Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 17: Ngư nhị (Mồi câu)




Hồ Lô cốc.

So với Kinh Châu đa phần hỗn loạn, Hồ Lô cốc có thể nhân gian tiên cảnh, nhờ đã sớm huấn luyện đệ tử võ công, ai này đều sức khỏe hơn người, Phi Thiên giáo luôn chứ trọng an ninh, từ trước đến nay bắt không ít tiểu tặc, đại tặc. So với bên ngoài đánh nhau túi bụi mà nói, tại đây có thể nói tín đồ thập phương và đệ tử trong giáo an cư lạc nghiệp.

Đứng trên tường thành, nhìn hơn trăm đệ tử mặc phục trang trong giáo đang quét dọn chiến trường,thu nhặt chiến lợi phẩm. Nhìn Thạch Sanh hăng hái đang chi huy đệ tử nồng cốt rút lui có trật tự, Thạch Sùng không giấu được gương mặt vui vẻ.

"Báo — Đệ tử đã xử lý xong chiến trường, kiểm kê xong chiến quả." Một tên đệ tử Huyết Long vệ chạy vội mà đến báo cáo chiến quả.

Đội số 1 Huyết Long vệ tất cả đều sức lực mạnh mẽ, chia làm 2 nhóm. Một là cự thuẫn trường thương đa phần phòng thủ, một là cung tiễn thủ xạ kích từ xa. Đây đều là nhóm đệ tự đầu tiên có nhiều cống hiến cho Phi Thiên giáo, nhờ vậy có nhiều tâm đắc tu luyện võ công 《Long Tượng Bàn Nhược Công》 bản đơn giản hóa, thực phẩm phụ trợ cứ hối đối là có người cung cấp, không còn là ăn mày yếu ớt khi xưa nữa.

Từ xa có thể nghe từng tiếng bước chân nặng nề vang lên, tù binh có máu me khắp người có sớm đầu hàng cũng có đều được chuyển hết vào khu lao động. Thi thể đã đốt đi nhằm tránh ô nhiễm môi trường dẫn đến ôn dịch, từng con ngựa cũng đã được các đệ tử quét dọn chiến trường sạch sẽ.

Thạch Sùng trong lòng không khỏi khen một câu: "Nhị ca, ngươi chỉ huy đám đệ tử này khá có kỹ luật, không chỉ nhìn cho đẹp mắt mà sức chiến đấu còn rất cao nửa ah!"

"Báo cáo đi!" Thạch Sùng trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng, thu hoạch đến rồi.

"Bẩm Tam giáo chủ, Đội số 1 Huyết Long vệ toàn thắng không có ai bị thương, tiêu diệt 296 tên địch, bắt sống 204, thu được hơn 400 chiến mã yêu thú cấp 1 Bôn Tiêu và nhiều chiến giáp khác."

"Tốt lắm, Đi Nhiệm Vụ Đường đổi cống hiến đi, Phi Thiên giáo còn nhiều thứ tốt, chỉ cần các ngươi tiếp tục cố gắng tuy không được trong lời đồn thành tiên, nhưng chắc chắn có cuộc sống sướng như tiên ah!" Thạch Sùng phất tay ra hiệu có thể đi nhưng cũng không quen cổ động một phen.

Nhờ đội tuyên truyền mà Phi Thiên giáo có thể nói là nổi tiếng gần xa.

"Muốn Nhất Phi Trùng Thiên

Thì Gia Nhập Phi Thiên

Dù cho có là Trùng

Cũng Nhất Định Thành Tiên

=> Gia nhập Phi Thiên , Tất Sẽ Thành Tiên"

Có thể nói Kinh Châu không người không biết, không người không nghe. Thạch Sùng cũng cảm thấy hơi quá phóng đại sợ ảnh hưởng danh dự Phi Thiên giáo nên luôn nói tránh đi là có cuộc sống sung sướng như thành tiên. Đây lại không hề nói quá, chỉ cần làm nhiệm vụ đơn giản là ăn không cần lo, từ ‘Ăn no mặc ấm’ là tiêu chí ban đầu, chỉ cần là người chăm chỉ trong tháng liền ‘Ăn ngon mặc đẹp’ thành sự thật, đệ tử Phi Thiên giáo cũng biết là có cuộc tốt như tiên không phải là nói quá.

Nghe có điểm cống hiến, Huyết Long vệ đệ tử mắt đều sáng lên, Phi Thiên giáo tuy rằng cuộc sống rất tốt, nhiệm vụ cũng đơn giản, nhưng muốn cuộc sống tốt hơn thì phải cố gắng nhiều hơn. Phi Thiên giáo chia nhiệm vụ làm 2 loại lớn: một là chiến đấu có nhiều cống hiến, hai là phi chiến đấu tổng hợp các loại phụ trợ đương nhiên an toàn thì điểm cống hiến ít hơn. Có cạnh tranh thì mới có phát triển làm thế mới kích phát làng sóng làm nhiệm vụ được.

Thấy Đội số 1 Huyết Long vệ tất cả đệ tử rút đi đến Nhiệm Vụ Đường đổi cống hiến, sáng sớm đến đánh lén Hồ Lô cốc kế hoạch cuối cùng cũng kết thúc.

"Nhị ca chỉ huy và huấn luyện vất vả rồi!" Thạch Sùng thuận miệng nói.

"Ta chỉ làm mẫu vài lần bắn cung, phải luyện tập chăm chỉ là được, lần này lại có thêm nhiều lao động cho chúng ta làm nông trại và xây thêm nhiều công trình!" Thạch Sanh không để ý lắm, nói qua Kim Luân Pháp Vương: "Ta chỉ tốn chút sức chỉ huy đám này cho có đội hình mà thôi, cũng không thể quen công sức của Pháp Vương chỉ dạy mà đệ tử nhóm đầu tiên cường độ thân thể không so với yêu thú cấp 1 kém bao nhiêu ah!"

Quản lý nông trại thì do đệ tử cấp dưới làm, Thạch Sanh hắn cũng tương đối nhàn nhãn, liền chạy đi làm mẫu cho đệ tử luyện tập bắn cung, lâu lâu còn lấy đệ tử ra tỉ võ với mình. Hắn cũng học theo Lý Thông giao việc cho cấp dưới, còn mình có nhiều thời gian hơn hưởng thụ cuộc sống.

"Nhóm cự thuẫn biểu hiện cũng tương đối được, nhưng cần luyện tập nhiều hơn." Kim Luân Pháp Vương nhìn Đội số 1 Huyết Long vệ khá hài lòng.

Kim Luân Pháp Vương ngoài giáo dục tâm đắc luyện thể công pháp 《Long Tượng Bàn Nhược Công》 còn am hiểu lấy kim luân làm vũ khí, thấy trong giáo cần phòng thủ cự thuẫn hắn liền nhận làm. Tuy làm Tứ Đại Pháp Vương một trong công hiến hàng tháng cũng được kha khá, nhưng hắn còn muốn võ đạo của mình tiến xa hơn, không thể làm gì khác hơn là nhận nhiều nhiệm vụ hơn.

Ngoài làm nhiệm vụ, Kim Luân Pháp Vương còn nhận vài tên đệ tử thân truyền, không làm gì nhiều lại được thêm cống hiến từ đệ tử hiếu kính. Kim Luân Pháp Vương cũng gửi thư kêu đệ tử trung tâm nhất với mình là Đạt Nhĩ Ba từ Tây Tạng đến, tuy không được thông minh nhưng khá nghe lời, nhờ hắn đặc biệt chăm sóc nên Đạt Nhĩ Ba cũng là thành viên thuẫn vệ Đội số 1 Huyết Long vệ.

"Tam đệ ah! Chúng ta nên làm gì với 400 con chiến đây, trong nông trại tuy còn chỗ nhưng không thể nuôi nhiều thế ah." Thạch Sanh liền nhớ đến có nghe nói thu được hơn 400 con ngựa, đi đến bên người Thạch Sùng, trên mặt lộ vẻ khó khăn nói.

"Không có gì phải lo!" Thạch Sùng bộ dáng tự tin, thản nhiên trả lời: "Phi Thiên giáo chú trong phát triển nông trại nhưng cũng cần vài con ngựa tốt để xử dụng, chỉ cần để lại cho vài con là được, số còn lại liền giá cao bán đi, Trung Nguyên chiến tranh triền miên không lo không người cần chiến mã!"

Vì Lý Thông tư tưởng không phải là người thích chiếm thiên hạ như lũ chó điên suốt ngày chém giết, nhưng cũng không muốn có người cướp đồ của mình liền tính xây dựng theo đường phòng ngự. Thành cao đệ tử khỏe nhờ được luyện võ nghệ, có tinh thần trách nhiệm cao nhờ có nhiều thứ tốt từ Phi Thiên giáo du hoặc, chiếm địa hình tốt có thể nói không cần nhóm đầu lĩnh ra trận, chỉ cần đám đệ tử là đủ quét sạch quân thù rồi.

Quay đầu nhìn bức tượng Thủy Tinh bằng vàng đứng sừng sững, Thạch Sùng cẩn thận dặn dò: "Vì có nhiều tín đồ, Phi Thiên giáo không ngừng lớn mạnh nên cũng đưa đến không ít kẻ ghen ghét căm thù, dù sau thì địch tuy yếu nhưng nhiều chúng ta tuy mạnh nhưng ít, phải cẩn thận không lại bị lũ liều mạng kéo chết chung, nếu ra ngoài chúng ta lúc nào cũng phải cẩn thận!"

"Tam đệ yên tâm! Chúng ta đang ở đất khách, ta luôn cẩn thận." Thạch Sanh bộ dáng cẩn thận lắng nghe.

Nhờ có tính báo tốt nên Phi Thiên giáo mới phục kích sẵn giành được thắng lợi, nếu không cũng sẽ có thương vong, ai náy đều biết việc này. Tuy tình báo chưa đến mức phủ hết Bắc Tống nhưng chỉ cần ở Kinh Châu này thì không có hành động lớn nào qua lọt được tay mắt của Phi Thiên giáo cả nhưng cẩn thận thì không thừa.

Xong xuôi hết thảy, Thạch Sanh và Thạch Sùng thêm Kim Luân Pháp Vương tất cả đều ai về chỗ náy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.