Sủng Phi Nhân Sinh

Quyển 1 - Chương 42: Vị trí Chủ Mẫu




Edit + Beta: KẹoĐắng

Bọn trẻ đều phải đi ngủ sớm, cho nên sau một hồi nhà họ Hạ đã có người kêu mọi người thổi nến cắt bánh ngọt.

Bọn trẻ đứng xếp thành một vòng, cùng nhau hát bài mừng sinh nhật cho Hạ Tiểu Kỳ. Phu nhân công ty dược phẩm mở đầu, sau đó mấy giọng hát cao thấp không đều cùng hát theo “Happy birthday to you, happy birthday to you.....”

Diệp Ba Ni trước sau như một, làm gì đều cực kỳ nghiêm túc, đứng ở chính giữa, giọng hát rất lớn, nhịp điệu cũng rất chuẩn, ngoại trừ vẻ mặt nghiêm túc, cậu là người hát tốt nhất. Mấy đứa trẻ khác hát chưa được vài câu lực chú ý đã bị phân tán, không hát tiếp, chỉ có Diệp Ba Ni còn đang phụng phịu đơn ca “Happy birthday to you, happy birthday to you....”

Hạ Vũ đứng bên cạnh giáo sư Ngô, quả thật nghe thấy đều say mê, lại nghe thấy bà nộ Hạ thấp giọng tự nói “Ai ui, quả thật quá đáng yêu rồi.” Anh nghĩ thầm ‘đây là đương nhiên.’

Từ khi biết Diệp Ba Ni là tiểu bảo bối của mình, mỗi lần Hạ Vũ gặp Diệp Ba Ni liền cảm thấy bản thân mình lại lún thêm một chút vào vũng bùn. Nói sa chân vào vũng bùn có lẽ có chút khoa trương, nhưng từ ngữ khác đều không thể hình dung tâm tình yêu thích anh dành cho đứa nhỏ kia.

Cùng Diệp Ba Ni hát xong câu cuối cùng, mọi người cùng nhau vỗ tay, thổi nến, phân bánh ngọt. Bên kia, người làm nhà họ Hạ cũng dọn cưm chiều lên, vì đón ý hùa theo không khí tụi nhỏ, cơm chiều làm thành bữa tiệc đứng đơn giản, đều là chiều theo khẩu vị bọn nhỏ, tôm nõn chiên, xúc xích nướng, bacon, bánh ngọt nhỏ, sandwich, hamberger thịt bò, gà nướng, pizza, french fires, salad trái cây, bơ khoai tây, cháo yến mạch, kem......

Diệp Gia Dĩnh nhìn một đống sắc hương vị đều đủ, nhưng rõ ràng phần lớn không phù hợp với dinh dưỡng của trẻ con, mà Diệp Ba Ni cũng không thích ăn những thứ này liền nhíu mày, mãi cho đến khi nghe thấy Đỗ Cán Phân nói với phu nhân công ty dược phẩm những thứ này là chiếu theo khẩu vị của Hạ Tiểu Kỳ mà chuẩn bị. Hôm nay là sinh nhật của thằng bé, nên cũng không chú ý đến dinh dưỡng gì, bày những thứ thằng bé thích ăn ra hết. Như thế này mới hiểu rõ vì cái gì một món đồ ăn bình thường cũng không có.

Phần lớn bánh ngọt đều rất xinh đẹp, đều đặt từ nhà hàng năm sao, kỹ thuật chế biến không thể chê, nhưng mà vì chiếu theo khẩu vị của Hạ Tiểu Kỳ cho nên có phần hơi ngọt. Diệp Ba Ni ăn một miếng liền không chịu ăn nữa.

Diệp Gia Dĩnh đành phải bưng cái dĩa, cố gắng đi chọn mấy món cậu miễn cưỡng có thể ăn được. Chọn hồi lâu, chọn được một chén yến mạch nhỏ, hai miếng sandwich, một miếng french fries, một chút salad trái cây, nói với Diệp Ba Ni “Ba Ni, hôm nay là sinh nhật Tiểu Kỳ, những thứ này đều là món Tiểu Kỳ thích ăn, con nếm thử xem, đồ thằng bé thích ăn có mùi vị gì.”

Diệp Ba Ni giống như một vị đầu bếp nhỏ, đầu lưỡi trời sinh rất nhạy cảm. Mỗi cái ăn một ngụm, sau đó phát hiện cháo yến mạch quá ngọt, sandwich làm bên ngoài chưa bao giờ là đồ ăn của cậu, french fries còn có thể, nhưng đó đều là điểm tâm, bữa ăn chính mà chỉ ăn cái này thì quá đơn điệu, salad trái cây bỏ quá nhiều nước sốt, ảnh hưởng đến mùi vị trái cây ban đầu, không giống mùi vị tự nhiên mẹ cậu làm. Sau cùng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn “Tiểu Mập Mạp Tiểu Kỳ thật ngu ngốc, đồ ăn cũng không dễ ăn.”

Diệp Gia Dĩnh gõ đầu cậu một cái “Như vậy chỉ có thể nói khẩu vị con và thằng bé không giống nhau, không phải là người ta ngu ngốc. Nói không chừng đồ ăn con thích Tiểu Kỳ cũng không thích, không được nói loạn. Tiểu Kỳ vì nguyên nhân này nói con ngu ngốc, có có thể vui vẻ hay không?”

Nghe cô giảng đạo lý, Diệp Ba Ni lắng nghe “Dạ.”

“Ngoan, cố gắng ăn một chút, con không thể để bị đói mà trở về, sẽ khó chịu.”

“Dạ.” Diệp Ba Ni suy xét một hồi, tay nhỏ liền duỗi về miếng sandwich, động tác ăn so với bình thường chậm đi không ít.

Hạ Vũ đi tới “Buổi tối mấy giờ Ba Ni đi ngủ? Để tôi đưa hai người trở về.”

“9 giờ thằng bé phải lên giường.”

Hạ Vũ nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ “Được.” Lại giải thích “Gần đây công ty dược phẩm mới nhập hàng, ông nội tôi còn có ba của Tiểu Kỳ phải theo dõi kỹ. Ba Tiểu Kỳ ở bên kia, hôm nay ông nội sẽ trở về sớm, chờ ông nội trở về, tôi mang Ba Ni đi gặp mặt một chút, sau đó chúng ta đi về.”

Đang nói chuyện, người làm nhà họ Hạ bưng cơm chiên cùng chân giò hun khói qua, thuận tiện thông báo cho Hạ Vũ, ông nội Hạ đã trở lại.

Cơm chiên làm được hạt gạo sáng bóng no đủ, đậu que, tôm nõn, còn có chân giò hun khói làm được ngon lành. Hồng ra hồng, xanh ra xanh, màu sắc sáng rõ, vừa nhìn liền biết trình độ đầu bếp này rất cao, không có bỏ loạn gia vị, có thể giữ được hương vị thức ăn ban đầu, vừa đến gần liền có mùi thơm xông vào mũi.

Bởi vì khẩu vị Hạ Vũ rất khó khăn, ở nhà đặc biệt có thói quen chiếu cố, đầu bếp biết anh trở về tự nhiên liền khẳng định anh sẽ không ăn thức ăn này nọ của bọn nhỏ, bởi vậy trực tiếp làm cơm chiên đưa tới.

Hạ Vũ nhận lấy, không vội ăn, trước tiên thương lượng cùng Diệp Ba Ni “Ba Ni, cùng đi gặp mặt ông cố của Tiểu Kỳ có được hay không?”

Diệp Ba Ni chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Gia Dĩnh.

Diệp Gia Dĩnh nói với cậu “Ông cụ thích trẻ con, cho nên muốn nhìn con một chút, con đi gặp ông cụ đi. Nhớ rõ lúc gặp ông cụ phải lễ phép một chút, phải chào hỏi thật tốt.”

Trước kia cô dặn dò, Diệp Ba Ni sẽ ‘dạ’, ai ngờ lần này thằng nhóc kia không hé răng, quay đầu lại dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ mỉm cười hỏi cậu “Như thế nào?”

Diệp Ba Ni đẩy dĩa của mình tới chỗ anh “Trao đổi.”

“A?”

Diệp Gia Dĩnh phụ trách phiên dịch “Thằng bé muốn trao đổi cơm chiều với anh.”

Hạ Vũ nhìn trong dĩa Diệp Ba Ni, mỗi thp đều bị ăn một chút, nở nụ cười một cái, lập tức đồng ý “Được.”

Diệp Ba Ni cướp đoạt cơm chiều của Hạ Vũ, một chút tâm lý trách nghiệm Diệp Gia Dĩnh cũng không có. Cô vốn sợ con trai bảo bối bị đói, hiện tại nhìn xem cơm chiên có bỏ thêm đậu que, tôm nõn, chân giò hun khói, cũng không có dùng quá nhiều dầu, hẳn là đủ dinh dưỡng rồi. Hài lòng dùng một cái thìa sạch phân một phần cho Hạ Vũ “Phân cho anh một chút, thằng bé không ăn nhiều như vậy.” Lại nói với anh “Lần tới nếu muốn mang Ba Ni ra ngoài, nhớ rõ trước tiên mang theo một phần đồ ăn theo khẩu vị của anh, đồ ăn gì đó bên ngoài thằng bé ăn không quen.”

Hạ Vũ thân là đàn ông, lại là một người đàn ông bộn bề công việc, trên phương diện mấy việc lặt vặt này sơ ý đã quen, nhưng mà thái độ coi như nghiêm chỉnh. Một bên cố gắng ăn mấy thức ăn Diệp Ba Ni không ăn, một bên đồng ý “Được, không thành vấn đề.”

Sau bữa cơm chiều, Diệp Ba Ni hết sức hợp tác để Hạ Vũ dẫn cậu đi lên lầu gặp ông nội Hạ vừa mới về.

Diệp Gia Dĩnh lường trước ông nội Hạ sẽ nhìn xem Diệp Ba Ni, cùng với một đứa con nít miệng còn hôi sữa cũng không có quá nhiều chuyện muốn nói. Thân là người lớn khẳng định cũng sẽ không làm khó xử một đứa nhỏ mới vừa gặp mặt, bởi vậy cho nên cô yên tâm ngồi ở phòng khách.

Trong lúc chờ đợi rất là kinh ngạc khi thấy Hoàng Tư Nhã vậy mà còn chưa đi, vẫn như cũ vẻ mặt tươi cười vây quanh bà nội Hạ cùng Đỗ Cán Phân, ân cần lấy lòng. Da mặt người này phải dày bao nhiêu mới làm được nha!

... .........

Một đoạn thời gian năm trước, bộ phim > đã tiến hành đến đoạn phát triển tình cảm của mấy diễn viên. Phó Hạo Nhiên đóng vai chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh cùng với cô hộ sĩ nhỏ ma xát ra lửa yêu. Cùng lúc đó, Diệp Gia Dĩnh đóng vai bác sĩ thực tập cũng đã động lòng với phó viện trưởng trung niên kia.

Lý Hạo Nhiên cùng với Phó Di Dong đều xuất thân từ diễn viên thần tượng, diễn cảnh tình yêu rất quen thuộc, so với những cảnh điều trị cứu người chuyên nghiệp trong bệnh viện còn thuận lợi hơn, diễn được mười phần thuận lợi.

Nhưng Diệp Gia Dĩnh lại gặp phiền phức, trước đó mấy cảnh của cô là diễn vai nữ phụ có tình cảm cực đoan, khổ vì tình, đối với tình cảm là đau khổ mà không có được. Hiện tại bỗng nhiên lại đạt được, nhất thời cô tìm không được cảm giác, cũng không biết diễn như thế nào.

Buổi sáng là một màn lặng lẽ đưa điểm tâm đến phòng phó viện trưởng, lại ngoài ý muốn diễn cảnh ôm hôn, liên tục diễn 3 lần đều không thông qua.

Thời gian cơm trưa, vẻ mặt Diệp Gia Dĩnh buồn bực bị Lý Hạo Nhiên kéo vào phòng nghỉ của anh. Lý Hạo Nhiên là người bình dị gần gũi, mười phần hiền hòa, không có bài ra vẻ mặt giá cao, chỉ trong lúc quay phim yêu cầu một phòng nghỉ cùng phòng hóa trang độc lập. Dùng chính lời anh mà nói chính là anh cần một không gian riêng tư để điều chỉnh trạng thái của mình.

Lý Hạo Nhiên hỏi Diệp Gia Dĩnh “Em làm sao vậy? Liên tục làm 3 lần đều không thông qua. Không phát hiện nét mặt Khương Đạo đều tái xanh rồi sao? Ông ta vì cố kỵ em là em gái của Diệp Thừa Trạch, nếu không thì đã sớm mắng rồi.”

Diệp Gia dĩnh buồn bực, ngồi xuống đối diện anh “Khương Đạo nói tôi diễn không thích hợp, không có biểu hiện ra được sự vui vẻ cùng hưng phấn khi tình cảm truy đuổi bấy lâu lại đạt được ra ngoài.”

Lý Hạo Nhiên kéo ghế dựa ngồi xuống “Tới, anh làm phó viện trưởng, em lập lại lời kịch vừa rồi một lần.”

Diệp Gia Dĩnh nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu diễn lại một lần màn buổi sáng không thể thông qua kia. Lý Hạo Nhiên so với Khương Đạo càng nghiêm khắc, cô diễn một chút lại kêu ngừng “Không đúng. Không đúng. Em như vậy dù có diễn lại 10 lần cũng không thông qua.”

“Tôi đã cố gắng biểu hiện sự vui vẻ hưng phấn rồi.”

“Anh biết, nhưng cảm giác không đúng. Em biểu hiện ra ngoài loại vui vẻ này là vui vẻ thông thường, giống như gặp mặt bạn tốt, công việc thuận lợi được khen thưởng.......Cùng với việc chiếm được người trong lòng đáp lại không giống nhau.” Vuốt cằm suy tư “Vì cho đến bây giờ em không có trải qua tình yêu chân thành mãnh liệt cho nên không thể biểu hiện được cái cảm giác đó.”

Diệp Gia Dĩnh liếc mắt nhìn anh, “Nói giống như anh đã trải qua rồi, tôi dám khẳng định anh cũng không có trải qua tình yêu như vậy.”

Lý Hạo Nhiên chịu không nổi cô “Không trải qua không lẽ không thể phát huy tưởng tượng? Chẳng lẽ không ở trên chiến trường liền không thể diễn cảnh chiến tranh? Không có làm thần tiên liền không thể diễn hay sao? Em phải cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà tưởng tượng nếu như em ở tình huống kia, tâm tình em sẽ như thế nào.”

Diệp Gia Dĩnh cẩn thận nghĩ lại “Nếu là tôi, có lẽ cực kỳ vui vẻ đồng thời còn lo được lo mất. Dù sao tuổi của tôi cùng phó viện trưởng kém nhau quá xa, hai người gần như không có tiếng nói chung.”

“Đúng. Vậy lúc diễn đoạn này em phải biểu hiện vui sướng lại có điểm hổn loạn không yên.”

Diệp Gia Dĩnh chần chờ “Như vậy có đúng không? Khương Đạo không có nói muốn diễn vẻ bất an không yên.”

Lý Hạo Nhiên cực kỳ chuyên nghiệp nhìn cô, nói: “Biểu diễn là mốt loại hình thức không cố định cùng tiêu chuẩn, cùng một bố phim, diễn viên khác nhau sẽ có cách diễn khác nhau. Giống như hiện tại em không thể thông qua cảnh này, diễn tâm trạng vui sướng hỗn loạn cũng được, nhiệt tình tràn trề cũng được, vứt toàn bộ ra sau ót cũng được. Chỉ cần có thể diễn cho nó có lực biểu đạt cảm xúc ra liền tính em diễn đúng rồi. Anh dạy cho em một biện pháp đơn giản, buổi chiều trước khi diễn, em cố gắng suy nghĩ một đoạn tiểu thuyết ngôn tình hoặc tình tiết phim em thích nhất, tốt nhất là cảnh bi thương, sau đó nghĩ lại hình ảnh đó trong đầu em, như vậy liền có thể dễ dàng tìm được cảm giác.”

Xế chiều, trước cảnh quay, Diệp Gia Dĩnh nhắm mắt tĩnh tâm, cố gắng hồi tưởng lại một đoạn tiểu thuyết cô đọc qua thời trung học. Trong truyện đó, tình yêu của nam nữ chính cảm động vô cùng. Lúc ấy, cô một bên lau nước mắt một bên đọc truyện. Đợi đến khi đứng trước máy quay, Diệp Gia Dĩnh cảm thấy bản thân tìm được cảm giác, khuôn mặt trung niên nho nhỏ của phó viện trưởng biến thành nam chính thâm tình cực kỳ ôn nhu trong tiểu thuyết kia.

Khi nghĩ đến hình ảnh đó.....trong đầu như cũ xuất hiện bóng lưng của một người trẻ tuổi, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, màu da trắng khỏe mạnh, nhìn mười phần đẹp mắt. Mà điểm mê người nhất là chỗ từ eo đến mông có một đồ án hình xăm yêu dị, từ bên hông căng đầy kéo dài đến cái mông vểnh cao, thần bí gợi cảm, tràn ngập hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.