Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 57: Ngoại truyện: Nhược quán kết phát [ Nhất ]




Vì khoảng cách gần hơn nửa lại đang kinh công trên không nên bảy tám tên Nhất Lưu cao thủ không kịp né tránh trong tay Lý Mạc Sầu Băng Phách Ngân Châm.

Lần nửa để thiên hạ khiếp sợ độc tính mãnh liệt của Băng Phách Ngân Châm, cao thủ nhất lưu trúng phải trong nháy mắt hóa thành băng điêu sau đó liền tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ, đến chết cũng không toàn thay, không giống lúc trước đại chiêu của Lý Thông còn cố thể phá băng mà ra.

Thạch Sanh cùng lúc cũng ôm cây Hoàng Kim Cung ra, cây cung vốn Thạch Sanh giết một con đại xà lấy xương cốt luyện thành, vì Lý Thông ít khi xử dụng nên vật liền về nguyên chủ, Lý Thông cũng cảm thấy Thạch Sanh mới phát huy được Hoàng Kim Cung hiểu quả cường đại nhất.

Vốn Thạch Sanh liền đợi không được muốn động thủ, ba người Thạch Sanh đối với tiếng Hán chỉ đạt được trình độ sơ cấp mà thôi, thế mà tam trưởng lão toàn rống rống hắn hoàn toàn nghe không hiểu, nếu không phải có Hoàng Dung gần đó phiên dịch, hắn hoàn toàn không biết gì, khí thấy Lý Mạc Sầu đã động thủ hắn không chút do dự nhảy ra.

Thạch Sanh bước lên phía trước vài bước, từ trong không gian Vina Card lấy ra một bó tên Đặc Chế, trong tiếng hít thở Hoàng Kim Cung được lắp tên Đặc Chế vươn cung nhắm mục tiêu liền mạch lưu loát.

Sau khi kéo căng dây cung, Thạch Sanh ngón tay buông lỏng ra, mũi tên theo thẳng tắp bay về phía trước, trong không khí truyền đến tiếng rít làm lòng người run lên, mang theo chưa từng có khí thế không gì không phá vỡ, từ trước đến nay không thấy qua khí thế bá đạo bắn nhanh ra.

"Không được, hết Ám Khí rồi đến Ám Tiễn đánh lén! Thật dáng giận." Tam trưởng lão Cao Trạch Bông sắc mặt lúc này cũng trắng xanh, từ Ám Tiễn Băng Phách Ngân Châm bắt đầu đến Ám Tiễn quỹ tích thẳng tắp gào thét mà tới, hắn chưa bao giờ cảm thụ được nồng nặc nguy hiểm đến tính mạng lại gần như lúc này.

Từ khi nhìn thấy từng tên cận vệ bị băng đông tan vỡ thành vô số mảng, Tam trưởng lão Cao Trạch Bông đối với sự uy hiếp cực hạng này nói không để ý tới chính là giả bộ, nội lực trong cơ thể điên cường vận chuyển, chân khí gia trì lên xiêm áo trên người không gió bay phần phật, một cổ khí thế bàng bạc chỉ có ở Tông Sư cao thủ phóng ra, xung quanh xao động cuồng phong gào thét không thôi.

Thấy đồng bạn từng người từng người bị hạ, ba tên cận vệ cuối cùng bên cạnh Cao Trạch Bông như có phản xạ, theo mũi tên đặc chế gào thét mà tới, hắn liền ngăn trở phía trước.

Một chưởng lăng không đánh ra va chạm mũi tên bắn tới!

Ầm! Ầm! Ầm!

"Bảo hộ Tam trưởng lão!" Ba tên cận vệ không ngăn được từng mũi tên bá đạo của Thạch Sanh, từng người liều mạng công kích nhưng đều bị kình khí phản bay ngược về sau, giữa không trung chỉ có phun tiếng kêu thảm thiết cùng đỏ thẫm tiên huyết phun tung toé âm thanh liên miên vang lên.

Phốc phốc phốc . . .

Tam trưởng lão Cao Trạch Bông trợn to mắt nhìn từng người bên cạnh ngã xuống, lúc trước còn tại phía trước bảo hộ mình giờ như bao cát bị mũi tên bắn xuyên qua người, tựa như tao ngộ vô hình đòn nghiêm trọng vậy thân thể bỗng nhiên run, sắc mặt trắng bệch khí tức cùng tinh thần trong nháy mắt uể oải như con gà đá thua trận.

CHÍU...U...U!

Thạch Sanh sau khi bắn liền ba mũi tên hạ ba tên cận vệ cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục bắn, động tác nhẹ nhành như mây trôi nước chảy nhưng để Cao Trạch Bông toàn thân lông tóc dựng đứng.

Một đạo thê lương tiếng xé gió lại truyền đến, dù đang bắt tù binh ầm ỹ ồn ào náo động nhưng vẫn như trước rõ ràng truyền vào trong tai người chung quanh, một mảnh dài nhỏ bóng đen lấy làm cho người tắc luỡi tốc độ, mang theo xuyên qua hết thảy khí thế mạnh mẽ lướt gấp tới.

Tam trưởng lão Cao Trạch Bông bên người lúc này đã không còn ai, trong tay đại đao tại mũi tên gần trong gang tấc một đao hung hăng chém vào đầu mũi tên.

Một tiếng kim loại cắt vào nhau làm người nghe khó chịu vang lên, Tông Sư cao thủ không phải có tiếng mà không có miếng, dù đã biết thua trận nhưng không phải một hai mũi tên có thể hạ được.

Tam trưởng lão Cao Trạch Bông chỉ cảm thấy trên tay cầm đại đao truyền quay lại một cỗ cự lực phản chấn, bàn tay run lên vì đau nhức kịch liệt thiếu chút nữa cầm không được đại đao, làm hắn nhất thời cảm thấy hoảng hốt, dù biết hai bên thực lực cách biệt nhưng không ngờ lại xa đến mức này.

Cao Trạch Bông vốn đã khinh công gần đến tường thành vậy mà bị lực đạo của mũi tên chấn cho bay ngược về, hai chân mãnh liệt đạp vào mặt đất dưới chân, cảm nhận chân khí trong cơ thể mãnh liệt sục sôi, thân thể đột nhiên trì trệ, động tác bất khả tư nghị cũng bị ảnh hưởng.

Đương! Đương! Đương!

Tiếng kim loại cắt nhau thanh âm vang lên không dứt, bạo rền chấn nhiếp nhân tâm!

Tam trưởng lão Cao Trạch Bông cười khổ không thôi, đón đỡ một mũi tên đã làm hắn cảm thấy mệt rồi, dù là Tông Sư cao thủ lúc này chỉ có thể huy động đại đao đánh bay từng mũi tên bay đến, liên tục ba mũi tên hắn lúc này gần như thở không nổi.

Cái là gì mãnh nhân, Thạch Sanh lúc này biểu hiện tuyệt đối chính là tốt nhất thuyết minh.

Trong nguyên tác, Thạch Sanh chỉ dùng rìu đón củi đã giết được cự xà, dùng cung tên bắn cự điêu bay trên trời, từ đó có thể thấy được sức mạnh bao lớn.

Tam trưởng lão trong nội tâm nghẹn khuất chấn kinh cực kỳ, đối với từng mũi tên khí thế như cầu vòng liên tục bạo phát, hắn cơ bản không có sức hoàn thủ à. Cái trán bất quá ngăn được bốn mũi tên liền che kín rậm rạp mồ hôi lạnh, hai chân vì lực phản chấn mà lún dần xuống đất, sau khi ngăn xong một mũi tên cuối thân thể như đã đem hết toàn lực liền nằm trên mặt đất ngất đi.

Xa xa chiến trường gần 200 tên cường đạo vận chuyển quân lương không phải chủ lực chiến đấu, nhìn từ đầu đến cuối làm giật mình một màn xuất hiện, vừa rồi không ai bì nổi Tam trưởng lão thực lực mạnh mẽ như thiên thần, lại bị vài mũi tên đánh bay xuống mặt đất rồi ngất xủi.

'Rầm Ào Ào'

Vốn sĩ khí tốt nói không chừng bọn họ còn có thể chạy đến cứu tù binh, lúc này thì đám cường đạo còn lại toàn tâm toàn ý chỉ có ý đồ là chạy khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Cả đám cũng không mang theo số tài sản cướp được từ Hồ Lô cốc vì quá vướng bận chỉ liều mạng chạy thoái nơi đây.

"Má ơi, Tam trưởng lão đã xong, các huynh đệ chạy mau a."

"Chạy a chạy a, không muốn bị bắt làm tù binh thì chạy mau a."

"Tam trưởng lão đã xong, chúng ta đây là bảo toàn lực lượng chờ lần sau liều mạng với bọn họ."

Ngắn ngủi trong chớp mắt, theo Tam trưởng lão ngã xuống, đám cường đạo nhất thời một mảnh đại loạn, buôn tha vô số tiền tài bỏ chạy, đám người thủ thành một mảng hoan hô, Lý Thông thì càng an tâm lấy lại số cà tìm của mình mà không hư hại, đối với kiểm kê cống hiến cho đệ tử và trả lại số tài vật của đám cường đạo đây không phải Lý Thông hắn công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.