Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 1: Gặp gỡ




Cùng với Trăn Trăn ngồi xổm dưới cửa sổ, nghe tiếng rên liên tiếp vọng ra từ bên trong, không khỏi làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy. Buổi trưa bị Trăn trăn cho một trận rồi, nếu bây giờ mà lại giở trò với cô ấy mà lại giở trò với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đánh cho thành tật.

Khó khăn lắm chúng tôi mới chịu đựng cho đến khi kết thúc “màn diễn lần thứ hai” của hai kẻ gian dâm. Sau một hồi thở hổn hển, từ trong nhà vọng ra tiếng mặc quần áo và tiếng của Quách Đình: “Muộn rồi, em về đây, anh cứ nghỉ một lúc đi nhé!”

“Không ở lại thêm với anh một lúc nữa à?” Giọng của người đàn ông như nài nỉ, giống như lúc trước khi Quách Đình cầu xin anh ta dốc toàn bộ sức lực.

“Em mà ở lại thì anh lấy đâu ra thời gian mà nghỉ ngơi, hì, hì!” Giọng nói của Quách Đình đầy vẻ dâm dục.

“Không phải là em lo anh không có thời gian nghỉ ngơi, mà là muốn đi tìm gã đàn ông khác!” Giọng của gã đàn ông lộ rõ sự hờn ghen và giận dữ xen vẻ bất lực.

“Đừng có nghĩ nhiều như vậy. Nghỉ ngơi sớm đi, tối nay còn có việc phải làm đấy. Chờ khi kiếm được đủ tiền rồi, em sẽ chỉ thuộc về một mình anh thôi...” Quách Đình nói xong thì tiếng hôn nhau cũng vang lên.

Sau khi Quách Đình ra khỏi ngôi nhà đó thì lên một chiếc taxi, chúng tôi cũng lập tức lên xe bám theo. Trên đường Trăn Trăn kể cho tôi nghe về tình hình mà cô ấy quan sát được kể từ lúc chúng tôi chia tay:

“Sau khi rời khỏi bệnh vện, Quách Đình đi taxi về nhà. Khi tôi chạy lên đến ban công thì cô đã vào trong phòng ngủ và đang gỡ một lá bùa phơi trên cửa sổ, sau đó cho vào một chiếc bát và đốt lên. Tình hình sau đó chắc hẳn anh cũng đoán ra được, cô ta vào bếp hâm nóng chỗ canh gà còn lại, trộn đều với tro của lá bùa, rồi đổ canh vào trong cặp lồng.

Sau đó, cô ta lại mang chiếc cặp lồng canh gà tới một bệnh viện ở khu phố cũ. Xét một cách nghiêm túc thì đó không thể gọi là bệnh viện, mà là một trạm điều trị nhỏ. Tôi cứ tưởng cô ta mang cặp lồng canh gà ấy tới thăm người bệnh, nhưng nghĩ kĩ thì thấy, trạm điều trị nhỏ tẹo ấy làm gì có bệnh nhân nào nằm lại!

Đúng như vậy, ở trạm điều trị đó không có bệnh nhân nào, cô ta tới nơi thì đi thẳng vào khu điều trị ngoại khoa. Vì sợ bị phát hiện nên tôi không vào theo cô ta, nhưng vì nửa tường trên của khu điều trị này lắp bằng kính nên tôi hoàn toàn có thể quan sát được tình hình bên trong từ cửa kính bên ngoài. Tôi cũng cứ tưởng cô ta tới để điều trị, nhưng vừa vào tới nơi cô ta đã đổ canh ra cho một vị bác sĩ ăn, sau đó ngồi xuồng nói chuyện với người này.

Vị bác sĩ kia vừa ăn hết chỗ canh thì một vị bác sĩ khác đến nhận ca. Người đó nói mấy câu với đồng nghiệp, rồi thu dọn đồ và cùng rời đi với Quách Đình...”

“Vị bác sĩ đó tên là Tô Tề phải không? Nghe xong những lời kể của Trăn Trăn, tôi bèn hỏi.

“Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, Quách Đình luôn mồm gọi anh ta bằng cái tên này.” Trăn Trăn lườm tôi một cái.

Chúng tôi lại xe bám theo chiếc taxi chở Quách Đình, thấy cô ta lại trở về nhà. Vì sợ bị phát hiện, hôm nay chúng tôi không đi xe mang biển số của cảnh sát, do đó không thể đỗ tùy tiện được. Tìm chỗ đỗ xe xong, chúng tôi vội vàng chạy lên ban công của tòa nhà đối diện với căn hộ của Quách Đình. Tuy tòa nhà chỉ có bảy tầng, nhưng vì phải chạy một mạch từ dưới lên, nên mệt đứt cả hơi. Đến tầng năm, tôi không thể chạy được nữa, đành phải gọi Trăn Trăn đang chạy ở đằng trước giúp sức.

Lên đến nơi, lấy chiếc kính viễn vọng ra quan sát thì thấy Quách Đình đang dùng khăn mặt lau tóc, hình như cô ta vừa mới tắm gội xong. Tiếc quá, đến chậm mất một bước, nếu không thì đã được nhìn thấy cảnh người đẹp tắm rồi. Lau khô tóc xong, Quách Đình liền ngồi xuống trước bàn phấn trang điểm. Những lần trước nhìn thấy Quách Đình thì đều thấy cô ta mặc váy, còn lúc này, cô ta mặc một chiếc quần bò bó sát người. Chiếc quần bò để lộ những đường cong trên cơ thể người đẹp, vẫn gợi cảm chẳng kém gì váy. Trang điểm xong, Quách Dình bước đến bên cửa sổ, gỡ nốt chiếc bùa cuối cùng, rồi cũng cho vào bát đốt như lúc trước, sau đó vào bếp và lại trộn với canh gà.

Nhìn thấy hành động của cô ta, tôi bất giác thốt lên: “Mụ đàn bà này thật lợi hại, chia nồi canh làm ba cho ba người đàn ông ăn!” Tôi nghĩ chắc là cô ta lại đi gặp tình lang nữa đây.

Quả nhiên, sau khi hòa xong canh gà, cô ta bước ra phòng khách và lấy điện thoại ra. Hình như cô ta định gọi cho ai đó. Nhưng, đúng lúc đó, cô ta đột ngột nhìn ra phía cửa, có lẽ có ai đó gọi cửa. Quách Đình đặt điện thoại xuống bước đến mở cửa. Người đứng bên ngoài là Lưu Tân. Lưu Tân vừa bước vào đã ôm ngay lấy Quách Đình hôn tới tấp, bàn tay đồng thời sờ soạng khắp người cô ta. Nhưng Quách Đình không đón nhận những cử chỉ âu yếm vuốt ve như hồi sáng mà điệu đà gạt tay Lưu Tân ra và ra hiệu cho anh ta ngồi xuống ghế.

Lưu Tân ngồi xuống ghế với vẻ không mấy tự nguyện xong, Quách Đình bèn đổ canh ra cho anh ta ăn. Tôi cứ tưởng đôi gian phu dâm phụ ấy sẽ lại tiếp tục một màn diễn như lúc sáng, nhưng sau khi Lưu Tân ăn xong chỗ canh, Quách Đình đã đẩy anh ta ra cửa.

Sau khi Lưu Tân đi khỏi, Quách Đình quay trở lại phòng ngủ, chui vào gầm giường lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ có chứa chất lỏng màu đỏ ra, rồi tiếp tục dùng bút lông viết những lá bùa như lúc sáng. Xem ra, cô ta không ngờ Lưu Tân lại bất ngờ mò đến, có điều nồi canh gà mà cô ta nấu có lẽ vẫn đủ để mang cho người Hồng Kông kia ăn.

Quách Đình có vẻ rất vội, vẽ xong những lá bùa, không kịp phơi lên cửa sổ như lúc sáng mà dùng máy sấy thổi khô. Sau đó tất nhiên là lại đốt cháy và hòa vào canh gà. Đúng lúc cô ta đang làm công việc ấy thì điện thoại di động để ngoài phòng khách đổ chuông. Chạy vội ra nghe xong và trả lời ngắn ngọn bằng một vài câu, Quách Đình lại xách cặp lồng canh gà ra khỏi cửa.

Tôi cứ tưởng sau đó cô ta sẽ đi taxi đến khách sạn tìm Lý Cán Lâm, tuy nhiên cô ta cứ đứng ngây ở bên đường, có tới mấy chiếc taxi đi ngang qua, nhưng cô ta vẫn không vẫy. Hình như cô ta đang chờ ai đó...

Tôi đang phán đoán, không biết có phải cô ta đang chờ một người lắm tiền đi BMW nào đó, thì cuối đoạn đường vọng lên tiếng còi ầm ĩ, điên rồ, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm cưỡi một chiếc xe máy Yamaha lao tới như đua xe, tốc độ ít nhất cũng phải là một trăm hai mươi cây số trên một giờ. Nếu là trên đoạn đường vắng thì tốc độ đó cũng không phải là nhanh lắm, nhưng đây là khu nội thành, tuy không phải giờ cao điểm, nhưng lượng phương tiện tham gia giao thông cũng không ít. Thế mà anh ta còn lạng lách, đánh võng trên đường, từ lúc tôi nhe thấy tiếng động cơ cho đến khi anh ta dừng xe trước mặt Quách Đình, chỉ trong chừng mấy giây.

Chiếc xe vừa dừng, “người đua” lập tức hạ chiếc kính chắn gió ở mũ. Mặc dù tôi không thể nhìn rõ mặt của người đó, nhưng qua ống kính viễn vọng tôi vẫn kịp nhìn thấy trên mặt người đó có một vết sẹo như dao chém rất rõ. Người đó nói với Quách Đình câu gì đó, Quách Đình lập tức ngồi vào vị trí sau xe và ôm lưng gã đàn ông đó, áp mặt vào lưng gã với vẻ rất thân thiết.

Quách Đình vừa ngồi xong, gã đàn ông đó lập tức rồ ga lao vút đi tiếng động cơ như tiếng gầm rú vang rền cả một đoạn phố. Tôi lập tức lái xe đuổi theo, nhưng đuổi kịp được gã không phải dễ dàng! Vì gã cứ như đang trong một cuộc đua xe, luôn rồ ga ở mức to nhất, không để cho bất cứ chiếc xe nào chắn trước mặt xe gã và liên tục lạng lách. Do đó, chỉ một lát sau thì tôi đã chẳng nhìn thấy ánh sáng của chiếc đèn hậu xe gã đâu nữa.

Bất giác tôi nhớ đến Côn Côn - một tay đua xe trái phép, anh ta từng nói một câu như thế này: “Đua với tôi, nếu bạn nhìn thấy đèn hậu xe tôi thì coi như bạn đã thắng!”

Xem ra, tối nay không thể nào bám theo sau được nữa đến mặt mũi tay lái xe đó ra sao cũng không nhìn thấy rõ, đáng tiếc quá!” Tôi cho xe dừng lại bên đường, nói với vẻ bất lực. May mà tôi còn kịp nhớ biển số của chiếc xe đó, thêm vào đó là chiếc sẹo trên mặt gã, ngày mai bảo A Dương điều tra một chút, có lẽ sẽ biết được gã đó là ai.

“Anh thấy tiếc vì không được nhìn thấy bọn họ làm chuyện đó chứ gì!” Trăn Trăn lườm tôi một cái, từ ánh mắt của cô ấy tôi biết, vẫn còn một câu nữa mà cô ấy chưa nói ra, đó là: “Không cần phải chối, ai mà chẳng biết anh là một kẻ đại biến thái!”

“Đúng thế!” Đúng là tôi lấy làm tiếc gì điều đó đấy, có điều bây giờ chẳng còn cách nào cả, ai mà biết được bọn họ tới đâu để giở trò.” Tôi giả như vô cùng tiếc nuối.

“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Trăn Trăn hỏi.

“Về nghỉ ngơi, có lẽ cô cũng phải tắm một cái, nếu không trên người toàn mùi lạ.” Tôi nói, mắt đưa xuống nhìn nửa người dưới của cô ấy Mặt của Trăn Trăn lại đỏ bừng lên, bất giác tôi lớn tiếng cười.

Khuôn mặt của cô ấy vừa đỏ bừng vừa giật giật, tiếp đó gân xanh nổi lên, xem ra cô ấy đang lên cơn giận dữ trước lời đùa cợt của tôi. Quả nhiên, cô ấy bất ngờ lao về phía tôi, hai tay bóp lấy cổ tôi và quát lên hung dữ: “Hôm nay tôi sẽ vì dân mà diệt họa, tôi sẽ bóp chết gã biến thái này!”

Có lẽ tôi đã đùa quá chớn hoặc là da mặt cô ấy mỏng hơn tôi tưởng rất nhiều, nên lúc này cô ấy dùng sức rất mạnh, hình như cô ấy muốn bóp chết tôi thật. Mặc dù có câu: “Chết dưới hoa mẫu đơn/ Làm ma cũng thấy đáng”, nhưng tôi không muốn làm con ma chết trẻ! Tôi định lên tiếng cầu xin, song cổ bị cô ấy bóp chặt không sao thốt ra lời, trong lúc cuống quýt tay tôi túm lấy nút điều chỉnh ghế ngồi, khiến cho chiếc ghế lật ngược về phía sau. Vì Trăn Trăn ở thế không vững, cả người đổ nhào lên người tôi. Hai bàn tay cô ấy lập tức rời khỏi cổ tôi, nhưng ngực tôi bị bộ ngực căng tròn của cô ấy đè lên, vì vậy tôi vẫn thở không ra hơi. Tôi há miệng để thở, đúng lúc đó đôi môi như anh đào đang phát ra tiếng kêu của cô ấy va xuống vào đúng miệng tôi, thế là chúng tôi lại hôn nhau.

Trăn Trăn định vùng đậy, nhưng tất nhiên là tôi không dễ dàng để cho cô ấy ngồi đậy, nếu không cô ấy sẽ lại bóp cổ tôi thì tôi chết là cái chắc. Để bảo toàn cái mạng nhỏ, tôi quyết liều một phen, ôm chặt lấy cô ấy rồi dùng hết kĩ xảo về hôn mà tôi từng học được trong đời dồn lên ba tấc lưỡi.

Hơi thở của Trăn Trăn mỗi lúc một dồn dập và nóng rực như có ngọn lửa, tôi nghe rõ cả tiếng trái tim cô đang đập rất rộn rã dưới bộ ngực căng tròn áp lên người tôi.

Tôi không biết nụ hôn ấy kéo dài trong bao lâu, có lẽ là rất lâu, rất lâu, nhưng tôi lại cảm thấy rất ngắn. Tôi nghĩ chắc Trăn Trăn cũng có cảm giác như thế, vì cô ấy không có bất cứ cử chỉ nào tỏ ra là muốn kết thúc nụ hôn đó. Đáng tiếc là trên đời này chẳng có chuyện hay nào kéo dài, nụ hôn say đắm, tha thiết nào rồi cũng đến lúc phải rời ra.

Tiếng còi xe đột ngột khiến cho chúng tôi bừng tỉnh khỏi cảm giác ngất ngây và ý thức được rằng, chúng tôi đang đỗ xe bên đường!

Trăn Trăn ngượng ngùng ngồi dậy và trở về vị trí ghế phụ, không nói câu nào rồi sửa sang lại quần áo, đầu tóc với vẻ bối rối. Điều chỉnh lại ghế ngồi xong, tôi định nói câu gì đó để lấy lại không khí bình thường, song trong một lúc không nghĩ ra được là nên nói câu gì. Cả hai chúng tôi đều im lặng khiến bầu không khí rất trầm lắng, có điều nụ hôn vừa rồi đúng là rất khiến cho người ta phải nhớ lại.

Một hồi lâu sau, tôi hắng giọng định lên tiếng, thì Trăn Trăn đã nói trước: “Nếu không bám theo Quách Đình nữa thì tôi muốn về nhà.”

“Hay là cứ về nhà tôi tắm rửa đã. Nếu cô mà về nhà bây giờ, tôi sợ chú Tôm sẽ hiểu lầm.” Tôi không biết vì sao mình lại nói ra câu đó và sau khi tôi thốt ra khỏi miệng lập tức cảm thấy không ổn, bây giờ đã là lúc đêm khuya, thế mà tôi lại bảo cô ấy về nhà tôi tắm, chẳng phải như vậy là có ý dụ dỗ cô ấy rõ ràng sao? Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ cho tôi một trận, không ngờ cô ấy do dự một chút rồi đỏ mặt, nói: “Vâng, nhưng tôi phải đi mua một ít đồ đã...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.