Sủng Phi Thượng Vị Ký

Chương 12: • Kinh biến• (Hạ)




Sau một đêm lười biếng để 《Hàn Băng Thần Công》 tự động phòng ngự và chậm rãi chữa thương. Sáng sớm hôm nay, thân thể và tinh thần Lý Thông đã đạt trạng thái tốt nhất, hắn không dùng 《Hoạt Huyết Tán》 có thể lập tức lành lại các vết thương vì không chỉ muốn để dành nhờ đan dược này tăng tốc độ chuyển hóa Long lực mà còn cho cơ thể tự động thích ứng, tăng cao khả năng hồi phục tự nhiên.

Tiểu Long Nữ càng không cần phải nói, tối qua sau khi ‘tưới nước’ trên người hắn vẫn nằm đè lên người hắn mà ngủ đến bây giờ. Nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, lộ ra một cỗ mê người, Lý Thông vuốt ve bờ lưng yểu điệu động nhân.

Lập tức, Tiểu Long Nữ khuôn mặt lộ ra vui sướng, cảm giác thân thể mười phần ấm áp, vô cùng thoải mái, trong miệng liền truyền ra tiếng rên rỉ yếu ớt vì thoải mái. Nàng đã sớm tỉnh, chỉ là già bộ ngủ vì sự việc hôm qua mà thôi, lúc này đã không thể giả bộ, Tiểu Long Nữ khí chất thanh thuần như tiên liền lười biếng mở mắt, đôi mắt trong suốt lộ ra một tia ôn nhu tình ý.

Thấy Tiểu Long Nữ đã tỉnh, Lý Thông vươn người ngồi dậy, phá lớp tuyết phủ bên trên, tham lam hít một hơi dài, đón chào một ngày mới.

"Đến bây giờ mà vẫn ngửi thấy mùi mật ong ah!" Lý Thông nhìn tiểu nha đầu ngồi cách đó không xa nói.

"Đáng ghét ah, không cho nói!" Tiểu Long Nữ nghe Lý Thông có ý nhắc lại chuyện tối qua liền cắt đứt, sau đó suy nghĩ một chút liền nói với giọng khá kiêu ngạo: "Ngọc Phong Tương của Long Nhi đâu phải loại thường, với lại đại phối đản giác quan thật cường ah!"

"Phải, phải!" Lý Thông từ chối cho ý kiến liền tục đồng ý, hắn thật có chút sợ nha đầu lại nỗi bão.

Nhưng cũng không thể không nói, Tiểu Long Nữ nói không sai ah, Ngọc Phong Tương đúng là tương đương với Linh Dược Nhị Phẩm, tuy sản lượng khá ít nhưng ăn vào có thể tăng cường thể chất, mùi thơm ngát rất đặc trưng, nói là đệ nhất Bắc Tống cũng không sai.

Cũng có thể là do Lý Thông giác quan cường đại sau nhiều lần đột phá Long Biến cảnh, dù qua một đêm tuy chỉ có một ít mùi vẫn nhận ra được.

"Chủ nhân! Phía trước có cái Huyệt động, nơi này nhìn liền biết ít người qua lại, nói không chắc bên trong động băng này có thể có linh dược". Tiểu Hồ Ly Mi Li sau khi đi ra liền chạy xung quanh, thấy có băng động không xa liền chạy về cắt dứt cuộc nói chuyện của hai người, nhìn Lý Thông tranh công nói.

"Linh dược...". Lý Thông mắt liền sáng lên, nơi đây toàn băng tuyết, nếu vào động băng thì Băng Hàn chi khí càng nồng, có linh dược chắc chắn là Băng thuộc tính, bên trong sẽ có rất nhiều thứ hữu ích, ngoài linh dược còn có thể có Băng thạch các loại như tài liệu dùng làm Hàn Ngọc Băng Sàng của phái Cổ Mộ, nói không chừng có thêm được thứ gì khác thì đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.

"Huh! Lát nữa sẽ đi động băng, nhưng trước đó chúng ta cần ăn sáng trước đã...". Lý Thông suy nghĩ chút nói, nơi này băng động có lẽ cũng không có mấy nguy hiểm, ít nhất hắn không cảm thấy chút nào khí tức nguy hiểm.

"Ăn sáng làm gì? Không ăn vài ngày có sao đâu, cứ vào động băng luôn là được." Tiểu Long Nữ lại mờ mịt không hiểu.

Mặc dù không ăn vài ngày cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Lý Thông thích cảm giác no bụng, ấm áp này, với lại cũng cung cấp rất nhiều năng lượng cho cơ thể. Hắn cũng khá lo lắng cho Tiểu Long Nữ, phải ăn đủ chất thì phát dục mới tốt được, vì thế liền ép nàng ăn uống đều đặn, thế mới thành mỹ nữ, đây là suy tính trong đầu của Lý Thông.

Lý Thông trừng mắt lườn Tiểu Long Nữ một cái, lấy thức ăn đã chuẩn bị sẳn trong Vina Card đưa cho nàng nói: "Không ăn thì đừng hòng đi."

Tiểu Long Nữ phàn nàn mấy câu cũng đành nghe theo, trong lòng cũng cảm động không thôi, đại phối đạn luôn quan tâm mình. Tiểu Hồ Ly Mi Li càng không cần phải nói, đã ký khế ước lại là yêu thú cấp 4 có thể vận dụng yêu lực thành thực nên Lý Thông cũng đã sớm đưa một cái Vina Card cho nàng sử dụng, thức ăn và đan dược còn sung túc hơn đệ tử trong Phi Thiên giáo mấy lần nên không cần lo lắng.

………………………

Hồ Lô cốc, Phi Thiên giáo.

Trong mật thất, lúc này Thạch Sanh và Thạch Sùng đóng cửa ngồi đối diện cũng khá lo lắng an toàn của Lý Thông.

"Tam đệ, ngươi thấy đại ca đi chuyến này không có vấn đề gì chứ." Thạch Sanh vò đầu nhìn Thạch Sùng hỏi.

Thạch Sanh nếu nói về nông nghiệp hay chiến đấu thì cực kỳ lợi hại còn thông minh lanh lợi thì không bằng Thạch Sùng nên đa phần có vấn đề nghiêm trọng đều hỏi tiểu đệ này.

"Đại ca làm sao có thể gặp chuyện." Thạch Sùng vẻ mặt chắc chắn thản nhiên trả lời, chợt nhớ tới cái gì: "Nhị ca, ngươi sẽ không quen thời gian tỉ võ của chúng ta chứ."

Nghe Thạch Sùng nói làm Thạch Sanh như nghỉ đến chuyện gì cực kỳ đáng sợ, hai chân như nhũn ra, cố làm ra vẻ bình tỉnh nói: "Đại ca tuy có chút lười nhưng giỏi về ứng biến, cẩn thận làm tên."

Thạch Sanh phản ứng làm sao giấu được Thạch Sùng, lúc tỉ võ tuy hắn chỉ đứng bên ngoài nhìn nhưng cũng làm hắn bị ám ảnh. Lý Thông và Thạch Sanh đều là Long Biến Tam Trọng vì tỉ võ nên đã phần đều dùng thân thể, Lý Thông hiểu được phát lực kỹ xảo, biết làm sao có thể lấy ít nhất sức mạnh phát huy ra to lớn nhất hiệu quả. Lợi dụng cây cối, hòn đá xung quanh làm địa thế đánh lén, đã thế các đòn tấn công đều là quét chân. Ban đầu thì bình thường, càng về sau càng lợi hại tuy chỉ là đá vài chiêu cơ bản, nhưng phá giải lại không được, đúng với câu ‘Càng đơn giản càng khó phá’.

Nhưng không dùng đến Long Lực để sử dụng chiêu thức toàn dùng thân thể thì Lý Thông nói không sai, càng tiết kiệm sức càng tốt, giảm bớt động tác thừa, Long Biến cảnh đâu thể đi đường chiêu thức hoa mỹ như Võ giả được. Ba người thường tỉ võ trao đổi tâm đắc nên về thực chiến cũng coi như có kinh nghiệm, Thạch Sanh đương nhiên hoàn thiện kỹ năng chiến đấu càng thêm sắc nét.

"Không nói về đại ca, chắc chắn sẽ không sao đừng lo." Thạch Sùng chốt lại câu chuyện, chuyển đề tài nói: "Còn về phương hướng phát triển của Phi Thiên giáo, đại ca dặn dò chứ trọng vào nông nghiệp và nhiệm vụ, ta sẽ xây thêm Tụ Bảo Lâu trong đó có Nhiệm Vụ Đường chỉ dành riêng cho đệ tử trong giáo, còn đối ngoại chỉ bán thức ăn mà thôi."

"Ta cũng phải cố tăng cường an ninh mới được, gần đây vì Phi Thiên giáo phát triển quá nhanh và mạnh nên nhiều người đến gây sự ah!"Thạch Sanh vẻ mặt nghiêm túc nói ra.

Thạch Sùng xoay chuyển hai viên bảo châu trong tay, lạnh ren một tiếng: "Bắc Tống thật nhiều sơn tặc ah! Mà cũng tại chúng ta bảo châu đều cực phẩm nên quá gây sự chú ý. Lũ này chỉ sống nhờ cướp của người khác, tuy thập phần vô dụng nhưng số lượng đông đảo làm người ta phải nhức đầu."

"Tam đệ nói không sai, ta nghĩ cũng kỳ quái a, lũ sơn tặc này không có não sau, đã bị đánh bại nhiều lần mà không hối cải." Thạch Sanh cũng khinh thường phụ họa, sau đó giọng diệu khá tức giận nói ra: "Thật muốn hạ lệnh cho đám đệ tử xông ra giết sạch lũ cướp đó, dám đánh lên phá hoại 5 cây ăn trái mà ta tốn công chăm sóc."

"Không thể, ra ngoài giết động tỉnh sẽ rất lớn, chúng ta đang trên đất Bắc Tống sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phát gạo của Long Nhất đoàn trưởng." Thạch Sùng kiên quyết không đồng ý, lại nói: "Trước cứ nhịn đã, chớ cái lũ ấy vào Hồ Lô cốc rồi động thủ, đến bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu, chúng ta lại có thêm nhiêu lao động khổ sai ah, chờ đại ca về lại thương thảo thành lập tổng bộ Phi Thiên giáo ở thung lũng phái nam đó là khu vực không thuộc nước nào, lại có thể tăng cường thủ vệ biên giới Đại Việt ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.