Sủng Phi Đường

Chương 2




Trương Dương lui về sau một chút, Stephen hơi kinh ngạc, hắn ta cho rằng mình cao to lực lưỡng hơn Trương Dương, hẳn là có thể đẩy ngã Trương Dương xuống đất, Stephen vung nắm đấm to lớn của mình lên với Trương Dương: "Lập tức cút khỏi mắt của tôi, nếu không tôi sẽ đánh cho cậu rụng răng đầy đất"

Trương đại quan nhân nghe không hiểu tiếng Anh, chỉ biết Stephen đang léo nhéo cái gì đó, nhưng mà động tĩnh của bọn họ đã khiến cho khác qua lại bên cạnh chú ý, trong đó có một thanh niên đeo kính dừng chân lại tốt bụng phiên dịch cho: "Anh bạn à, bỏ đi, người ta nói rằng muốn anh lập tức biến mất trước mặt người ta, nếu không sẽ đánh cho anh rụng răng đầy đất"

Trương Dương nhìn Stephen một chút, người này thân cao hơn một mét chín, thân thể lại vô cùng cường tráng, thoạt nhìn có vẻ rất giống một tuyển thủ quyền anh, khó trách hắn ta lại có suy nghĩ như thế.

Quan Chỉ Tình không muốn làm cho nhiều người chú ý, nên nói với Stephen: "Stephen, bỏ đi, chúng ta đi"

Trương Dương lại nói: "Quan tiểu tỷ, cũng không thể không cho tôi một cơ hội nói chuyện được, chỉ chiếm dụng vài phút đồng hồ của cô thôi"

Stephen nổi nóng, hắn ta không nhịn được nói bậy một câu: "F*ck you..."

Có thể cái khác thì Trương đại quan nhân nghe không hiểu, nhưng cái chữ này thì lại nghe rất rõ ràng, hắn lạnh lùng nhìn Stephen: "Có gan thì nói lại lần nữa"

Chàng trai đeo kính bên cạnh nói: "Anh bạn, hắn đang chửi tiếp đó"

Stephen tiếp tục tuôn ra những lời nói bậy, không chỉ là Trương Dương, ngay cả người Trung Quốc cũng bị mắng chung.

Quan Chỉ Tình nhíu mày, cô ta cũng không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Stephen, đi!!!"

Stephen vung nắm tay tỏ vẻ nguy hiểm về hướng Trương Dương.

Trương Dương nhìn hắn bằng cặp mắt chẳng đáng, đáp lại một câu: "F*ck you!" Trình độ tiếng Anh của Trương đại quan nhân đúng là tệ thật, nhưng mà phát âm chữ này thì lại rất rõ ràng.

Chàng trai đeo kính kia nghe Trương Dương dám công khai chửi bậy, cũng dựng ngón cái lên với hắn: "Anh bạn, can đảm lắm, không làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta!"

Trương Dương không phải là muốn tỏ vẻ anh hùng gì ở đây cả, chỉ là hắn không có dự liệu thái độ lãnh đạm của Quan Chỉ Tình, mà Stephen càng không phải là thứ tốt gì, ngạo mạn vô lễ lỗ mãng, tôi dùng lễ đối đãi, các người lại chửi bậy tôi, nếu như tôi nén giận, thì không chỉ là mất mặt bản thân, mà còn chà đạp lên mặt mũi của người Trung Quốc, ở đây có rất nhiều bạn bè quốc tế, tôi cũng không thể tỏ vẻ đáng thương ngay trong thời khắc mấu chốt được.

Stephen nghe thấy Trương Dương chửi mình, liền nổi điên lên như một con sư tử, ném hành lý xuống rồi vọt đến, Stephen là một cao thủ quyền anh, tung một đấm nhanh như điện về hướng cằm của Trương Dương, Trương đại quan nhân lui về một bước, tránh thoát một đấm của hắn, Stephen tung đòn thất bại, liền lập tức tung thêm một đòn thứ hai đến nữa, hắn ta ra đấm như bão tố, những cú đấm tổ hợp nhanh đến hoa cả mắt, nhưng vô luận là hắn ta tấn công mãnh liệt cỡ nào, thì Trương Dương đều dễ dàng tránh né cả, ngay cả góc áo hắn ta cũng không thể chạm vào được. Trương Dương cũng nhìn ra, thằng ngu này chỉ là một tên cậy mạnh, cho nên không vội ra tay trước, cứ để cho đối phương tiêu hết thể lực đã.

Stephen càng đánh càng nôn nóng, trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng chửi tục.

Những người vây xem xung quanh đã nhiều lên, còn chàng trai đeo kính kia thì có ý như sợ thiên hạ không loạn vậy, vừa hỗ trợ phiên dịch, vừa la to: "Anh bạn, không thể nhịn được nữa, hắn ta lôi tất cả người Trung Quốc chúng ta ra mà chửi kìa"

Trương Dương lui về sau một chút, cầm bó hoa trong tay giao cho chàng trai đeo kính này, nói: "Cầm giúp tôi!" Hắn chỉ rút ra một nhánh hoa hồng thôi.

Lúc này mọi người cùng nhau hô lên, vì Stephen thừa dịp Trương Dương quay lưng lại, đã tung một đấm vào đầu của Trương Dương.

Trương Dương vung cành hoa hồng trong tay lên, chỉ nghe một tiếng động vang lên, cành hoa hồng đã đập vào mặt của của Stephen, tuy rằng cành hoa hồng rất là mềm dẻo, nhưng mà dưới nội lực hùng hậu của Trương Dương hỗ trợ, thì lực lượng của nó đánh ra cũng không nhịn, đánh một cái làm cho mặt của Stephen hiện lên một vết bầm.

Stephen đau đớn kêu to lên, hắn vung tay đấm tới, Trương Dương lại vung cành hoa hồng lên đập vào tay của hắn, Stephen bị đau, vội vàng rút tay về, trong hai mắt của Trương Dương bắn ra những tia lạnh thấu xương, hôm nay nếu như không đại sát tứ phương một phen, thì tên người Mỹ này sẽ không biết đây là địa bàn của ai, Trương đại quan nhân thi triển thần uy, cành hoa hồng trong tay tung bay, quật liên tiếp lên người của Stephen, Stephen bị đánh đau đớn, tay chân co lại, chỉ biết lui về phía sau, Trương Dương tức giận bởi vì hắn ta nói năng vô lễ, cho nên ra tay không chút lưu tình, nội lực tập trung lên càng hoa hồng, làm cho cành hoa hồng này cứng như thép vậy, tuy rằng không làm cho Stephen gãy xương đứt lìa tay chân, nhưng những vết bầm trên người hắn ta thì không thiếu, cả người to tròn lên.

Stephen bị Trương Dương từng bước ép sát, co đầu rút cổ nép vào trong tường, nhưng vô luận là hắn ta tránh né thế nào, cũng không tránh được những cú quật của Trương Dương, Stephen kêu la thảm thiết không ngớt.

Quan Chỉ Tình và Tào Mễ Lỵ bị những người vây xem đẩy dần dần ra ngoài, không nhìn thấy được tình huống bên trong, chỉ nghe được tiếng kêu la thảm thiết của Stephen, Tào Mễ Lỵ lo lắng không thôi, nên liền lớn tiếng kêu cứu.

Quan Chỉ Tình căn bản là không ngờ rằng mọi chuyện lại biến thành nông nỗi này, công an phụ trách trị an trong sân bay đã chạy đến, vất vả tách đám người vây coi ra.

Stephen giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, trên tay và khắp người đều là những vết bầm, cả người chật vật đến cực điểm, cả đôi mắt màu xanh cũng đỏ lên, bên trong tràn ngập tia kinh sợ, hắn ta chưa từng gặp phải cảnh tượng này bao giờ, trong miệng lầm bầm: "Ch...Chinese kungfu" Cái này lúc trước hắn chỉ xem qua phim ảnh, hôm nay rốt cục đã tự mình cảm thụ.

Trương Dương thấy công an đến, cười cười chẳng đáng, ném cành hoa hồng đã trụi lủi trong tay xuống đất.

Hai người công an nói: "Đồng chí, xin mời anh theo tôi trở về điều tra"

Chàng trai đeo kính kia liền lên tiếng: "Đồng chí công an, là người nước ngòa kia chửi mắng người trước, mắng người Trung Quốc chúng ta, vị tiên sinh này tức quá nên mới ra tay dạy dỗ hắn ta, tôi có thể làm chứng"

Xung quanh vang lên rất nhiều âm thanh: "Chúng tôi cũng có thể làm chứng" Mọi người vây xem đang biểu hiện ra tinh thần cùng chung mối thù nhất trí đối ngoại.

Hai người công an nhìn nhau, rồi nói với Stephen: "Vị tiên sinh này, làm phiền anh đi theo chúng tôi trở về điều tra"

Quan Chỉ Tình nói nhỏ vài câu với Tào Mễ Lỵ, cô ta hiển nhiên là không muốn gây ra phiền toái lớn hơn nữa, tình huống vừa rồi cô cũng thấy được, là Stephen nói bậy trước, cũng là hắn ta ra tay trước, lúc đầu Trương Dương toàn là tránh né, đến cuối cùng mới ra tay đánh lại. Tuy rằng Stephen khá là chật vật, nhưng chẳng qua chỉ là bị thương ngoài da, hẳn không có vấn đề gì, Quan Chỉ Tình muốn chuyện này bỏ qua, đừng để mọi người chú ý.

Tào Mễ Lỵ thấy hình dạng của Stephen, trên mặt khối hồng khối tím, giống như một đầu heo vừa chuyển thế vậy, vừa thương vừa đau, cô lớn tiếng kêu lên: "Không thể bỏ qua được, người Trung Quốc các người đối đãi với bạn bè quốc tế như vậy sao?" Lời của cô ta đã gây ra một trận cười vang, chàng trai đeo kính nói: "Cô không phải là người Trung Quốc à? Kẻ đáng khinh thường nhất chính là những người đã quên mất tổ tông của mình là ai"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.