Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 92: Có chút cảm động




"Đi thôi chúng ta đi về thôi!" – Hiểu Bạch lôi tay kéo Ngọc Nhi đi.

"Cậu hiền quá ít nhất cũng nên cho con hồ ly tinh kia nếm mùi chứ!" – Ngọc Nhi vùng vằng không chịu, cô muốn đòi lại chút công bằng cho cô bạn của mình.

"Thôi! Tớ không cần thêm xấu hổ, đủ rồi mình về!" – Hiểu Bạch nhìn Hải Lý ánh mắt đau đớn rồi quay đi. Cô cố gắng thu tất cả những tình cảm của mình cho anh lại cô không muốn mình vỡ tan tành ngay tại nơi này, ngay trước mặt người phụ nữ đó. Ít nhất cô vẫn muốn giữ lại cho mình một chút gì đó ít ỏi.

"Cô thay đổi ngoại hình rồi à?" - Hải Lý bất ngờ lên tiếng, âm thanh quen thuộc ngày nào nhưng hôm nay Hiểu Bạch nghe thấy lại trở nên vô cùng xa lạ. Cô không đáp lại lời của anh cứ như vậy xoay người vừa đi vừa chạy thật nhanh như người bị ma đuổi mà rời khỏi nơi đó.

Trong suốt quãng đường từ trung tâm thương mại về nhà, lòng Hiểu Bạch trở nên hỗn loạn nhưng bên ngoài của cô chỉ thể hiện một sự lãnh cảm, cô đơn và bất định, cô cứ nhớ đi nhớ lại sự hạnh phúc trên mặt Hải Lý khi anh sánh bước cùng người phụ nữ kia. Hiểu Bạch im lặng, im lặng suy nghĩ, im lặng để cảm nhận cái nỗi đau của chính bản thân mình đang gào thét không ngừng. Có lẽ đỉnh cao của sự đau khổ chính là bản thân không còn cảm nhận được chính nổi đau nữa, đỉnh cao chính là cơ thể trở nên chai sạn đi, trở nên lãnh cảm và khốc liệt.

Bên cạnh Ngọc Nhi vẫn luôn miệng chửi bới không ngừng, hết chửi Hải Lý lại đến chửi Sophia, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Hiểu Bạch, cô trầm ổn ngồi nhìn ra cửa sổ. Người ta hay nói cơn bảo lớn sẽ đến ngay sau khi trời quang, thà Hiểu Bạch khóc lóc như thời gian trước đây thì cô đỡ lo lắng hơn nhiều.

"Cậu phải đi làm đúng không? Chiều cậu đón a Ben và trông nó giúp tớ! tớ cần chút thời gian sắp xếp mọi thứ rồi tớ sẽ đón nó về nhà!" – Hiểu Bạch đột ngột lên tiếng khiến Ngọc Nhi có chút giật mình.

"Cậu có sao không?" – Ngọc Nhi có chút ái ngại nhìn cô bạn của mình.

"Không sao! Tớ không chết được đâu nên cậu yên tâm!" – Hiểu Bạch nhắm mắt cười khổ, cô cười vì cái số phận của bản thân mình, cô muốn chết nhưng nếu cô chết phải chăng hợp ý của họ. cô không thể chết mà phải sống thật tốt. Khi cô đang đau khổ sống không bằng chết thì nơi nào đó bọn họ đang cười vui vẻ, đang chê cô yếu đuối đang khinh thường cô.

......

Sau khi chào tạm biệt Ngọc Nhi, Hiểu Bạch bắt đầu đi lang thang bâng quơ, cô không muốn quay trở lại ngôi nhà đó, cái nơi mà cô từng cảm thấy là tất cả để rồi giờ cô cảm thấy nó như địa ngục trần gian, cái nơi giam cầm giam lỏng bản thân cô, cái nơi có thể khiến cô đau đớn đến nghẹt thở. Đó cũng là nơi đóng gói mọi thứ hạnh phúc hư ảo ngày trước của cô.

Đi lòng vòng cuối cùng Hiểu bạch ghé vào một quán rượu, nơi mà trước đây chưa bao giờ cô đến, nơi mà trước đây chưa một lần Hiểu Bạch nhìn đến hay có ý nghĩ muốn ghé vào. Vậy mà giờ đây cô đang đi vào nơi đó. Nhìn một thoáng bên trong quán, quán hơi tối không sáng như những quán nước hay quán ăn khác nhưng cũng không quá đông đúc ồn ào như cô nghĩ. 

Cô chọn ngồi trên quầy bar cao kia, nơi có những chiếc ghế đơn trống. Chọn cho mình một loại rượu mà cô không biết nó tên gì, nhìn những chai rượu trên kệ những chiếc ly xinh đẹp treo trên giá Hiểu Bạch cứ uống mãi, uống mãi mà không rõ mình đã uống như thế nào, cái chất cồn nóng hổi cứ như đang thiêu cháy cổ họng cô, cứ thế trôi qua xuống dạ dày. Cuối cùng uống đến khi cô nhìn những chai rượu trên kệ như đang méo mó đi, cô có cảm giác chúng đang cười mình, đang cố kinh thường cô như tất thay mọi người. Hiểu bạch như một chú hề lúc cười, lúc lại khóc, cô khóc vô cùng thương tâm sau đó lại ngồi cười vu vơ một mình.

Trả tiền xong, Hiểu Bạch đi những bước đi xiu vẹo tìm hướng nhà vệ sinh, mọi thứ trong mắt cô trở nên rất buồn cười, chúng méo mó và như đang trôi lênh đênh trước mặt.

"A" – Hiểu Bạch đi bên tây ngã bên đông thế nào lại đụng phải người đàn ông đi ra từ nhà vệ sinh nam.

"Cô có sao không?" - Người đàn ông lịch sự đỡ cô, thấp giọng hỏi thăm.

"Không sao! Anh đi kiểu gì mà đụng tôi vậy! Cẩn thận chút!" – Hiểu Bạch đứng dậy, tay vịn tường hơi loạng choạng nhìn người đàn ông không rõ mặt lắm trước mặt, cười nói.

"Cô đụng tôi mà! Cô say lắm rồi!" – Người đàn ông nhíu mày nhìn Hiểu bạch đang cố gắng giữ thăng bằng trước mặt làu bàu nói. Chất giọng rất ấm nhưng lại khiến người nghe thấy xa cách vô cùng

"Anh này sao anh kì vậy... Anh..." – Hiểu Bạch đang cố gắng nói gì đó thì cô cảm thấy trong bụng cô từ dạ dày có một luồng hơi khó chịu quặn lên, khiến cô không chịu nổi mà nôn thẳng ra bên ngoài! Người đàn ông đối diện không lường trước sự việc nên hứng trọn tất cả.

"Xin lỗi! Tôi... Ọe! Ọe!" – Hiểu Bạch chỉ kịp nói xin lỗi rồi nhanh chóng nôn thêm, cô bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh mà nôn lấy nôn để, Hiểu Bạch có cảm giác cứ như ruột gan cô bị cào cấu cả lên muốn đi theo mọi thứ ra bên ngoài. Sau khi nôn xong hết chất cồn trong người, cô lại xiu vẹo đi ra bên ngoài quán rượu. Còn về người đàn ông bất đắc dĩ bị cô xem như toilet nôn lên đầy người vô cùng tức giận nhưng không thể nào so đo với một người say được nên đành bỏ qua. Tháo chiếc áo vest bên ngoài vứt vào sọt rác, bừng bừng sát khí xoay người đi.

"Này cô em! Sao đi một mình vậy! Có cần anh giúp gì em không?" – Một tên đàn ông đứng bên ngoài quán rượu thấy Hiểu Bạch xiu vẹo đi ra bên ngoài, hắn ta đi theo rồi tìm cách níu kéo Hiểu Bạch.

"Buông ra, tôi không quen anh! Buông ra" – Hiểu Bạch cố gắng chống cự, kháng cự lại sự níu kéo của gã đàn ông nọ.

"Đừng gì mà đừng, trước lạ sau quen mà! Em cô đơn, buồn bã thì anh sẽ làm cho em hết buồn mà!" – Gã đàn ông dùng sức lôi kéo Hiểu Bạch vào một đoạn đường khuất, Hiểu Bạch xiu vẹo chống cự trong sự bất lực cô cố gắng la hét, cố gắng đánh trả thoát thân nhưng sức lực lại như không có.

"Buông ra, cứu... Cứu..." - Cố gắng kêu gào trong bất lực, ánh mắt cô mờ ảo mọi thứ méo mó do hơi men nhưng vẫn toát lên rất rõ sự hoảng sợ, sự bất lực kinh hoàng.

"Buông cô ấy ra!" – Người đàn ông cao to mặc áo sơ mi trắng đến gần, nắm bàn tay đang giơ lên chuẩn bị làm những trò đồi bại của tên kia với Hiểu Bạch. Giọng nói có phần trịnh thượng ra lệnh lại mang theo sự lạnh lùng khó hiểu khiến người nghe có chút run sợ.

"Mày là thằng nào mà xía vô chuyện của tao!"

"Tôi là chồng cô ấy!" – Người đàn ông sơ mi trắng lên tiếng, vẫn cái thái độ bình tĩnh như vậy không chút nóng lòng cũng không có chút gì là hoảng sợ.

"Hừ! Chỉ là hiểu lầm thôi! Xin lỗi chỉ là hiểu lầm thôi!" – Tên lưu manh nhanh chóng buông Hiểu Bạch ra khiến cô loạng choạng mất thăng bằng ngã xuống, theo phản xạ người đàn ông đưa tay ra đỡ cô, cô bám vào cánh tay của anh, ánh mắt cô lộ rõ sự hoảng sợ. Tên ưu manh nhanh chóng bỏ chạy tránh phiền toái.

"Được rồi hắn đi rồi!" – Người đàn ông bận áo sơ mi trắng nhìn bóng dáng tên lưu manh khuất đi lên tiếng nói.

"Tôi... Tôi... Giúp tôi với!" – Hiểu Bạch vẫn đứng tại chỗ, không nhúng nhít, đôi bàn tay run lẫy bẫy của mình đang cố níu lấy tay áo của một người đàn ông lạ mặt nào đó cô không rõ mặt cầu xin sự giúp đỡ. Có thể do say rượu nên hệ thần kinh sợ sệt của cô có phần chậm chạp hơn người khác thì phải cho nên đến khi cảm nhận được sự sợ thì cô không thể điều khiển chân mình bước tiếp đi được.

<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.