Sủng Mị

Chương 7: Điều hí công chúa




Cả lớp vì hai học sinh mới chuyển đến này mà nháo nhào cả lên. Người đứng bên cạnh Âu Dương Triệt là Song Nhi, bộ dáng xinh đẹp mỹ miều, khuôn mặt tuyệt sắc như phủ sương, đặc biệt chính là ánh mắt nâu sắc bén.

Người còn lại là chính là Song Y, cô ta có dung mạo hệt Song Nhi, vừa nhìn liền biết họ là chị em sinh đôi, nhưng lại có điểm khác biệt, chính là mặt đẹp mang chút ý cười, mắt hạnh ánh lên tia xảo trá cùng gian tà.

Cô ngồi bên dưới quan sát, lại đúng lúc chạm mắt với Song Nhi, mắt cô ta mang tia lạnh lùng, như muốn đóng băng cô ngay lập tức. Cô cười yếu ớt, không chút tránh né, thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt kia.

Song Nhi bị cô làm cho chấn kinh, rõ ràng ánh mắt của cô ta sắc bén cực kì, chính là không ai không hoảng sợ, như thế nào một tiểu thư lẳng lơ, điêu ngoa kia có thể chống đối với cô ta mà không chút sợ hãi.

Song Y nhìn biểu hiện kì lạ của chị, hướng đến cô mà bắn đi ánh mắt giết người.

Cô cười khẩy, muốn đấu mắt sao ? Được! Cô sẵn lòng!

Lại liếc sang nhìn thẳng tắp vào mắt hạnh quỷ quyệt, giờ khắc này lại thêm chút lãnh đạm. Cô vẫn như thế, không hề yếu thế, ánh mắt cường hãn kiên định khiến Song Y giật mình.

Cô ta không hề tầm thường đi!

Cô cười lạnh trong lòng, ánh mắt tuyệt nhiên không mang chút tia cười. Song Y cùng Song Nhi này không hề đơn giản, bằng con mắt tinh tường của mình, cô hoàn toàn có thể nhận ra bọn họ nhất định là nhân vật nào đó trong Hắc đạo, chỉ là hiện tại, ở thế giới này, Hắc đạo có bao nhiêu nhân vật lớn, cô đều không nắm rõ.

Nhưng mà cô lại khẳng định, có hai người trong lớp này nhất định biết.

Liền lập tức liếc nhìn Tống Ngạo Thiên cùng Mộ Dung Thiên Hàn. Đúng như cô dự đoán, mặt bọn họ nghiêm túc quan sát hai người trên bục. Phượng mâu lại giống hệt cô, có chút hoài nghi, nhưng là vẫn có tia sáng tỏ.

Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không có biện pháp hạ mình hỏi họ. Tống Ngạo Thiên còn có khả năng trả lời cô, nhưng là Mộ Dung Thiên Hàn, nằm mơ cũng chẳng được!

Vẫn là cô tự mình điều tra sẽ tốt hơn!

Chắc có lẽ do quá nhập tâm vào suy nghĩ mà cô không hề nhận ra ba ánh mắt đang quan sát mình.

Âu Dương Triệt nhận ra, từ lúc hắn giới thiệu hai đồng học mới, khuôn mặt tinh xảo của cô liền phủ một tầng sương mỏng. Ánh mắt cũng lạnh lẽo đi không ít. Hai người đứng cạnh hắn cũng đồng dạng lãnh đạm như thế, thực khiến hắn nghi hoặc. Mờ mịt nheo mắt, tuấn nhan mang chút khó hiểu.

Vừa vào học Tống Ngạo Thiên liền dõi mắt theo cô, phát hiện cô đột nhiên cả người tản ra hàn khí lạnh run người, mặt cũng trầm xuống, hướng theo mắt cô đang nhìn, cau mày quan sát hai chị em song sinh mới chuyển đến. Hai gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, hắn hình như chưa từng gặp qua, nhưng là nhân dáng kia, nhìn có chút quen mắt.

Còn lại chính là Mộ Dung Thiên Hàn, hắn vốn dĩ không định sẽ quan tâm đến học sinh mới, nhưng chỉ vừa liếc mắt qua liền gây ấn tượng, nhìn kĩ sẽ thấy họ thật sự không tầm thường, hắn chợt nhận ra gì đó, trầm ngâm nghĩ. Vô tình thấy họ cùng ai đó bên dưới đối chọi nhau bằng ánh mắt, phát hiện người đó chính là cô.

Có chút ngoài ý muốn, muốn lui đi ánh mắt, thôi không nhìn cô nữa, nhưng lại bị hàn khí xung quanh cô làm cho kinh ngạc. Khóe môi cong lên tuyệt đẹp, thế nhưng ánh mắt tím than lại lạnh lẽo kì dị, khiến người khác bắt gặp phải hoảng sợ đến run người. Ngay cả hai nhân vật trên kia cũng giật mình.

Hắn như thế nào cũng không giải thích được, cô tại sao bây giờ lại kinh người đến thế, thực khiến hắn không để tâm không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.