Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 50: Không rời không buông




Sơn cốc của Lý Thông.

Mặt trời dần dần lên cao, lúc này ánh bình minh đang xóa tan đi màn đêm tối tăm.

Lý Thông đang đứng một mình trong sơn cốc, nhờ có 《Phi Thiên Hệ Thống》 mà giờ đây cuộc sống của hắn sướng như thần tiên, có ăn có uống, tối ngủ lại còn được ôm mỹ nhân Tiểu Long Nữ, dù đang có cuộc sống thoải mái, Lý Thông cũng không quen tại đây là thế giới quyền đầu cứng mới được lên tiếng, thời gian luyện công hằng ngày của hắn luôn cân đối.

Tìm một chỗ thích hợp, Lý Thông bắt đầu buổi luyện võ thường ngày, vì là nhà mình Lý Thông vô cùng tự nhiên để trần, lộ ra thân hình cường tráng giàu mỹ cảm, bắt đầu tu luyện 《Hàn Băng Thần Công》.

《Hàn Băng Thần Công》 kết hợp từ 《Long Tượng Bàn Nhược Công》 và 《Chân Long Cửu Thức》 là luyện thể cơ sở kết hợp với chế độ ăn lành mạnh nên sức chiến đấu của Lý Thông mỗi ngày một tịnh tiến.

Khác với phần lớn người dân Đại Việt trên Thần Võ đại lục, kể cả Thạch Sanh và Thạch Sùng đi theo hắn cũng không ngoại lệ đều chỉ tu luyện 《Chân Long Cửu Thức》. Lý Thông cũng hiểu được, nhiêu đó thôi kết hợp với địa hình thì Đại Việt đã dư sức thủ thắng trước bất kỳ cuộc tấn công nào.

Vì hoàn cảnh đưa đẩy, vì mỹ nữ vì dân số đông của Trung Nguyên giúp Lý Thông hoàn thành nhiệm vụ và nhiều lí do khác, sớm hay muộn hắn chắc chắn cũng sẽ có tranh chấp với võ giả cao thủ Trung Nguyên. 《Chân Long Cửu Thức》 cường đại không giả nhưng Lý Thông sẽ không ngu đến mức lấy nó đi đối chiến cao thủ Trung Nguyên.

Ai cũng đã nghe qua Trung Nguyên cao thủ như mây, Lý Thông cảm thấy mười phần chính xác, chỉ cần có cao thủ đi vào Trung Nguyên thì võ giả như rừng như mây sẽ tiến lên quần chiến, để thấy nhất là trong nguyên tác Thần Điêu nhân vật Kim Luân Pháp Vương võ công cao làm người hiền lành ít có giết người thế mà bị võ gia Trung Nguyên đông như rừng quần công đến mức không thở rồi chết.

Vạn vật muốn tồn tại và phát triển thì cần phải biết thích nghi với điều kiện hoàn cảnh và môi trường xung quanh, nếu không tất cả đều bị đào thải theo quy luật tự nhiên. Là một thân niên tốt có tư tưởng và tri thức, Lý Thông luôn vạch ra kế hoạch giúp thích nghi với mọi tình huống.

《Chân Long Cửu Thức》 chiêu thức cường đại nhưng quá hao sức xử dụng đối phó cao thủ Trung Nguyên đông như rừng đây là tìm chết hành vi, 《Hàn Băng Thần Công》là sự kết hợp hoàn hảo, Lý Thông hắn đang từ đánh chắc căn cơ bắt đầu sáng tạo thuộc về mình chiêu thức.

Sáng tạo ra chiêu thức càng mạnh nếu thất bại chết càng nhanh, Lý Thông cảm thấy đã có các chiêu thức của Đại Việt thì quá dư rồi nên cần chiêu thức lực công kích nhỏ nhưng có thể công kích phạm vi lớn hoặc không tốn nhiều sức để có bị quần công mà còn có thời gian cho người đến cứu hay chạy trốn.

Hàn Băng Cự Thủ trong《Hàn Băng Thần Công》hắn đang luyện có thể giải quyết hết phần lớn vấn đề.

Lúc này, Lý Thông liên tục vung tay hướng hư không làm động tác nhất trảo, hắn một trảo đánh ra, không gian phía trước Băng Hàn Chi Lực cấp tốc bạo phát, đóng băng lực lượng cấp tốc ngưng tụ ra một cái Hàn Băng Cự Thủ, tốc độ thật nhanh đánh xuống tảng đá là mực tiêu mà Lý Thông công kích. Từng đợt Hàn Băng Cự Thủ va chạm vào tảng đá phát ra thanh âm "Phanh . . .Phanh . . .", tảng đá liên tục phủ lên lớp băng tuyết rồi rơi xuống đất, mặt đất đầy tuyết nhanh chóng làm nhiệt độ xung quanh hạ thấp.

Động tác đều đều đang không ngừng hoàn thiện, Lý Thông lúc thì trảo lúc thì nấm đấm lúc thì đại chưởng, theo từng động tác nhìn như chậm chập mà độ chính xác khá cao này của hắn không khó tưởng ra thành quả tu luyện, theo từng đợt biến đổi mà Hàn Băng Cự Thủ hình dáng cũng biến đổi theo.

Từ bang đầu trong không gian một vị trí đến lúc này Lý Thông có thể điều khiển theo ý mình từ bốn phương tám hướng mà hình thành Hàn Băng Cự Thủ công kích tảng đá. Ngoài hiểu quả đóng băng và đánh bay thì chiêu thức này lực công kích khá là thấp Long Biến Tam Trọng cao thủ mà chỉ làm bị thương người thường nhưng được cái có thể liên tục công kích mà không sợ hao phí sức lực khi bị quần công.

……………………..

Sơn cốc của Hoàng Dung.

Lúc này, Hoàng Dung chuẩn bị ra sơn cốc, xuống bếp làm thức ăn cho Lý Thông, đây một trong các công việc của nàng.

Quách Phù nhìn thấy mẫu thân ra ngoài, ánh mắt sáng lên, cao hứng chạy đến nói: "Nương, người đi đâu vậy."

"Ồ? Hôm nay đại tiểu thư của chúng ta dậy thật sớm à." Hoàng Dung nghe thế nhìn nhi nữ, đầu tiên nhẹ giọng cưng chiều, sau đó cũng không giấu diếm nói: "Mẫu thân cũng phải đi làm việc, Phù nhi con tại đây không được nghịch gây chuyện thị phi có biết chưa!"

"Nương! Con làm sau có thể gây chuyện, con có thể đi qua sơn cốc của đại ca ca chơi được không?" Quách Phù gương mặt có chút ngượng ngùng, vừa chạy đến ôm cánh tay Hoàng Dung làm nũng vừa nói với giọng ngọt ngào.

"Phù nhi! Con qua đó cũng được nhưng nhớ phải ngoan đó." Hoàng Dung nhìn con gái, suy nghĩ một chút liền gật đầu.

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Hoàng Dung nghĩ để con gái ra ngoài có thể xin chuyện không bằng cho nàng đến Lý Thông nơi đó, tại Phi Thiên Chi Thành Hoàng Dung cũng thuộc hàng cao tầng, Lý Thông cũng sẽ chiếu cố chăm sóc một hai.

"Hoan hô! Nương là tốt nhất, Phù nhi thương nương nhất trên đời." Quách Phù cao hứng ghi rõ trên mắt, vùi đầu vào lòng Hoàng Dung thể hiện tâm tình vui vẻ của nàng.

Sớm sáng, Dương Quá, Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu nghe tiếng ồn ào cũng chạy đến.

Võ Tu Văn và Võ Đôn Nhu vừa nghe Quách Phù muốn đến Lý Thông chơi nào đâu chịu được.

Tiểu Võ Võ Tu Văn cũng chạy đến, không chút do dự: "Phù muội! Có thể cho chúng ta cùng đi không?"

"Đúng vậy, Phù muội ta cũng muốn đi, chơi chung sẽ vui hơn." Võ Đôn Nhu nghe thế cũng tiếp lời.

Dương Quá một bên nhìn hai người ánh mắt có chút khinh bỉ, trong lòng nghĩ: Suốt ngày chỉ biết theo đuôi nữ nhân đúng là đồ vô dụng.

Cùng nguyên tác khá giống, Dương Quá chỉ được Hoàng Dung dạy dỗ văn tự, vì cũng mới được nàng dạy dỗ trong thời gian ngắn chưa giáo võ công nên Dương Quá cũng không oán giận gì Hoàng Dung cũng như Triệu Chí Kính, Doãn Chí Bình của phái Toàn Chân.

Lúc này, Dương Quá cũng đã được u Dương Phong truyền thụ cho Cáp Mô Công, tuy chỉ luyện chưa đến vài tháng nhưng hắn cũng hiểu lúc này nếu có tiền tài mua linh dược hay nguyên liệu nấu ăn cao cấp sẽ đối với thân thể có lợi.

"Hồ đồ! Các ngươi làm sao chỉ biết đến chơi, tối qua ta không phải đã nói rồi, lúc này các ngươi cần là đến Băng Long học viện tìm ngành học thích hợp với mình vừa có thể rèn luyện tâm trí nghị lực vừa có thể lao động là nguồn cung cấp tài chính cho các ngươi sao này." Hoàng Dung nhìn hai huynh đệ, giọng răn dạy nói.

"Dạ! Sư nương." Võ Đôn Nhu hai ngươi nghe thế tuy không tình nguyện nhưng cũng đành cúi đầu nghe theo.

Quách Phù ban đầu vừa nghe có hai huynh đệ này theo sau trong lòng không vui, thấy mẫu thân không cho phép hai ngươi lòng thầm cao hứng, không quên hướng hai người lè lưỡi thơm làm mặt quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.