ đạc xong, sáng sớm ngày kế tiếp thì có thể xuất phát. Phạm Âm vừa muốn đi ngủ, di động lại vang lên.

Phạm Âm cầm di động đi ra ngoài cửa nghe, lúc trở lại nói xin lỗi với Kỳ. Kế hoạch đi Tây Tạng sợ rằng phải chậm vài ngày rồi, đột nhiên có một nhiệm vụ mới.

Kỳ cười nói không có việc gì, chỉ cần ở cùng nhau, ở đâu cũng được. Phạm Âm cọ vào trong lòng y làm nũng.

Sáng sớm lúc Kỳ thức dậy, Phạm Âm đã đi rồi, trên bàn vuông gỗ lim để lại một phần bữa sáng kiểu Trung Quốc.

Kỳ kiên nhẫn đợi vài ngày, Phạm Âm vẫn chưa trở về. Bỗng nhiên có một ngày, một cô gái người Mỹ đeo mắt kính viền bạc đến.

Cô ta nói nhiệm vụ của Phạm Âm thất bại, đã chết rồi. Dựa theo di chúc trước kia của hắn, toàn bộ số tiền của hắn một nửa chia cho y, một nửa còn lại đóng góp cho công trình hy vọng của Trung Quốc.

Cô gái đưa cho Kỳ một tấm card, sau đó im lặng nhìn Kỳ.

“Anh thực sự là một người đàn ông anh tuấn.” Cô gái bỗng nhiên nói như vậy, nếu như cảm thấy cô đơn, có thể đến tìm ta, nói rồi lấy ra một tấm danh thiếp đặt ở trên bàn.

“Thi thể của hắn đâu?” Kỳ đột nhiên hỏi.

Cô gái xoay người nói: “Làm gì còn thi thể, sớm đã bị những con chó hoang kia ăn hết rồi.”

Cô gái nói xong liền rời đi, trong căn phòng lại yên tĩnh, trong không khí vẫn còn mùi của hắn.

“A…” Kỳ nhẹ giọng rên rỉ, nhắm mắt mở mắt, nhưng thứ nhìn thấy lại là nóc nhà hoa lệ. Dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa.

“Tỉnh chưa?”

Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của một chàng trai.

“… Là mơ?” Kỳ từ trên giường ngồi dậy, phát hiện quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, “Sao lại là mơ… Chúng ta cũng sẽ nằm mơ sao?”

“Ai biết được?” Chàng trai cười nói, “Nói không chừng là thật nhỉ?”

“Cái gương…” Kỳ đưa tay cầm gương lên, lại phát hiện cái gương vốn cũ kỹ đã biến thành vài mảnh nhỏ.

“Đây rốt cuộc là…”

Nhìn thấy bộ dáng nghi ngờ của em trai, chàng trai nở nụ cười: “Em trai của anh thật là đáng yêu, biết đâu dịu dàng hơn chút sẽ càng đáng yêu hơn đó.”

Kỳ giống như không nghe thấy lời của anh trai, khoé miệng hơi giương lên: “Phạm Âm à… Một cái tên xinh đẹp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.