Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 42: Sợi Tóc Tương Vướng




Xe ngựa vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, trong khi Tiểu Võ Võ Tu Văn còn đang cùng Dương Quá đấu võ mồm về việc làm sao làm sao đoạt giải nhất, Đại Võ Võ Đôn Nhu trong đầu suy nghĩ: Phi Thiên giáo tổ chức cuộc thi cho người ngoài Long Ngâm Phượng Vũ phần thưởng giá trị đã lớn thế, nếu ta gia nhập vào làm đệ tử không phải sẽ nhanh thành cao thủ hơn sao, nếu được đặc biệt chiếu cố có khi ta sẽ vượt qua tiểu đệ thường được quen là tài giỏi, hay là Dương Quá luôn kiêu ngạo.

Võ Đôn Nhu tuy làm người nhút nhát, nhưng vì muốn được dể ý đến cũng không suy nghĩ sâu xa liền lớn tiếng: "Ta sẽ gia nhập làm đệ tử Phi Thiên giáo, ta sẽ cố gắng làm đệ tử nồng cốt, không sớm thì muộn ta sẽ vượt qua các ngươi."

Võ Tu Văn và Dương Quá đang đấu võ mồm nghe thấy thế, tuổi trẻ không muốn thua kém, thua người không thua trận liền hô theo: "Bọn ta cũng sẽ làm đệ tử Phi Thiên giáo, ngươi đừng hòng vượt qua."

Hoàng Dung thấy con gái Quách Phù cũng muốn học theo, không đợi tiểu lo li cất lời, nàng đã nói trước: "Phù Nhi ngươi thì không cần gia nhập! Nương đã là cao tầng của Phi Thiên giáo, nha đầu ngươi chỉ cần theo nương là được, điểm cống hiến nương kiếm rất dể dàng."

Quách Phù thấy suy nghĩ bị mẫu thân nhìn thấu, khuôn mặt tinh xảo mười phần đáng yêu liền hì hì cười, phun ra chiếc lưỡi thơm tho, hoạt bát biểu lộ làm người yêu thích.

Phi Thiên giáo đúng là muốn vào thì vào, thích ra thì ra đó là những đệ tử thường mà thôi còn nhưng làm đệ tử nồng cốt tinh anh không phải vui sướng như vậy, Lý Thông thiện ý nhắc nhở: "Là đại giáo chủ của Phi Thiên giáo, ta có nghĩa vụ phải nhắc nhở các ngươi một câu, cứ từ từ hãy quyết định có hay không muốn làm đệ tử nồng cốt, đây là con đường có lối đi mà không có lối về nha."

Dương Quá, Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu nhìn nhau một cái, trong mắt tràng đầy tính khí không thua đồng thanh nói: "Ai sợ sệt không đám gia nhập sẽ là con chó con."

Quách Phù mặt cười hi hi, không quen quạt lửa thổi gió: "Đấy là các ngươi nói! Ai nhát gan sẽ là con chó con."

Lúc này mặt trời đang lên ánh nắng bao phủ khắp nơi, chiếu vẩy vào mặt đất, lưu lại người đi trên đường cái bóng thật dài. Dương Quá nhìn phía trước không xa, kích động nói: "Dấu hiệu chữ thập đỏ đây là Hội Chữ Thập Đỏ của Phi Thiên giáo, dù mới thành lập không lâu nhưng nghe nhiều người đồn thổi tại đây không chỉ phát cháo miễn phí mà còn chữa bệnh."

Dừng lại một lúc, Dương Quá con ngươi khẽ đảo một vòng, nhìn Lý Thông không quên vỗ mống ngựa: "Đương nhiên trong này có công lao không nhỏ của Lý đại giáo chủ, giúp người chữa bệnh phát thức ăn, lòng dạ bao lo như biển cả thế này nhất định sẽ có người tác tượng ngày ngày cầu chúc, Phi Thiên giáo ngày càng dương danh sớm ngày thành Trung Nguyên đệ nhất giáo."

Không để ý đến tất cả còn đang trợn mắt hốc mồm, Dương Quá liền ra vẻ dáng thương: "Ta từ nhỏ mờ coi, cũng từng làm ăn mày nên biết nổi đau khổ nhiều ngày không có miếng ăn, bệnh không có tiền chữa bệnh, lạnh không có chỗ để nằm, Phi Thiên giáo đúng là chốn thần tiên nơi nhân gian này, không chê bai ăn mày. Sau khi thành đệ tử của Phi Thiên giáo ta sẽ phát huy tinh thần nhân nghĩa góp sức góp tiền vào Hội Chữ Thập Đỏ của Phi Thiên giáo nên mong Lý đại giáo chủ chiếu cố nhiều."

Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu hai mắt nhìn nhau trong lòng thầm mắng Dương Quá vô sỉ, cũng bội phục lưỡi không xương nói lời dể nghe, nhưng cũng giận chính mình vì sao không nghĩ để được chú ý.

Lý Thông và Hoàng Dung trong lòng đều phải công nhận: Tên tiểu hài tử Dương Quá này đúng là thông mình lanh lợi, miệng lưỡi trơn tru.

Hoàng Dung tuy có khen ngợi nhưng nhiều hơn là e ngại, sợ tên tiểu tử Dương Quá được Lý Thông ưu thích, được chiếu cố đặc biệt không qua năm, mười năm sẽ thành cao thủ, Dương Quá càng mạnh nàng càng lo ngại, vì cái chết của Dương Khang phụ thân Dương Quá cũng có một phần trách nhiệm của nàng.

Nhưng Hoàng Dung làm sao biết tính cách của Lý Thông, Lý Thông chỉ thích nữ nhân xinh đẹp mà thôi, nếu muốn được đặc biệt chiếu cố vậy phải là tuyệt phẩm nữ Thiên Kiều Bách Mị hay Quốc Sắc Thiên Hương dáng vẻ, là một nam nhân bình thường không ai thích nam nhân khác nhìn mình với gương mặt tươi cười, ánh mắt như liệt hỏa thiêu đốt phóng điện liên tục, nghĩ thôi cũng làm Lý Thông hắn nổi da gà.

Dù không thích nhưng Lý Thông vẫn cổ vũ vài câu: "Ah! Tốt! Rất tốt! Phi Thiên giáo chân ngôn chính ‘Đói hay no là do mình’ chỉ cần chăm lao động tại đây các ngươi sẽ có cuộc sống như thần tiên."

Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu thấy Dương Quá được khen tặng trong lòng thầm hận, đồng thời quyết định khi tham gia cuộc thi nếu có cơ hội phải cho tiêu tử này một bài học.

Xe ngựa càng lúc càng gần Hội Chữ Thập Đỏ, nhìn thấy dòng người bị thương, gãy tay gãy chân, bộ phận trên cơ thể bị biến dạng không hề thiếu, không khó nghe được tiếng rên la thê thảm.

"Hạ thân ta đau quá.... Làm ơn cắt bỏ giúp với...Ta thề sẽ giúp các ngươi bắt tất cả dâm tặc tại Kinh Châu...Không toàn bộ Bắc Tống mới đúng… Làm ơn tha cho ta đi."

"Của ta đã mất cảm giác rồi cắt bỏ giúp ta đi...Aa..Đau chết mất. "

Một số đệ tử Phi Thiên giáo đang làm nhiệm vụ tại Hội Chữ Thập Đỏ mặc y phục toàn thân bạch sắc, vừa trò chuyện vừa tiến hành nhiệm vụ.

Đệ tử Tí con dao trong tay lóe lên, mặt như không nói: "Lý tiên tử thuốc ngày càng lợi hại! Cái đó vậy mà dài đến 25 cm."

Đệ tử Giáp băng bó cầm máu trả lời: "Từ 3 cm biến to biến dài làm gì! Không dùng được cũ như không! Chỉ tội cho đám người này chịu đau khổ."

Đệ tử Tí phản bác: "Đám này mà chịu khổ cái gì! Không phải lũ đệ tử nồng cốt phản giáo thì là bọn dâm tặc nhân cơ hội đang chiến tranh loạn lạc hại con gái nhà lành, chỉ khổ chúng ta xử lí."

Đệ tử Giáp thấy đã cầm máu thành công, mặt cười quái dị nói: "Chúng ta thường làm việc này cũng quen tay, không biết có đạt được cấp độ của trong cung đình chưa nhỉ?"

…..

"Mẫu thân họ cắt cái gì thế? Sau khi cắt lại không còn kêu rên, 3 tên tiểu tử kia đánh nhau thường cũng kêu rên, sau này có cần lôi ra cắt không?" Quách Phù trong mắt tràn đầy mê man nghi hoặc, lại lộ ra một tia bé gái ngây thơ dáng vẻ, không nói ra được điềm đạm đáng yêu làm người thương tiết.

Võ Tu Văn, Võ Đôn Nhu, Dương Quá dù có ngu ngốc cũng biết là đang cắt cái gì, nghe Quách Phù nói thế, sắc mặt trắng bệch, hai chân không tự chủ được khép chặc lại, trong lòng đồng thời mắng: Cắt cái đầu ngươi, nơi đó làm sao có thể cắt được. Muốn cắt ngươi đi mà cắt...Ah mà ngươi muốn cắt cũng không được.

Nghe con gái hỏi thế, Hoàng Dung thường ngày tràn ngập khí chất ưu nhã, mang theo nét hấp dẫn của mỹ nữ thành thục, mặt cũng phải ửng đỏ, tuy không lên tiếng nhưng vẫn trừng mắt ra hiệu con gái im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.