Sủng Phi Nhân Sinh

Quyển 1 - Chương 35-1: Người cũ đi, Người mới đến (1)




Editor: Lin

Tô Giản kiên trì cuối cùng cũng đổi lấy kết quả... nhân viên trực sảnh đưa anh đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Chẳng qua dưới sự kiểm chứng nghiêm khắc của thư ký tổng giám dốc Lynda, thân phận của anh vẫn phải bại lộ.

"Hic, thật ra thì tôi và tổng giám đốc mấy người... là vợ chồng, tôi đặc biệt đến đây đưa bữa trưa cho anh ấy." Đối mặt với người đẹp kỹ tính Lynda, Tô Giản đành ngoan ngoãn thừa nhận thân phận của mình.

Tất cả trợ lý làm việc trong phòng tổng giám đều giật mình, Lynda phản ứng nhanh nhất, lập tức dịu dàng cười: "Phu nhân, chào ngài, hiện tại tổng giám đốc đang bàn công việc vời tổng giám chế Quý, mong ngài đợi một chút.

Tổng giám chế Quý? Bạn gay Quý? Tô Giản vội nói: "Không sao, không sao, tôi sẽ chờ!"

Lynda mỉm cười nói: "Vậy mời phu nhân đến bên này nghỉ ngơi trước."

Tô Giản gật đầu. Lynda lại hỏi thăm sở thích của Tô Giản, sau đó tự mình pha cho Tô Giản một ly trà.

Tô Giản nâng ly trà lên tỏ vẻ đoan trang, trong lòng lại có chút khổ sở, yên lặng nghĩ: Thật ra thì hiện tại tôi muốn uống cola cơ, nhưng đối mặt với nhiều người đẹp như vậy, có vẻ có thể gia tăng thêm một chút cảm tình...

Cầm nắp lên thổi phù phù, phu nhân tổng giám đốc bắt đầu gặp gỡ thân mật với trợ lý tổng giám đốc. Đầu tiên phu nhân tổng giám đốc hỏi thăm sức khỏe trợ lý tổng giám đốc, cũng tỉ mỉ hỏi thăm tình hình công tác của cô. Phu nhân tổng giám đốc bày tỏ vẻ quan tâm trợ lý tổng giám đốc như vậy, cũng đánh giá cao sự cống hiến của bí thư tổng giám đốc đối với sự phát triển của công ty, bày tỏ lòng cảm ơn vì sự tận tâm tận lực với giám đốc của trợ lý tổng giám đốc bao nắm qua. Phu nhân tổng giám đốc bày tỏ, dưới sự cố gắng hỗ trợ của trợ lý, tình trạng làm việc của tổng giám đốc và công ty trong tương lai sẽ tiên lên một tầm cao mới.

Dưới sự hỏi thăm của phu nhân tổng giám đốc, trợ lý cũng giới thiệu một chút cơ bản về tình trạng công việc của tổng giám đốc, hai bên cũng nhau trao đổi vái nhìn về tổng giám đốc. Toàn bộ cuộc nói chuyện được tiến hành trong không khí hòa bình hữu nghị, hai bên cũng thống nhất ý kiến 'tổng giám đốc cười nhiều là tốt' và 'món ăn ngon nhất là canh thịt'.

Vì vậy lúc Quý Minh Phi đẩy cửa phòng làm việc đi ra, thấy chính là hình ảnh Tô Giản và đám trợ lý tổng giám đốc đứng nói chuyện thật vui vẻ.

"Chị dâu?" Quý Minh Phi sững sờ, đồng thời theo bản năng nhìn về phía An Dĩ Trạch đang cúi đầu dựa vào bàn ở trong phòng một cái. Mà sau khi An Dĩ Trạch nghe thấy anh kêu lên, lông mày nhíu lại, đột nhiên đứng lên.

Tổng giám đốc n đi ra thì thấy một hình ảnh anh không kịp dự liệu: người vợ của anh đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở nhà đang cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ váy trắng, đang ngồi xếp bằng trên một cái đệm, sợi tóc lọn nhỏ, sắc mặt phiếm hồng, ôm cái máy tính vừa ngồi nói chuyện vừa giúp mọi người sửa máy tính.

An Dĩ Trạch: "..."

Nghe được thư ký kính cẩn gọi 'tổng giám đốc', Tô Giản cũng quay đầu lại, còn thuận tiện giơ tay lên xoa mồ hồi.

Vừa rồi anh còn cùng mấy nữ trợ lý nói chuyện với nhau thật vui, đúng lúc này máy tính của một vị mỹ nữ có chuyện, anh liền có ý tốt muốn giúp đối phương sửa máy tính. Lúc trước anh học máy tính, là vì lúc đi học có cô em cần sửa máy tính, đáng tiếc về sau sửa vô số máy tính, lại từ đầu đến cuối không có lấy một người bạn gái, thật sự thê ương cực kỳ. Giờ phút này có người đẹp yêu cầu anh, anh liền theo bản năng tiến lên phục vụ người đẹp.

An Dĩ Trạch thấy tay anh lướt qua, để lại trên mặt một chút vết bẩn, lông mày không nhịn được nhíu lại: "Giản Giản? Tại sao em lại ở đây?"

Tô Giản vừa lúc làm xong, đóng nắp máy tính lại giúp người đẹp xong, Tô Giản bỏ dậy, vỗ vỗ lên người hai cái, ánh mắt tròn xoe cẩn thận quan sát An Dĩ Trạch, thấy tâm trạng An DĨ Trạch cũng không tồi, vội vàn đưa hộp giữ ấm ra: "Tôi qua đây đưa cơm cho anh!"

Thấy hộp giữ ấm được đưa đến trước mặt mình, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Tô Giản một chút, An Dĩ Trạch nhất thời yên lặng. Đúng lúc này Quý Minh Phi ở bên cạnh nói: "Chị dâu, chào chị, chúng ta lại gặp nhau!"

"Cơ... ngài Quý, chào anh!" Tô Giản trở lời, thấy ánh mắt Quý Minh Phi quét về hộp giữ ấm, chỉ đành lễ phép hỏi thăm sức khỏe một tiếng: "Anh ăn chưa?"

"Ha ha, vẫn chưa, có điều tôi còn có chút việc, phải hoàn thánh trước mới được." Nói xong anh nhìn sang An Dĩ Trạch, nói với Tô Giản: "Chị dâu, vậy tôi đi trước làm việc."

"Hả, được!"

"Tổng giám chế Quý rời đi, đám trợ lý từ lâu đã im hơi lặng tiếng trở về vị trí làm việc của mình, chuyên tâm nhìn màn hình. Nhất thời, trước cửa chỉ còn lại hai người Tô Giản và An Dĩ Trạch.

Cuối cùng, tổng giám đốc An thầm than một tiếng, dắt tay Tô Giản, kéo anh vào phòng làm việc của mình.

Tô Giản vừa ngoan ngoãn mặc anh kéo đi vừa tò mò đánh giá xung quanh. Phòng làm việc của An Dĩ Trạch quả nhiên sang trọng, nhìn cửa sổ sát đất ở đằng kia một chút, nhìn cái bộ ghế đắt tiền bằng da thật một chút, nhìn bàn làm việc khí phái một chút, nhìn bức tranh trang trí một chút!

An Dĩ Trạch đặt hộp giữ ấm lên bàn, xoay người lại, nhìn thấy Tô Giản buộc tóc đuôi ngựa không giống bình thường dù rất xinh đẹp nhưng anh vừa liếc mắt một cái lại thấy khuôn mặt không trang điểm đó của cô, không khỏi hơi ngẩn ra. Nhưng sau đó lại thấy vết bẩn trên mặt cô, anh liền phục hồi tinh thần lại, lấy khăn tay ra lau cho đối phương, anh nói với Tô Giản: "Bên trong có phòng tắm, em vào đó tắm trước."

Mẹ nó, sạch sẽ thật khiến người ta không chịu nổi! Họ An anh có phải là đàn ông không! Thích sạch sẽ như vậy, mẹ anh có biết không?Tô Giản yên lặng châm chọc trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không dám mạnh miệng, vì anh thấy trên chiếc khăn lụa của An Dĩ Trạch toàn là vết bẩn.

Tô Giản ngoan ngoãn bước vào phòng tắm, nhanh chóng cởi sạch sẽ, sau đó tắm rửa toàn thân một phen, anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng: Mẹ nó, anh không cần giặt quần áo! Ngược lại la có thể mặc lại quần áo vừa cởi xuống, nhưng An sạch sẽ nhất định sẽ không cho phép!

Suy nghĩ hồi lâu, Tô Giản không thể làm gì khác hơn là quấn khăn tắm đi ra.

Nghe tiếng mở cửa, An Dĩ Trạch ngẩng đầu lên: "..."

Tô Giản quấn khăn tắm, tóc xõa hai bên, đi chân trần đến trước mặt An Dĩ Trạch: "Này, anh có quần áo không, cho tôi mượn trước!"

Cổ họng An Dĩ Trạch chuyển động từng chút, ánh mắt từ xương quai xanh trần truồng của anh trượt xuống phía dưới khăn tắm.

Tô Giản có chút 囧, mất hứng nói: "Tôi mặc quần lót!" Dù sao cũng là bên trong, không bị dơ, vừa rồi anh suy nghĩ một chút, liền mặc cái đó lên.

An Dĩ Trạch: "..."

Yên lặng đứng dậy, yên lặng đi vào phòng nghỉ ngơi, một lát sau, An Dĩ Trạch cầm một cái ó sơ mi trắng đi ra.

Tô Giản giơ tay lên muốn cởi khăn tắm thay ra, nhưng chú ý đến ánh mắt sâu thẳm của An Dĩ Trạch, lại bỗng dưng kịp phản ứng, vì vậy quả quyết cầm áo sơ mi đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi.

Lúc này An Dĩ Trạch ở bên ngoài, nhỏ giọng phân phó trợ lý Lynda lập tức đi mua một bộ quần áo nữ kích thước của Tô Giản về đây.

Trợ lý cấp cao lập tức tuân lệnh, vẻ mặt chính trực lại cung kính, nghe lời lại phục tùng.

Chẳng qua đến lúc vào trong thang máy, trong đầu vị trợ lý cấp cao có chút mãnh liệt: Hai người vào phòng không bao lâu, tộc độ của bệ hạ hình như hơi nhanh một chút.

Tô Giản thấy áo sơ mi của An Dĩ Trạch đi ra. An Dĩ Trạch ngẩng đầu nhìn lên, cổ họng lại không tự chủ được thắt lại. ÁO sơ mi của anh mặc lên người cô nhóc này dài ra không ít, rộng thùng thình keo tới bắp đùi, phía dưới nữa, chính là đôi chân thon dài thẳng tắp...

An Dĩ Trạch theo bản năng đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy mũi có chút nhột.

"Lại đây." Nhìn một khoảng lớn áo sơ mi bị mái tóc làm ướt, khiến trên áo mơ hồ lộ ra một chút bên trong không bị che khuất, An Dĩ Trạch cưỡng chế mắt mình dời lên khuôn mặt Tô Giản, có điều giọng nói vẫn không nhịn được khàn khàn.

Tô Giản đi chân đất nhảy đến ngồi trên ghế salon của An Dĩ Trạch, hai chân tự nhiên duỗi thẳng, đan chéo đặt lên bàn trà nhỏ trước mặt.

Vốn đang chuẩn bị nói chuyện nhưng không đề phòng được cô nhóc lại ngồi tư thế hào phóng như vậy khiến An Dĩ Trạch nhất thời quên mất điều muốn nói.

Thường ngày ở nhà, từ phòng tắm đi ra mặc quần áo ngủ cùng An Dĩ Trạch quà nhiều, Tô Giản đã sớm quen, giờ phút này thấy ánh mắt An Dĩ Trạch thâm trầm nhìn mình, anh hoàn toàn không nghĩ sang chuyện khác, chỉ hỏi: "Sao vậy?"

An Dĩ Trạch ho nhẹ một tiếng: "Tại sao không sấy tóc?"

Tô Giản nhìn anh nói chuyện như bình thường, như không cò nhớ đến bộ dạng lạnh lùng vào buổi sáng của anh, tâm tình vô cùng tốt, lời nói cũng theo đó chảy ra, cười nói: "Bây giờ chúng ta là vợ chồng, anh không nên chịu hoàn toàn trách nhiệm với tôi sao? Tọc cũng thuộc phụ trách của anh!"

Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thắm: "Vậy còn những chỗ nào thuộc về phụ trách của anh?"

Tô Giản cười híp mắt: "Cũng chỉ có tóc thuộc trách nhiệm của anh!"

Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên nụ cười châm biếm, sau đó chấp nhận đi vào phòng tắm mang máy sấy tóc ra cho Tô Giản.

Tô Giản ngồi yên mặc anh sấy, ánh mắt liếc về hộp giữ ấm, la lên: "Anh còn không ăn cơm!" Nói xong anh đẩy tay An Dĩ Trạch ra, lấy hộp cơm đến.

Mặc dù sàn nhà phòng làm việc được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng nhìn anh chân trần chạy tới chạy lui như vậy, An Dĩ Trạch vẫn nhíu chặt mày, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra ngoài phân phó trợ lý lập tức ra ngoài mua một đôi dép nữ.

Đến lúc anh trở về, Tô Giản đẩy hộp cơm đến trước mặt anh: "Mau ăn đi!"

An Dĩ Trạch mở hộp cơm ra: "Sao lại đột nhiên đưa cơm đến cho anh?"

Tô Giản không muốn thừa nhận mình đến để xin lỗi anh, vì vậy nói: "Không phải bây giờ chúng ta đang diễn vợ chồng yêu nhau sao, đưa cơm đến là chuyện rất bình thường!"

An Dĩ Trạch: "...Biểu hiện không tệ, không ngừng cố gắng!"

Ai muốn cùng anh không ngừng cố gắng? Tô Giản yên lặng châm chọc, nhìn An Dĩ Trạch cầm đũa lên ăn, lại nhịn không được hỏi: "Ăn ngon không?"

An Dĩ Trạch đảo mắt nhìn anh: "Em muốn nghe câu trả lời nào?"

Tô Giản trừng mắt lên: "Còn có câu trả lời khác sao?"

An Dĩ Trạch không nhịn được nhếch mép lên, giọng nói cũng theo đó dịu dàng: "Ăn ngon."

Tô Giản hài lòng, đung đưa chân, thúc giục: "Vậy mau ăn đi! Đợi nữa sẽ nguội"

Nhìn An Dĩ Trạch ăn nghiêm túc, tâm tình Tô Giản rất tốt, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Dĩ Trạch, anh thích ăn cái gì?"

An Dĩ Trạch ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tô Giản nói tiếp: "Mặc dù chú Vương nói với tôi một ít, có điều tôi cảm thấy tôi cũng nên hỏi anh một chút, dù sao bây giờ chúng ta cũng đang giả vợ chồng gắn bó, chuyện này tôi nhất định phải biết rõ."

Nhưng mà An Dĩ Trạch nghe được, lại cảm thấy thức ăn trong miệng có chút khó chịu.

Im lặn, im lặng, tổng giám đốc An nói: "Đây là chuyện em phải tự mình phát hiện."

Đây rõ ràng là đang chỉ trích anh không chuyên nghiệp! Tô Giản không phục nói: "Vậy anh biết tôi thích ăn cái gì sao?"

"Biết." An Dĩ Trạch không chút do dự, sau đó nói một chuỗi dài tên thức ăn.

Tô Giản: "..."

"Sao anh lại biết.?" Sau khi kinh ngạc, Tô Giản hỏi.

An Dĩ Trạch: "Vì anh là chồng em."

Tô Giản ngoài mặt không phục, nhưng trong lòng không khỏi lại cảm thấy ấm áp.

Vì vậy khi hỏi các vấn đề tiếp theo cũng trở nên dịu dàng hơn: "Tối hôm qua, có phải anh chăm sóc tôi rất mệt không?"

An Dĩ Trạch cứng đờ, đảo mắt, yên lặng nhìn anh.

Tô Giản nhìn mắt ảnh quả nhiên có quầng thâm đen, cẩn thận nói: "Cả đêm anh không ngủ sao?"

Sắc mặt của An Dĩ Trạch đột nhiên có chút không tốt, hông lên tiếng.

Trong lòng Tô Giản có chút áy náy, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tôi cũng không biết tôi sẽ say như vậy..."

An Dĩ Trạch đột nhiên nói: "Say sẽ biến thành như vậy?"

Tô Giản 囧: "... Thật ra thì toi hoàn toàn không nhớ được gì."

Tô Giản cảm thấy, sau khi anh nói xong những lời này, hình như sắc mặt của An DĨ Trạch lại chìm xuống một chút.

Im lặng một lát, An Dĩ Trạch nói: "Sau này không cho phép uống rượu nữa!"

"Tại sao?" Tô Giản có chút mất hứng.

An Dĩ Trạch thản nhiên nhìn anh một cái: "Vì tửu lượng của em không tốt."

Tô Giản có chút tò mò: "Rốt cuộc tối qua tôi đã làm gì?" Anh còn nhớ hồi học đại học, anh và bạn gái mới hẹn hò được hai ngày chia tay, trong lòng buồn bực, sau đó cùng anh em trong ký túc xá ra ngoài uống rượu, sau đó mấy người đó nói sau khi anh uống say còn coi họ là bạn gái ôm chắt lấy kêu khóc không buông tay, còn cắn lên mặt mỗi người một cái!

Nghĩ lại, Tô Giản yên lặng sợ hãi: Chẳng lẽ tối qua anh lại làm vậy với An Dĩ Trạch rồi hả? Vậy An Dĩ Trạch không ăn anh hả! Anh vội vàng quan sát khuôn mặt của An Dĩ Trạch một chút, lại thấy khuôn mặt sáng bóng của tổng giám đốc An không có một dấu răng, mới lặng lẽ thở phào một hơi.

An Dĩ Trạch lại không trả lời vấn đề của anh, chỉ nói: "Tửu lượng của em quá kém, rất dễ say, sau này nếu say như vậy gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?"

Tô Giản thuận miệng nói: "Cái này có anh không?"

An Dĩ Trạch: "..."

Dù không biết tại sao, nhưng Tô Giản vẫn cảm thấy hình như sắc mặt An Dĩ Trạch không được tốt lắm.

Tô Giản nói tiếp: "Nếu ngày nào đó anh say, tôi cũng sẽ chăm sóc anh như vậy!" Mới không hẹp hòi như anh vậy.

Vẻ mặt An Dĩ Trạch thản nhiên: "Anh chưa từng say."

Tô Giản bị nghẹt thở, không phục: Có gì đặc biệt hơn người! Năm đó ông đây cũng có tửu lượng giống vậy! Trong lòng yên lặng suy nghĩ nhất định phải chuốc say An Dĩ Trạch một lần, vì anh cảm thấy An Dĩ Trạch uống say nhất định còn khoa trương hơn anh, như là sẽ nhảy thoát y gì đó.

Tô Giản yên lặng mơ mộng bộ dạng nhảy thoát ý của An Dĩ Trạch, mà người bị anh mơ mộng, An Dĩ Trạch đã yên lặng ăn xong thức ăn rồi.

Tô Giản phục hồi tinh thần lại, phát hiện cái hộp trống trơn, có chút kinh ngạc, cũng có chút đắc ý, đang muốn khen tài nấu nước của mình đôi câu, bụng đột nhiên kêu lên một tiếng.

An Dĩ Trạch dừng một chút, cau mày: "Sao em còn chưa ăn cơm?"

Tô Giản nói: "Lúc nãy không quá đói cho nên tôi không ăn." Kết quả ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy, bụng liền có chút đói.

An Dĩ Trạch nói thẳng: "Vậy bây giờ đi ăn."

Mắt Tô Giản sáng lên: "Công ty của anh có phòng ăn cho nhân viên sao?"

An Dĩ Trạch cau mày nói: "Có..."

Tô Giản nói: "Vậy tôi có thể đi ăn không?"

An Dĩ Trạch đáp: "...Được.

Lynda đưa quần áo để thay tới, chải tóc, Tô Giản theo AN DĨ Trạch đi tháng máy xuống tầng.

Phát hiện mình vẫn luôn bị An Dĩ Trạch nắm tay, Tô Giản giãy giụa: "Sao lại kéo tôi? Không phải tôi không đi!"

An Dĩ Trạch: "Vì chúng ta là vợ chồng, anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm với em."

Tô Giản: "..."

An Dĩ Trạch dắt Tô Giản đến phòng ăn, dọc theo đường đi các nhân viên đều cúi đầu chào anh, đồng thời len lén quan sát người đứng bên cạnh anh, đợi đến lúc An Dĩ Trạch và Tô Giản đi xa một chút, bọn họ liền vui vẻ bàn chuyện.

Đáng tiếc một nhân viên xui xẻo quá mức hưng phấn, giọng nói hơi lớn một chút, vượt ra khỏi vùng an toàn, vì vậy Tô Giản liền mơ hồ nghe được giọng nói hưng phấn: "Ôi chao, ôi chao, người bên cạnh bệ hạ là ai vậy? Là con gái bệ hạ sao? Con gái của bệ hạ đã lớn vậy rồi sao?"

'Bệ hạ' là ai, không cần nói cũng biết, Tô Giản nghe vậy liền 囧, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch một cái, lại không nhịn được vui vẻ.

Tô Giản vui vẻ cười híp mắt: "Chú An, nơi này của chú có gì ăn ngon nhỉ?"

An Dĩ Trạch: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.