Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 56: Ngoại truyện: Duy độc một người [ Nhị ]




'Rầm Ào Ào'!

Theo từng đợt tên vô cùng chuẩn xác, cường đạo Thanh Hồng bang bị thương ngày càng nhiều không ngừng kêu la thảm thiết, kẻ thì kinh hoảng chạy loạn, kẻ thì sợ sợ sệt nằm trên mặt đất giả chết.

Tam trưởng lão nhìn thấy cảnh này nào không biết, bên mình sĩ khí đã sa sút cực kỳ, chỉ cần phe địch lại thêm sức lực không tốn thời gian quá lâu liền có thể đem bọn họ triệt để đánh tan.

Không biết là thương cho phe mình chiến hữu hay là sợ trở về sẽ bị bang chủ phán là chỉ huy bất lực, Tam trưởng lão mặt đỏ bừng bừng, con mắt trợn lớn có thể thấy từng tia máu, thân run rẫy như thể sắp ngã.

"Cao Trạch Bông tại đây, Phi Thiên giáo đám người rùa rụt cổ có dám ra mặt đánh một trận." Tam trưởng lão tên là Cao Trạch Bông tay cầm đại đao tại thời khắc nguy cấp từ bên trong bầy cường liền rống giận tiếng như tiếng sấm quát lớn truyền ra, tiếng gầm như lôi đình cuồn cuộn cuốn tới, đúng là đem chiến trường ồn ào náo động ầm ỹ hỗn loạn thanh âm áp chế.

Trong loạn quân, hơn mười tên cường đạo quần áo lộn xộn, hoặc giáp da hoặc áo vải toàn thân hung hãn tráng hán vô cùng dễ làm người khác chú ý, càng dễ làm người khác chú ý thì là trong tay bọn họ kia cán đón gió bay phất phới soái kỳ.

Đây là Tam trưởng lão Cao Trạch Bông cùng bên người cận vệ, tuy chỉ 10 người nhưng sức chiến đấu không thể xem thường, dẫn đầu lại là Tông Sư cao thủ khí thế hùng hổ liều mạng lao ra.

"Tam trưởng lão động thủ rồi, Tam trưởng lão cuối cùng đã quyết định động thủ rồi."

"Tam trưởng lão đã tiến lên phía trước, các anh em hãy lên tinh thần nào."

"Không phải sợ không muốn loạn, Tam trưởng lão Tông Sư cao thủ sẽ tiêu diệt quân thù."

Cao Trạch Bông như đại bằng giương cánh, hư không mà đứng vài lần khinh công như từ trên trời giáng xuống, biểu hiện như thế nhất thời khiến cho tất cả phải chú ý nhìn, đây cũng là hắn muốn cứu vãn sắp tan vỡ cả ngàn người trong loạn quân.

Cao Trạch Bông như một vị đầu lĩnh cường đạo trong quân có uy tín lâu năm vừa lúc hiện ra.

Cao Trạch Bông như một vị cao thủ cường hãn Tông Sư võ giả giải quyết được mọi việc.

Lúc này, Cao Trạch Bông muốn tiến lên phía trên cửa thành, nơi đó có đứng vài vị khá khá đặc biệt khác với Cung Tiễn Thủ xếp dài trên tường thành hay đang xông ra Cự Thuẫn Vệ, đạo lý bắt giặc phải bắt vua hắn vẫn còn nhớ, đây cũng có thể là cơ hội duy nhất của hắn để chuyển bại thành thắng.

Lấy Lý Thông đám người giác quan ngũ cảm nhạy bén, từ lâu đã bắt được trong đám người cường đạo có Tông Sư cao thủ khí thế, loại này cảm giác bất khả tư nghị chỉ có ở Long Biến cao thủ, võ giả phải đến Tông Sư có thần thức mới ra được.

Nếu là mấy tháng trước chỉ có ba người Lý Thông, gặp bầy cường đạo có Tông Sư dẫn đầu chác chắn hắn liền chạy, nhưng giờ đây không nói huynh đệ ba người có Thạch Sanh là Long Biến Tứ Trọng, Lý Thông và Thạch Sùng cũng không yếu lại thêm có Lý Mạc Sầu và Kim Luân Pháp Vương bên cạnh, Cao Trạch Bông đám người liền có thể đơn giản giải quyết.

Thấy cường đạo cao thủ đã ra hết, bên Phi Thiên giáo một tên chỉ huy cũng ra lên cho 36 Cự Thuẫn Vệ chia làm 3 đợt tiến lên trùng kích kẻ thù. Đám phạm nhân theo sau tay cầm cây gậy ngắn, tay cầm dây thừng cũng theo sau.

Đinh đinh đinh

Liên tục làm cho người ta màng tai chấn động kim loại cắt nhau minh thanh vang lên, Cự Thuẫn Vệ đi trước tông hết những tên cường đạo còn đang đứng, sau khi xong việc chia ra xếp lại thành hàng ở phía sau, tốc độ trở về còn nhanh hơn tốc độ dùng để trùng kích.

Để lại sau lưng từng tên từng tên đã run rẩy vì lạnh, đã bị thương vì tên, giờ lại bị cự thuẫn tông văng bay ngược ra xa, ngũ tạng tổn thương đại khẩu phún từng ngụm tiên huyết.

Giữa hai bên chiến lực sai biệt, có chút quá mức trên lệch rồi. Mấy trăm tên phạm nhân theo sau thấy tình cảnh này liên tục than thở.

Than thở thuộc về than thở, đối với phạm nhân khu vực F107 cùng hung cực ác này ra tay vô cùng nhanh gọn.

Vài phạm nhân cũ động tác vô cùng thành thạo, đối với bị thương nằm trên mặt đất liền trói lại, tên cường đạo nào còn sức vùng vẩy thì bị một đòn vào bụng bằng gậy, từng tên từng tên dính đòn cong người như con tôm cũng hết kêu la ầm ĩ vì không còn sức chống cự.

Nhiều tên phạm nhân mới liền trường ra vẻ mặt ngạc nhiên, liền động cũng không động, yết hầu lên xuống từng ngụm nước bọt, cố gắng nhanh chóng lấy lại đã mất đi ý thức, hô to lấy khí thế che đi dáng vẻ lúng túng vừa rồi.

"Các huynh đệ xông lên a, không thể để mất mặt như vậy được."

"Ha ha, đúng vậy động tác phải tăng nhanh hơn nửa, đây là quyết định đãi ngộ sau này à."

"Cự Thuẫn Vệ đi trước mở đường, chúng ta ở phía sau không làm nên việc thì không còn mặt mũi à."

"..."

Đội ngũ bắt tù binh thì cười ha hả hào khí xông lên trời, làm Tam Trưởng lão Cao Trạch Bông phía trước quay đầu lại đang bắt cơ hội mở miệng đề khí giương giọng động viên liền nói không ra lời.

Cao Trạch Bông cùng bầy cận vệ một bên xem đệ tử Thanh Hồng bang đã bị bắt gần hết không có lực kháng cự, một bên né tránh vù vù vù kình phong mũi tên tiếng rít không dứt, lòng thầm hận như cũng biết trận này khó mà thắng được.

"Đáng giận Phi Thiên giáo, các ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều!" Cao Trạch Bông tức giận rống to liên tục, điên cường ý nghĩ khí thế hung hăng hướng về đám người Lý Thông mãnh liệt nhào tới.

Đứng trên tường cao, đám người Lý Thông đương nhiên nhìn thấy biểu hiện của Cao Trạch Bông vị Tông Sư cao thủ này.

Lúc Lý Thông vừa nghe tên của vị tam trưởng lão này trên mặt hiếm thấy ngạc nhiên, trong đầu cũng có vài suy nghĩ vu vơ: Nếu trong Phi Thiên Chi Thành có hàng thịt do vị tam trưởng lão này làm chủ nhất định sẽ rất đặc sắc. Hàng thịt ông chủ Cao, trong tay cầm đại đao, hướng mọi người hô hào, đảm bảo cạo sạch mao.

Lý Thông hắn tin tưởng hàng thịt này sẽ hoạt động rất tốt, nếu là hắn cũng sẽ đem vài con heo rừng cho vị giả tưởng hàng thịt ông chủ Cao Trạch Bông xem thử có thể cạo sạch bông hết lông không.

"Đường đường Tông Sư cao thủ vậy mà làm cường đạo như thế, ngươi là tên gia hỏa khốn kiếp đã làm mất phong độ cao thủ lại còn la lối ầm ĩ, đúng là muốn chết mà." Lý Mạc Sầu tràng đầy chán ghét thanh âm vang lên, trong tay Băng Phách Ngân Châm phóng ra công kích về đám người sắp leo lên tường thành này.

Lý Mạc Sầu xem trận chiến đã không còn thú vị muốn kết thúc, Tông Sư cao thủ dù có thể Đằng Không thuật đứng trên hư không nhưng chỉ được 10m mà thôi hơn nữa cũng không phải xử đụng được lâu dài, muốn lên tường thành 30m này vẫn phải dùng khinh công vài lần mới lên được, mà loại khinh công thuật hay Đằng Không thuật trên không trung không có chỗ mượn lực rất để bị công kích, tộc độ cũng không nhanh nên một tên Nhất Lưu cao thủ Thần Tiễn thủ có thể bắn hạ được, Lý Mạc Sầu nắm chắc cơ hội liền ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.