Sủng Phi Đường

Chương 3




Hai người công an coi đây như là tranh cãi ngoại giao, sợ mọi chuyện làm ầm ĩ, cho nên kiên trì mang cả hai bên về đồn công an.

Chàng trai đeo kính cũng đi theo làm chứng, trên đường đi ngồi cạnh Trương Dương, hưng phấn quơ tay múa chân nói: "Anh bạn, công phu của anh thật là ghê gớm, vừa rồi dùng cành hoa hồng đánh hắn ta là thái cực sao, tứ lưỡng bạt ngàn cân, tôi đã thấy Lý Liên Kiệt dùng qua"

Trương Dương cười nói: "Cái đó gọi là thiên ngoại phi tiên!"

Chàng trai đeo kính bị lời nói của Trương Dương làm cho ngơ ngác: "Thiên ngoại phi tiên? Nguyệt viên chi dạ, tử cấm chi điên, nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên, không phải đây là tuyệt chiêu mà Diệp Cô Thành đã sử dụng trong truyền thuyết đấy chứ?"

Trương Dương cười cười, cảm thấy chàng trai này cũng có chút thú vị.

Chàng trai đeo kính lúc này đã hiểu được, nói: "Anh bạn, anh đừng lừa tôi, tôi là độc giả trung thành của tiểu thuyết Cổ Long đấy"

Bên đám người Quan Chỉ Tình thì không được vui vẻ cho lắm, mặt ngọc của cô đang được bao phủ bởi một lớp sương dày đặc, không ngờ rằng hành trình của mình bị bại lộ, còn người thanh niên trẻ tuổi kia thì liều lĩnh ra nghênh tiếp mình, Quan Chỉ Tình lúc này mới nhớ ra hai ngày trước, người của đài truyền hình Thiên Không bên HongKong Hải Lan có liên lạc với mình, năm ngoái cô trở về Hong Kong để du ngoạn đã nhận lời phỏng vấn của Hải Lan. Sau lần phỏng vấn đó thì cô và Hải Lan liền quen biết nhau, mà hai người cũng thấy thích lẫn nhau, Hai Lan cũng từng đưa ra đề nghị muốn mời Quan Chỉ Tình đảm nhiệm đại sứ hình tượng của đại hội tỉnh, Quan Chỉ Tình hầu như là đáp lời xin miễn một cách dịu dàng mà không cần phải suy nghĩ gì cả, cô ta là một vận động viên cấp thế giới, đại hội tỉnh Bình Hải hầu như là không khơi dậy bất kỳ hứng thú nào của cô cả, nhưng mà cô không ngờ rằng chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.

Chị họ kiêm người đại diện của Quan Chỉ Tình, Tào Mễ Lỵ đang rất tức giận, vừa vào đến đồn công an cô ta liền lớn tiếng nói: "Quá đáng thật, con người dã man này chạy đến quấy rầy em họ của tôi, Stephen thấy không nhịn được, cho nên đã ra lý luận với hắn, nhưng không ngờ rằng hắn ta ỷ vào bản thân có chút công phu, ra tay đánh bị thương người ta"

Chàng trai đeo kính nói: "Cô nói chuyện sao có thể bừa bãi như vậy thế? Rất nhiều người chúng tôi đều thấy, vị tiên sinh này đến tặng hoa cho vị tiểu thư kia, còn cái người nước ngoài này thì lại đẩy anh ta một cách thô lỗ, còn mở miệng chửi mắng người khác, dùng tiếng Anh chửi nhiều thứ rất khó nghe, cái này còn chưa tính, hắn ta còn xỉ nhục toàn thể người Trung Quốc nữa, nhìn dáng vẻ của cô hẳn là Hoa kiều, sao lại lẫn lộn đen trắng như thế?"

Tào Mễ Lỵ cả giận nói: "Tố chất của các người quá kém, tôi nhất định phải truy cứu chuyện này, các người chờ ngồi tù đi!"

Chàng trai đeo kính cười nói: "Ngồi tù? Phòng vệ chính đáng mà cũng cần ngồi tù sao? Dựa theo pháp luật của nước Mỹ thì có người xâm nhập vào nhà dân bị nổ súng bắn chết cũng không phạm pháp, bây giờ người Mỹ các cô đến địa bàn Trung Quốc chúng tôi gây ra chuyện, bị đánh như vậy đã là nhẹ rồi"

Trương Dương đúng là không nhìn ra cái miệng của chàng trai trẻ kia lại lưu loát như thế, hắn vỗ vỗ vai của chàng trai đeo kính tỏ vẻ cổ vũ.

Hai gã công an lếc mắt nhìn nhau, gã mặt đen ho khan một tiếng, nói: "Đừng làm ồn! Tôi mặc kệ các người là người nước nào, nơi này là nước công hòa nhân dân Trung Hoa, ở chổ này xảy ra tranh cãi thì phải dựa theo pháp luật của quốc gia chúng tôi để giải quyết, đem giấy chứng minh và hộ chiếu của các người ra, chúng tôi cần phải làm thủ tục!"

Trương Dương đem chứng minh nhân dân và chứng minh công tác ra, giao cho tên công an mặt đen, nói: "Tôi là chủ nhiệm ủy ban thể dục của thành phố Nam Tích!"

Gã công an mặt đen dò xét cẩn thận giấy tờ của Trương Dương, nói: "Trương Dương!" Tên này tựa hồ có chút quen tai.

Tào Mễ Lỵ đứng lên nói: "Thì ra là quan viên chính phủ, quan viên Trung Quốc các người cũng quá kiêu ngạo rồi!"

Gã công an mặt đen nghe vậy cũng cảm thấy có chút phiền muộn: "Cái gì mà quan viên Trung Quốc? Cho dù cô nhập quốc tịch Mỹ, người khác cũng không nhất định coi cô là người Mỹ!"

Tào Mễ Lỵ dựng thẳng mày lên, đang muốn cãi lại thì Quan Chỉ Tình đã ngăn cản, Quan Chỉ Tình nói: "Quên đi, chúng ta không truy cứu, chuyện này hẳn là một hiểu lầm"

Trương Dương nhìn thoáng qua Quan Chỉ Tình, từ biểu hiện của cô ta liền biết Quan Chỉ Tình không muốn làm căng chuyện này lên, mà đều là do chị họ của cô gây chuyện cả, người cần khuyên chính là chị họ của cô ta.

Gã công an mặt đen nói với mấy người Quan Chỉ Tình: "Hộ chiếu của các người!"

Tào Mễ Lỵ nói: "Anh có thái độ gì thế, coi chừng tôi trách cứ với lãnh đạo cấp trên của anh đấy!"

Trương Dương không nhịn được cười, không ngờ con quỷ cái ( xin lỗi vì đã dùng từ này, nhưng thật ra ý của tác giả là còn xúc phạm nặng hơn) cũng biết lãnh đạo cấp trên.

Tào Mễ Lỵ hung hăng nhìn Trương Dương một cái, lại nói: "Em họ của tôi có lực ảnh hưởng lớn tại nước Mỹ, đã từng lên những tờ tạp chí lớn!"

Quan Chỉ Tình thật sự là không nghe nổi nữa: " Ruth, enough!" Cô giao hộ chiếu của mình cho gã công an mặt đen, gã công an này nhìn thoáng qua, vì danh tiếng của Quan Chỉ Tình rất lớn, cho nên gã công an này từ hình chụp trong hộ chiếu cũng nhận ra được cô gái mặc đồ đen kia chính là quán quân trượt băng thế giới rất có tiếng tăm trong giới thể dục Quan Chỉ Tình, gã công an mặt đen nói: "Quan Chỉ Tình, cô là quán quân thế giới Quan Chỉ Tình?"

Quan Chỉ Tình gật đầu, mọi chuyện phát triển đến tình huống này rồi, cô không thể không thừa nhận được, Quan Chỉ Tình nói: "Thật xin lỗi, bởi vì sự khác biệt giữa văn hóa phương đông và phương tây đã tạo thành hiểu lầm vừa rồi, chúng tôi sẽ không truy cứu, mong rằng chuyện này có thể nhanh chóng được giải quyết!"

Tào Mễ Lỵ vẫn có vẻ như không muốn buông tha, nhưng mà Quan Chỉ Tình tức giận liếc nhìn cô ta một cái, Tào Mễ Lỵ hình như là còn có chút kiêng kỵ cô em họ này, cho nên rốt cục đã ngậm miệng lại.

Trương Dương cười nói: "Quan tiểu tỷ, xem ra tôi không nhận lầm người!"

Quan Chỉ Tình nói: "Vô luận là anh có nhận lầm hay không, thì tôi cũng không nhận ra anh, cũng không muốn quen biết anh!"

Hai gã công an cũng không muốn làm chuyện này lớn lên, gã công an mặt đen nói: "Có chuyện gì cứ dùng lời nói mà giải quyết, cần gì phải vung nắm tay chứ, mắng chửi người là sai, nhưng đánh người cũng không đúng, tâm ái quốc có thể hiểu, nhưng mà hành động quá khích thì không được rồi"

Gã ta cười cười với Trương Dương, nói: "Cậu là lãnh đạo, nói đến giác ngộ chính trị, hẳn là còn cao hơn chúng tôi, như vậy đi, nếu vị Quan tiểu tỷ này không muốn truy cứu, cậu chỉ cần bồi thường một chút tiền thuốc men cho vị... sờ tép hen...." Gã công an mặt đen này cũng chẳng biết đọc cái chữ tiếng Anh kia ra sao cả.

Tào Mễ Lỵ nói: " Không được! Ai mà không biết quan lại ở Trung Quốc bao che lẫn nhau chứ, quan viên chính phủ cùng một giuộc, bên này đền tiền, không chừng bên kia lại muốn chi trả công khoản!"

Trương đại quan nhân nghe mà sửng sốt, xem ra con quỷ cái này cũng rất tinh tường thành ngữ nội bộ, và cũng rõ ràng về bầu không khí không lành mạnh ở đây. Xem ra hẳn là mới đi nước ngoài chừng mấy năm thôi, nhưng sao mở miệng ra thì cứ người Trung Quốc này người Trung Quốc nó, đúng là nghe mà khó chịu.

Chàng trai đeo kính nói: "Vị tiểu thư này, cô đừng tưởng rằng lăn lộn kiếm được một cái thẻ xanh thì tài trí hơn người, ánh trăng của nước Mỹ chưa chắc đã tròn hơn ở Trung Quốc đâu! Pháp luật của nước Mỹ nhất định là toàn diện sao? Tôi phi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.