Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 13: Diêm Vương nhất hiện phong ba khởi - Sơn hạ anh hùng khấp đệ huynh




Edit: Thanh Xuân.

Mục Giai Nhan vẫn có chút thấp thỏm, hôm nay cô làm chuyện như vậy, không biết Tả Trí Viễn sẽ xem cô như thế nào.

“Trí Viễn, em không phải cố ý.” Mục Giai Nhan kéo dài thanh âm, thanh âm kia ở trong không khí có vài phần run rẩy, người đàn ông đi ngang qua Mục Giai Nhan nghe thấy, cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn Mục Giai Nhan, mà trên mặt mấy người đàn ông kia cũng lộ ra vẻ mặt đau thương luyến tiếc.

Trong lòng Tả Trí Viễn lại càng nghẹn thêm mấy phần khó chịu.

Mục Giai Nhan không câu tam đáp tứ thì có thể chết sao?

Tả Trí Viễn vẫn giả vờ anh là thiếu niên tính tình hay ưu sầu, Tả Trí Viễn từ từ thở dài giữa lông mày mang theo vài phần sầu não, "Giai Nhan, em có bất mãn gì với anh, em có thể nói ra, em có biết em đi tìm đàn ông khác khiến anh đau lòng như thế nào không?"

Trong lòng Tả Trí Viễn cười lạnh không dứt, tiện nhân này, nếu như không phải là anh tạm thời vẫn cần lấy lòng Mục Giai Nhan, để Mục Giai Nhan thay anh dàn xếp chỗ của Mục Uẩn Ngạo, để Mục Uẩn Ngạo giúp anh, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho Mục Giai Nhan như vậy.

"Em......" Mục Giai Nhan có mấy phần cứng họng, trong lúc nhất thời vẻ mặt càng thấp thỏm bất an hơn, "Trí Viễn, em không phải cố ý. Đúng rồi..... Là chị Giai Âm hãm hại em, chị ấy nói để em tới đây xem một chút, em đã tới rồi. Nhưng sau khi đến thì không giải thích được tại sao lại lên giường với người khác, em cảm thấy có thể em bị người ta bỏ thuốc thôi......"

Bỏ thuốc cũng không phải là loại phản ứng này, có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy, Mục Giai Nhan thật đúng là lực ý chí hơn người.

Tả Trí Viễn nghe vậy, biểu tình trên mặt cuối cùng cũng yên tâm mấy phần, "Hoá ra là như vậy," TảTrí Viễn nhìn Mục Giai Nhan, mặt mày tràn đầy thâm tình, "Giai Nhan, chỉ cần em còn thích anh, thì anh thỏa mãn rồi."

Trong nháy mắt trong lòng Mục Giai Nhan đã bị cảm động lấp đầy.

Lúc đi học cô đã thích Tả Trí Viễn rồi, Tả Trí Viễn luôn là người khiêm tốn như vậy, chỉ có Tả Trí Viễn mỗi ngày trên mặt đều mang theo nụ cười ôn hòa, chỉ có Tả Trí Viễn...... Nhưng hôm nay, Tả Trí Viễn cũng là thâm tình như vậy tỏ tình với cô, nhất thời trong lòng Mục Giai Nhan tràn đầy vui mừng, ngoài miệng càng thêm nhu tình bảo đảm, "Trí Viễn, anh yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ tìm bọn họ nữa. Em có anh là đủ rồi."

Bây giờ cô đã không phải là xử nữ rồi, hoàn toàn không cần cố kỵ gì nữa.

Mục Giai Nhan nghĩ tới trong khoảng thời gian này đã xem qua vài video trên mấy trang web đồi trụy kia, còn có hôm nay Ngưu Lang kia đã dạy vài kỹ xảo cho cô, lại càng cao hứng kéo cánh tay Tả Trí Viễn nói: " Trí Viễn, đã lâu chúng ta cũng không có cái kia...... Hôm nào......"

Quả nhiên là đủ rối.

Tả Trí Viễn khẽ mỉm cười một cái nói, "Anh cũng rất muốn, chẳng qua gần đây anh hơi bận rộn, Giai Nhan, hôm khác nhất định anh sẽ cho em một buổi tối hài lòng, em yên tâm."

Bên kia Mục Giai Âm nghe điện thoại vệ sĩ báo cáo.

Lại không cãi nhau, xem ra Tả Trí Viễn lại muốn khai thác lợi ích mới từ trên người Mục Giai Nhan.

Vẻ mặt Mục Giai Âm trầm ngưng, cô đoán, buổi tối Mục Giai Nhan còn muốn gọi một cuộc điện thoại cho cô.

Quả nhiên, sau khi Mục Giai Nhan và Tả Trí Viễn tách ra thì lập tức bấm số gọi Mục Giai Âm, ngạo mạn hỏi, "Chuyện tôi đi Ngưu Lang Quản, là do cô nói cho Tả Trí Viễn biết phải không?"

"Cô cứ nói đi?" Mục Giai Âm hỏi ngược lại.

"Tôi biết cô đang cho người theo dõi tôi," Cô theo dõi nguyên chủ nhiều năm như vậy, với hơi thở người sau lưng  mình cô quả thật tương đối nhạy cảm. Thỉnh thoảng cô có thể cảm giác được, phía sau cô ít nhất có một hai hơi thở không rõ ràng lắm.

Chẳng qua, cô vẫn không để ý tới mà thôi, nhưng mà hôm nay, Mục Giai Âm thật sự chạm vào ranh giới cuối cùng của cô.

Lời nói Mục Giai Nhan càng thêm trực tiếp, "Mục Giai Âm, bảo người của cô theo dõi tôi về đi. Hiện tại Quyền Thiệu Viêm ở nhà nhàn rỗi rồi, cô cảm thấy cô vẫn còn là cô trước kia sao? Cô bây giờ hoàn toàn đã không áp chế được tôi rồi... Tôi nói cho cô biết, cô đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi sẽ nói ra chuyện cô giết Mục Giai Nhan."

"Nói ra? Sau đó thì sao," Mục Giai Âm vẫn ung dung hỏi, "Cô cảm thấy Tả Trí Viễn còn có thể tiếp nhận cô sao?"

Mục Giai Nhan tức giận cơ thể phát run lên, "Mục Giai Âm cô vẫn dám uy hiếp tôi, cô vẫn không muốn nhìn tôi và Tả Trí Viễn tốt đẹp hay sao, trước kia cô đã không muốn thấy Mục Giai Nhan và Tả Trí Viễn tốt."

Mục Giai Nhan cười lạnh một tiếng nói: "Nếu để Quyền Thiệu Tiêm biết, nhất định anh lại sẽ trừng trị cô. Hôm trước tôi mới nhìn thấy cô bị Quyền Thiệu Viêm dẫn đi gặp bác sĩ, lúc đó vẻ mặt của cô còn rất đau đớn, có phải bị Quyền Thiệu Viêm đánh rất thảm hay không hả?"

Thì ra là những tin tức kia truyền ra ngoài từ chỗ Mục Giai Nhan?

Chân mày Mục Giai Âm khẽ nhíu nhíu nói: "Quan hệ giữa tôi và Quyền thiệu Viêm thật sự cô chia rẽ không được."

“Cô vẫn nên chú ý tới một chút tình cảm giữa cô và Tả Trí Viễn đi,” Mục Giai Âm nói, “Nếu như tôi đoán không lầm, Tả Trí Viễn có thể tìm thấy cô nhanh như vậy, tất cả cũng là vì hệ thống định vị trong điện thoại của cô, còn có, tôi cho người theo dõi cô là sợ cô bị lộ tẩy, nếu như cô không thích, tôi có thể bảo bọn họ không đi theo cô nữa, tôi cũng không có ý định mật báo cho Tả Trí Viễn biết.”

Mục tin lành vừa nói trong giọng nói nhuộm vài phần ý buồn, "Hiện tại Quyền Thiệu Viêm cũng thất thế, bản thân chúng tôi cũng khó bảo toàn, tôi đâu còn có công phu đi hại cô, cô thấy đúng không?"

"Biết là tốt nhất!" Mục Giai Nhan có chút hài lòng, trong lòng lại có chút lo lắng nghi ngờ Tả Trí Viễn. Đều do nguyên chủ, cô vẫn tin tưởng Tả Trí Viễn cũng sạch sẽ, hơn nữa, việc làm hôm nay của cô chắc chắn đã làm Tả Trí Viễn lại đau lòng.

Hôm nay, nụ cười trên mặ Tả Trí Viễn, rõ ràng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

"Cho nên, tôi còn muốn nhắc nhở cô một chuyện. Ngưu Lang lên giường với cô, chuyện anh ta biết cô là xử nữ, nếu như chuyện này truyền ra ngoài......" Mục Giai Âm không nói ra.

"Cô giải quyết giúp tôi," Mục Giai Nhan nói chuyện đương nhiên.

"Chỉ sợ là không được," Mục Giai Âm rất áy náy nói: "Bản thân tôi khó bảo toàn, làm sao mà có thời gian rảnh đi quản chuyện của người khác chứ, chuyện này à, vậy thì tự cô giải quyết đi."

"Cô không muốn giải quyết giúp tôi, đợi chuyện cô hại chết Mục Giai Nhan lộ ra ngoài đi." Mục Giai Nhan bất mãn nói.

"Không sao, dù sao gần đây tôi gặp rất nhiều chuyện, cũng không sợ có thêm một việc như vậy nữa." Mục Giai Âm hoàn toàn tỏ ra thái độ vò đã mẻ lại sứt  .

Cũng không đợi Mục Giai Nhan bên kia nói chuyện, Mục Giai Nhan đã cúp điện thoại.

Nắm điện thoại, vẻ mặt Mục Giai Âm mới lộ ra mấy phần âm trầm. Bây giờ vẫn chưa đến lúc đối phó Mục Giai Nhan, cô còn phải mượn cây đao Mục Giai Nhan này đi đối phó một nhà Tả Trí Viễn. Cây đao bộc lộ tài năng thật tốt như Mục Giai Nhan này, bây giờ thật sự tương đối khó tìm rồi.

Mục Giai Âm nghĩ tới thì lại cuộn chặt nắm tay.

Cô phải nhanh chóng khiến Tả Trí Viễn sinh ra ý niệm cưới Mục Giai Nhan  .

Mà việc cấp bách bây giờ chính là làm công ty Tả Trí Viễn phá sản.

Mục Giai Âm suy nghĩ một chút mới gọi điện cho Mục Giai Thu.

Mục Giai Thu rất kinh ngạc làm sao Mục Giai Âm lại chủ động gọi điện thoại cho cô, quan hệ giữa cô và Mục Giai Âm vẫn luôn không thân cận cho lắm, từ nhỏ, Mục Giai Âm cũng rất ít liên lạc với.

"Sao vậy, Giai Âm?" Mục Giai Thu nhận điện thoại hỏi.

Mục Giai Âm cố gắng làm cho giọng của cô nghe được có mấy phần cô đơn, "Chị hai, chị biết tình huống bây giờ của Quyền Thiệu Viêm rốt cuộc như thế nào không?"

Tình hình của Quyền Thiệu Viêm? Mục Giai Thu lập tức tập trung lực chú ý nói: "Chị nghe nói Quyền Thiệu Viêm là tự nhận lỗi từ chức, chuyện trong quân đội, chị thật sự là không xen tay vào được, sao vậy, Giai Âm?"

"Gần đây, Quyền Thiệu Viêm luôn đi sớm về trễ," Mục Giai Âm cắn môi, gần đây hình như Quyền Thiệu Tiêm đang bận rộn những chuyện khác, quả thật có chút đi sớm về trễ.

Ừm, sáng sớm ra, 10h sáng, về muộn, 5h chiều. Buổi trưa Quyền Thiệu Viêm vẫn có quay về.

Mục Giai Âm mặt không đổi sắc tiếp tục hoảng sợ, "Hơn nữa, mỗi lần anh ấy cũng sẽ uống say vẻ mặt hớn hở."

Dù sao ngay cả Quyền Thiệu Viêm ra cửa cũng rất ít bị người khác nhìn thấy, cô bịa chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sơ hở nào.

"Tại sao lại như vậy chứ?" Giọng Mục Giai Thu có mấy phần nóng nảy, hoàn toàn không còn giống cô lạnh lùng lúc bình thường.

"Chị hai, chị thật đúng là sốt sắng," Mục Giai Âm nói: "Nghe thấy chuyện Quyền Thiệu Viêm, chị ngay cả bình tĩnh cũng không có." Bây giờ cô càng khẳng định rằng người trong lòng Mục Giai Thu chính là Quyền Thiệu Viêm.

Chỉ là...... Tại sao Mục Giai Thu lại là tình nhân của Cơ U Tứ chứ? Cũng bởi vì trong quan trường Cơ U Tứ có thể giúp chị ta một tay?

Trong giọng nói Mục Giai Âm biểu đạt sự bất mãn rất rõ ràng, trong nháy mắt Mục Giai Thu ý thức được vừa rồi cô đã thất lễ. Uống một hớp nước trong tay, Mục Giai Thu lập tức khôi phục lại bình tĩnh, "Giai Âm, chị gấp là bởi vì chị lo lắng cho em, lại thêm bởi vì Quyền thiếu anh ấy thăng tiến trong quan trường, liên quan đến việc thăng tiến của chị trong quan trường."

"Mắc mớ gì đến chị à?" Mục Giai Âm không chút khách khí nói lại, "Sau này chị không được để ý đến chuyện của chồng em nữa, em nhất định sẽ nói cho Quyền Thiệu Viêm biết, sau này chỉ là chị giúp đỡ, em sẽ không cho phép Quyền Thiệu Viêm đồng ý."

"Giai Âm, em không được cố tình gây sự." Mục Giai Thu nói xong thì cúp điện thoại.

Mục Giai Âm nhếch khóe miệng cười cười, đối với những người như Mục Giai Thu mà nói, cô càng không muốn Mục Giai Thu giúp, Mục Giai Thu lại càng muốn giúp đỡ. Huống chi, phải giúp người khác hay là Quyền Thiệu Viêm đây?

Hơn nữa, hiệu quả cô mở miệng xin Mục Giai Thu giúp, kém xa Mục Giai Thu nghĩ sâu tính kỹ sau này quyết định phải giúp  hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Mục Giai Thu cúp điện thoại thì bắt đầu trầm tư, hiện tại không thể ngờ Quyền Thiệu Viêm lại gặp khó khăn. Với lại, nghe giọng nói Mục Giai Âm mang theo một chút bất mãn nhất định là Quyền Thiệu Viêm ở đó bị chịu thiệt, sau đó thì không khỏi phát tiết lên người cô.

Chắc chắn tình cảm giữa Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm đã rạn nứt, lúc này ngược lại Mục Giai Thu có mấy phần tin tưởng chyện trên Weibo nói Quyền Thiệu Viêm đánh Mục Giai Âm là thật.

Dưới tình huống bình thường cô cũng không xác định Quyền Thiệu Viêm sẽ đánh Mục Giai Âm, nhưng tình huống đặc biệt —— thí dụ như nói là dưới tình huống uống rượu say, Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn có thể có thể đánh Mục Giai Âm.

Nếu như tối hôm nay Mục Giaii Âm lại nói cho Quyền Thiệu Viêm biết, khiến Quyền Thiệu Viêm không đồng ý sự giúp đỡ của cô...... Vẻ mặt Mục Giai Thu hiện lên vài phần đắc ý. Lúc này, Mục Giai Thu nhưng không hề có chút may mắn của Cơ U Tứ nữa, Cơ U Tứ ở đây tất nhiên có thể ở giúp cô thăng chức, nhưng nếu như cô muốn giúp Quyền Thiệu Viêm, lại có chút khó khăn.

Hơn nữa, ngộ nhỡ Cơ U Tứ nói chuyện cô à người tình của hắn ra ngoài, thì nhất định Quyền Thiệu Viêm càng khó tiếp nhận cô. Nhất định phải chờ thiên thời địa lợi nhân hòa, Mục Giai Thu khẽ cong khóe môi. Nụ cười trên mặt giống như vẻ đẹp rực rỡ của ánh mặt trời buổi chiều mùa hè.

Buổi tối hôm đó sau khi trở về Quyền Thiệu Viêm việc làm đầu tiên là hỏi thân thể Mục Giai Âm sạch sẽ không có...... Nhưng nghe thân thể Mục Giai Âm vẫn chưa khô sạch, ngược lại nét mặt Quyền Thiệu Viêm có mấy phần chán nản.

Mục Giai Âm bày tỏ, im lặng nhìn trời nén nước mắt!

Sáng ngày hôm sau, Mục Giai Âm gọi điện thoại xin lỗi Mục Giai Thu.

Cúp điện thoại, lập tức tâm trạng Mục Giai Thu Tâm trở nên lung lay.

Tối hôm qua Mục Giai Âm đã nói ý tưởng của cô cho Quyền Thiệu Viêm, sau đó Mục Giai Âm bị Quyền Thiệu Viêm mắng một trận. Nhất định là Quyền Thiệu Viêm ngại tự mình cầu xin cô, lúc này mới mắng Mục Giai Âm hi vọng tìm cách xin được sự tha thứ của cô.

Nụ cười trên mặt Mục Giai Thu càng sâu, cô nghĩ, thời cơ đã đến, cô nên hành động.

Lần này sau khi giúp Quyền Thiệu Viêm, cô nhất định phải lấy được Quyền Thiệu Viêm!

Tối hôm đó, Quyền Thiệu Viêm về nhà sớm hơn so với thường ngày.

Nhất thời Mục Giai Âm đã cảm thấy Alexander, dứt khoát, Quyền Thiệu Viêm vẫn không nói chuyện trên giường, Mục Giai Âm cũng yên tâm, cho nên quên mất chuyện kia.

“Hôm nay thân thể đã sạch sẽ rồi?” Ăn cơm tối xong, một tay Quyền Thiệu Viêm kéo Mục Giai Âm ôm vào trong ngực hỏi.

Vừa hỏi, tay Quyền Thiệu Viêm đã đưa vào trong quần áo Mục Giai Âm, thuần thục cởi bỏ ba hàng nút cài phía sau áo lót Mục Giai Âm.

Mặt Mục Giai Âm đỏ ửng, không nhúc nhích vùi trong ngực Quyền Thiệu Viêm, mặc cho Quyền Thiệu Viêm khi dễ.

Dựa vào kinh nghiệm trước kia, lúc này cô càng phản kháng, thì thú tính của Quyền Thiệu Viêm sẽ càng bộc phát.

Chỉ tiếc, Mục Giai Âm không biết, đối với một người đói bụng chừng mấy ngày đường mà nói, mặc kệ thức ăn này đay bày ra tư thế như thế nào ở trước mặt anh ta, anh ta vẫn không tránh được thú tính bộc phát  .

"Nghỉ lễ vẫn chưa xong đấy." Mục Giai Âm đẩy Quyền Thiệu Viêm một cái giả vờ bình tĩnh nói.

"Thật sao?" Quyền Thiệu Viêm nhíu mày không tin.

Nhìn nét mặt cũng Mục Giai Âm biết không phải là thật, Quyền Thiệu Viêm tính toán tự mình đi nghiệm chứng một chút.

...... Sớm biết như thế, cô giả vờ giả vịt lót một khối đệm rồi. Mục Gia Âm cảm giác sâu sắc mình tính sai, trên mặt Quyền Thiệu Viêm thoáng mang theo chút hả hê nhìn Mục Giai Âm, trong giọng nói mang theo một chút trầm thấp, "Giai Âm, em lừa anh."

"Em......" Mục Giai Âm nuốt nước miếng một cái, tại sao cô cảm thấy bây giờ Quyền Thiệu Viêm nguy hiểm khác thường vậy chứ? Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm  thật sự rất giống như là thấy con mồi.

Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng đặt Mục Giai Âm lên bàn, hơi thở nóng rực phun bên tai Mục Giai Âm, trong âm thanh từ tính mang theo chút hấp dẫn, "Giai Âm, anh muốn trừng phạt em."

Cái bàn sau lưng cứng rắn có chút đau người.

Quyền Thiệu Viêm chắckhông phải là muốn ở chỗ này chứ...... Nhưng mà, nơi này là chỗ ăn cơm!

Mục Giai Âm đẩy Quyền Thiệu Viêm một cái, thanh âm mang theo vẻ cầu xin, "Quyền Thiệu Viêm, chúng ta đi trên giường đi."

"Giai Âm, gọi anh là ông xã." Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng thổi khí bên tai Mục Giai Âm, nhưng mà động tác trên tay một chút cũng không chậm, nói chuyện nhanh chóng, Mục Giai Âm đã bị Quyền Thiệu Viêm lột sạch sẽ.

Mục Giai Âm nhìn thấy quần áo cô từng cái từng cái rơi trên mặt đất, rơi xuống bên cạnh chân cô.

Đột nhiên nhịp tim Mục Giai Âm có chút tăng nhanh.

Khóe miệng Quyền Thiệu Viêm khẽ cong lên, "Giai Âm, cơ thể em có phản ứng."

Mục Giai Âm cắn môi, ánh đèn ở đây sáng quá, cô thật sự chút không quen, cô vẫn thích ánh đèn lờ mờ trong phòng ngủ hơn, hoặc có thể nói là tắt đèn. Hơn nữa, cô không muốn ở trên bàn cơm.

Mục Giai Âm cắn môi, biết nghe lời kêu lên, "Ông xã, chúng ta về phòng ngủ đi mà."

Mục Giai Âm mềm mại yêu kiều nói, thậm chí còn lấy tay vòng lên bả vai rộng lớn của Quyền Thiệu Viêm.

Trong lòng Quyền Thiệu Viêm nhất thời mềm nhũn, "Ừ, tất cả đều nghe theo em, lần sau chúng ta đi phòng ngủ."

...... Cái gì gọi là tất cả đều nghe theo em! Mục Giai Âm phát điên, Quyền Thiệu Viêm cũng nặng nề va chạm bên trong, hoàn toàn đi tới thiên đường.

Bàn cơm thì bàn cơm, trong lòng Mục Giai Âm nghĩ tới một chuyện, thật ra thì, cảm giác, cũng không tồi. So với trên giường thì kích thích hơn một chút. Mục Giai Âm cắn môi, trời ạ, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Cô trước kia tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ ở trên bàn cơm......

Đêm đó Quyền Thiệu Viêm được ăn sảng khoái tinh thần, Mục Giai Âm thật bất hạnh tử trận lần nữa, hôn mê bất tỉnh.

Thời gian này cho Mục Giai Âm dùng thuốc bắc bồi bổ đúng là có hiệu quả, Quyền Thiệu Viêm nghĩ thầm, Mục Giai Âm so với lần trước thời gian kiên trì lâu hơn một chút. Xem ra, vẫn là nên cho Mục Giai Âm tiếp tục bồi bổ.

Mỗi lần làm đến lúc cuối, Mục Giai Âm cũng sẽ ngất đi nhưng bây giờ không phải là làm cho người ta tận hứng.

Ừm, lần tiếp theo, anh tìm công ty phỏng theo cậu nhỏ của anh làm gậy rung thì tốt rồi, đến lúc đó có thể dùng tới.

Mục Giai Âm đang ngủ say thân thể đột nhiên run một cái.

Mục Giai Âm cảm thấy thân thể giống như là bị xe tải nghiền qua một lần nữa.

Mục Giai Âm kéo má nghĩ đến, sau này cô không thể lúc mình không chịu được cầu xin Quyền Thiệu Viêm không muốn, cô phát hiện cô càng như vậy, Quyền Thiệu Viêm lại càng hưng phấn. Nhưng mà, không cầu lời nói...... Chẳng lẽ cứ mặc cho Quyền Thiệu Viêm khi dễ như vậy. Với lại, dù sao Quyền Thiệu Viêm vẫn làm cô kêu thành tiếng...... Mục Giai Âm càng muốn, trên mặt lại càng đỏ hơn.

Dứt khoát, trước khi Quyền Thiệu Viêm ra ngoài đã chuẩn bị cơm cho cô rồi. Lúc Mục Goiai Âm đi bưng cơm, nhìn thùng rác trong phòng bếp. Tâm niệm vừa động, đột nhiên nghĩ đến Quyền Thiệu Viêm đã dùng mấy thứ áo mưa ngừa thai kia.

Cô tính, cô sanh non đã được bốn tháng, hoàn toàn có thể chuẩn bị hoài thai tiếp theo rồi. Với lại, sanh non một hai tháng sẽ thấy người hoài thai chỗ nào cũng có, nhưng Quyền Thiệu Viêm lại nói vì lo cho thân thể của cô kiên trì muốn dùng áo mưa ngừa thai.

Cô cảm thấy  thân thể của cô đã điều dưỡng tốt rồi, thời gian dài như vậy, ngoại trừ  lúc nghỉ lễ đau bụng ra cũng không có những di chứng khác. Lúc này mang thai, sẽ không có vấn đề lớn lao gì.

Mục Giai Âm suy nghĩ một chút, lập tức đi tới phòng ngủ lấy ra một cây kim, cầm mấy hộp áo mưa trong nhà lần lượt đâm một lượt.

Ngộ nhỡ chờ đến lúc mang thai xem Quyền Thiệu Viêm giải thích thế nào? Mục Giai Âm suy nghĩ một chút, mặc kệ, đến lúc đó cô nói mình cái gì cũng không biết. Dù sao, Quyền Thiệu Viêm cũng không thể tìm mình tính sổ.

Với lại, cho dù Quyền Thiệu Viêm biết là do cô động tay động chân, còn có thể ép cô phá thai sao? Rõ ràng không thể nào.

Mục Giai Âm nghĩ như vậy, thì vui vẻ rạo rực vội vàng cầm mấy cái áo mưa còn dư lại đâm thủng hết.

Làm xong tất cả, Mục Giai Âm mới cầm áo mưa trả lại chỗ cũ, cẩn thận, không để lại một chút dấu vết nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.