Sủng Phi Của Hắc Đế

Chương 3: Ánh mắt của cô, rất nhiều lần đã chạm vào lòng anh




Dịch giả: rolland

Dùng dây thừng bền chắc buộc lại Xích Đồng Khoáng Thạch, Lý Phù Trần mang nó trên lưng đi ra mỏ khoáng.

Lại nhìn thấy ánh mặt trời, Lý Phù Trần có chút không thích ứng, một lúc sau mới tìm được phương hướng, đang chuẩn bị rời khỏi Đồng Lục Sơn.

"Đây không phải là Lý Phù Trần sao? Hắn mang khoáng thạch gì trên lưng, làm sao lớn như vậy."

Trên một núi nhỏ không cao, một thân ảnh đang đứng đó.

Vèo!

Thân ảnh giống như con báo, rất nhanh đã chạy xuống núi, ngăn lại Lý Phù Trần.

- Lý Phù Trần, đem khoáng thạch trên lưng của ngươi cho ta xem.

Thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, vóc người cao lớn, cánh tay còn to hơn bắp đùi của người bình thường.

Lý Phù Trần dừng lại hỏi:

- Ngươi là người nào?

- Ta là Thôi Thiết, thức thời, giao khoáng thạch ra đây.

Mặc kệ trong bao vải có khoáng thạch gì, lớn như vậy, cũng không ít điểm cống hiến.

- Thôi Thiết.

Lý Phù Trần suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh biết người này là ai Thôi Thiết.

Thôi Thiết, cao thủ đứng đầu trong bảy thuộc hạ của Phương Liệt Hải, bài danh thứ bốn mươi tám trong Thí Luyện Tháp, có người nói căn cốt của hắn giống như Phương Liệt Hải, đều là căn cốt Kim Cương.

Nhưng căn cốt của Phương Liệt Hải là tứ tinh Kim Cương, của Thôi Thiết chỉ là tam tinh Kim Cương.

- Bằng ngươi còn chưa được, nếu là chủ tử của ngươi, mới có tư cách giao thủ với ta.

Lý Phù Trần lạnh nhạt nói.

- Cuồng vọng, bằng ngươi mà cũng muốn giao thủ với Phương sư huynh, chỉ cần Thôi Thiết ta là có thể giải quyết ngươi.

Thôi Thiết giống như man ngưu, bước ra một bước dài tới trước Lý Phù Trần.

Ầm!

Quả đấm của hai người đụng vào nhau, Thôi Thiết liền lùi lại bảy tám bước, máu tươi chảy ròng ròng trên nắm tay.

Lý Phù Trần thì lui lại một bước.

Hít!

Thôi Thiết đau đến hút một ngụm lạnh khí, hắn cảm thấy đầu khớp xương của hắn đều nát, không dám tin ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Lý Phù Trần.

Bài danh của Lý Phù Trần ở Thí Luyện Tháp là sáu mươi, hắn bài danh bốn mươi tám.

Theo đạo lý mà nói, đối phương không thể nào là đối thủ của hắn.

Phải biết rằng hắn có căn cốt tam tinh Kim Cương, trời sinh thích hợp tu luyện công pháp luyện thể.

Mà hắn cũng đem Thiết Bố Sam cùng Kim Chung Tráo tu luyện đến viên mãn.

Thiết Bố Sam cùng Kim Chung Tráo có hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau.

Nếu chỉ tu luyện một loại, tối đa chỉ có lực lương hai ngàn cân.

Nhưng tu luyện cả hai, có thể đạt được lực lượng tới ba ngàn cân.

Ngoài ra, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam phối hợp với nhau, phòng ngự rất mạnh, nói là mình đồng da sắt cũng không quá đáng, dĩ nhiên lại bị một quyền của Lý Phù Trần phá nát nắm đấm.

"Lẽ nào hắn tu luyện Xích Cấp Chiến Thân."

Trong đầu của Thôi Thiết hiện lên một ý niệm.

Trong hàng đệ tử Ngoại Tông, Vũ Văn Thiên là đệ nhất không thể tranh cãi.

Cho dù Phương Liệt Hải đối mặt với Vũ Văn Thiên, cũng phải thu liễm lại, không dám kiêu ngạo chút nào.

Mà Vũ Văn Thiên trong ba vạn đệ tử Ngoại Tông, là người duy nhất tu luyện Xích Cấp Chiến Thân đến viên mãn, là thiên kiêu có lực lượng năm ngàn cân.

Một năm trước, bài danh trên Thí Luyện Tháp vào trước mười, có hai người liên thủ đánh với Vũ Văn Thiên, lại bị Vũ Văn Thiên đơn giản đánh bại, công kích của hai người rơi vào người Vũ Văn Thiên chỉ là cho hắn chịu chút thương tích ngoài da, lực phòng ngự kinh người làm ngươi khác ngẹn họng.

Một năm đã trôi qua, nghe nói Vũ Văn Thiên đã luyện thành Hổ Hạc Phi Vân Kình, lực lượng đột phá bình chướng năm nghìn cân, cụ thể đạt tới trình độ nào, không ai biết cả.

"Nhất định là Xích Cấp Chiến Thân, không phải công pháp luyện thể Hoàng cấp Đỉnh giai, không có loại nào có thể phá Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam của ta."

Trong lòng Thôi Thiết điên cuồng hét lên.

Ầm ầm!

Lý Phù Trần đem Xích Đồng Khoáng Thạch sau lưng ném xuống, hắn đi tới Thôi Thiết, nói:

- Vừa rồi ngươi đấm một quyền, giờ đến lượt ta.

Thôi Thiết nghe vậy, dứt khoát rút ra Tinh Cương Kiếm.

Đúng vậy, không phải mộc kiếm, mà là Tinh Cương Kiếm.

Đối với người tu luyện Xích Cấp Chiến Thân, phải dùng Tinh Cương Kiếm, nói cách khác, mộc kiếm chỉ làm đối phương trầy chút da mà thôi.

- Lý Phù Trần, chiến đấu giữa Võ giả, không phải phòng ngự của ai mạnh liền thắng đâu.

Thôi Thiết rung cổ tay, một chiêu trong Kinh Đào Kiếm Pháp tấn công Lý Phù Trần.

- Quá chậm.

Thân hình của Lý Phù Trần nhoáng lên, đơn giản né tránh kiếm chiêu của Thôi Thiết, sau đó đấm một quyền vào ngực của hắn.

Phốc!

Thôi Thiết điên cuồng phun ra một ngụm máu, hắn cảm giác xương sườn của mình ít nhất đã gãy hai cây.

Hắn không biết rằng, Lý Phù Trần tu luyện Tiệt Hình Đạo, lực lượng tuy không tăng lên nhiều, nhưng tốc độ phản ứng đã tăng lên một cấp độ.

Lý Phù Trần xoay người, chuẩn bị khiêng Xích Đồng Khoáng Thạch rời đi.

- Lý Phù Trần, đánh người của ta, cứ như vậy đi sao? Có phải không đem Phương Liệt Hải ta để vào trong mắt hay không.

Một âm thanh từ hầm mỏ gần đó vang lên.

Rất nhanh, Phương Liệt Hải từ trong hầm mỏ đi ra.

Vốn là Phương Liệt Hải cùng Thôi Thiết đi Đồng Lục Sơn tìm khoáng thạch, đã được vài ngày.

- Phương Liệt Hải.

Lý Phù Trần buông xuống Xích Đồng Khoáng Thạch, trong mắt có chiến ý.

Từ khi tán gẫu cùng Cao Trường Thiên, hắn biết mình đã xem thường Phương Liệt Hải.

Phương Liệt Hải tu luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, đồng thời còn tu luyện Thiết Cương Thân, thực lực thâm bất khả trắc.

Coi như hắn là Thôi Thiết tiến giai, cũng có thể.

Phương Liệt Hải nhìn qua Thôi Thiết, liền nhướng mày, đối phương còn nặng hơn so với tưởng tượng của hắn.

- Có thể phá Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam của Thôi Thiết, lúc trước ta đã xem thường ngươi, đáng tiếc, lần này không có người nào tới giúp ngươi.

Lần trước nếu không có Cao Trường Thiên, Lý Phù Trần phải nằm trân giường mấy tuần.

Lý Phù Trần nói:

- Lý Phù Trần ta, không cần kẻ nào giúp đỡ, Phương Liệt Hải, ra tay đi! Ta biết ngươi tu luyện Thiết Cương Thân, ta muốn biết, ngươi tu luyện Thiết Cương Thân đạt đến trình độ nào.

- Cái gì, ngươi biết ta tu luyện Thiết Cương Thân?

Con ngươi của Phương Liệt Hải co rụt lại.

- Cũng phải, chắc là Cao Trường Thiên nói cho ngươi biết, nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì, ngươi bẻ đứt hai xương sườn của Thôi Thiết, ta liền chặt bốn xương sườn của ngươi.

Phương Liệt Hải đi tới Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần cười, cũng bước tới trước mặt Phương Liệt Hải.

Hai người đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng va chạm với nhau.

Đùng!

Trong nháy mắt, nắm đấm của hai người ầm ầm đụng nhau.

Nắm đấm của Phương Liệt Hải hiện lên kim sắc cùng hắc sắc nhàn nhạt, không giống máu thịt, mà như sắt thép, bên ngoài nắm tay, còn được Chân khí màu đen nhạt bao lấy, kình khí dũng động.

Nắm đấm của Lý Phù Trần, làn da nhẵn nhụi cứng cỏi, mơ hồ có màu đỏ thẫm, nhìn qua vẫn như bàn tay bằng máu thịt, nhưng đã thoát ly phạm trù của loài người, da cứng cỏi như da của Yêu thú.

Bên ngoài nắm đấm còn được bao bọc bởi Chân khí màu đỏ nóng cháy.

Hai nắm đấm đụng vào nhau, một cổ kình khí mạnh mẽ bạo phát, hóa thành một hình cầu bao lấy hai người.

Ngay sau đó, mặt đất dưới chân hai người lắc lư.

Một cổ lực lượng mạnh mẽ đem hai người chấn bay ra ngoài.

- Xích Cấp Chiến Thân viên mãn.

Phương Liệt Hải tức giận nói.

Chân khí của hắn mạnh hơn Lý Phù Trần một ít, nhưng nắm đấm không cứng bằng đối phương, lực lượng thân thể cũng không mạnh bằng.

Phải biết rằng, sau khi hắn tu luyện Thiết Cương Thân, lực lượng thân thể đã đạt tới bốn ngàn cân.

"Quả nhiên rất mạnh."

Không giao thủ không biết, sau khi giao thủ, Lý Phù Trần mới biết mình đã đánh giá Phương Liệt Hải quá thấp.

"Dĩ nhiên không phân thắng bại với Phương sư huynh?"

Thôi Thiết đang bị thương nặng, trợn mắt há mồm, đối với thực lực của Phương Liệt Hải, không ai rõ hơn hắn.

Hắn nhìn ra được, Phương Liệt Hải đã toàn lực ứng phó, nhưng lại không áp chế được Lý Phù Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.