Sủng Mị

Chương 43: Ma điện




“Đại hội trưởng cùng phó hội trưởng đồng thời biến mất, chuyện này thật khiến người ta khó hiểu. Có phải hai người muốn trốn việc không đây?”

“Đúng vậy, đúng vậy, hai người muốn trốn việc à?”

“Mất tích một tháng trời, hơn nữa không rên một tiếng mà bỏ chạy. Chắc không phải bỏ trốn đâu, hay là đi hưởng tuần trăng mật.”

“Tôi tán thành ý kiến này, giơ cả hai chân hai tay luôn”

“Công Tử, một tháng cô không vào game Đông đại lục của chúng ta rất buồn chán, chẳng có chuyện gì để hóng hớt. Cô phải biết rằng, chỉ cần cô ở đây mỗi giây phút đều có chuyện để tán phét.”

“Thật vậy sao?” Diệp Từ nghe được quan tâm của mọi người, cũng nhịn không được nở nụ cười:

“Tôi mất tích một tháng, chắc có nhiều người đoán tôi đã chết rồi nhỉ?”

“Ăn nói bậy bạ nào, loại chuyện này đừng có nói lung tung......”

...... Ngay tại lúc mọi người còn đang hỏi han hai người, Lưu Sướng gửi tin nhắn cho Diệp Từ.

“Hôm qua tớ gọi cho cậu nhưng không được, cậu đổi số rồi à.”

“Ừ, vừa đổi hôm qua.” Đối với Lưu Sướng, Diệp Từ cũng không che giấu cái gì. Ngoại trừ người nhà cùng Bạch Mạch, Diệp Từ chẳng bao giờ nói dối với Lưu Sướng.

“Chân cậu còn đau lắm không?” Lưu Sướng thở dài một hơi:

“Cậu cũng thật là, ra viện mà chẳng nói với tớ một tiếng để tớ đến thăm?”

Diệp Từ suy nghĩ một hồi rồi kể hết mọi chuyện trong gia đình cho Lưu Sướng, sau đó hỏi ngược lại:

“Lưu Sướng, cậu còn liên lạc với Đổng Âm không?”

“Thật ra thì không nhưng tớ không trở mặt với Đổng Âm như Dịch Thương, cho nên cô ấy vẫn liên lạc với tớ. Đặc biệt dạo gần đây thường xuyên gọi điện cho tớ.” Lưu Sướng cũng không hiểu được Diệp Từ vì sao đột nhiên hỏi việc này:

“Sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này? Cậu có việc muốn tìm cô ấy sao?”

“Không, không có.” Diệp Từ nghe thấy Lưu Sướng nói, ánh mắt liền tối sầm lại. Cô dừng một chút, sau đó mới hỏi:

“Gần đây Đổng Âm thường xuyên liên hệ với cậu sao?”

“Ừ, tớ cũng không biết trong hồ lô của cô ta có thuốc gì nữa. Mà cậu ta toàn hỏi thăm mấy chuyện của cậu thôi.”

“Cậu nói cho cô ta biết à?”

“Không, tớ làm sao mà nói cho cô ta biết được. Tớ còn chẳng muốn nói chuyện với cô ta nữa là.... ....”

Bữa cơm lần trước Lưu Sướng đã thấy ghét Đổng Âm rồi, không trở mặt là vì tình cảm bao năm qua thôi.

Nói đến đây, Lưu Sướng tựa như nhớ tới chuyện gì, cô bỗng nhiên nói:

“Tớ nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngày đó Đổng Âm nói chuyện điện thoại với tớ, không biết thế nào đột nhiên nhắc tới cậu. Cô ta nói cậu nằm viện, tớ còn thấy là lạ, tại sao cô ấy biết được. Sau đó thuận miệng hỏi một câu, nhưng không ngờ cô ta bối rối chẳng biết trả lời ra sao nên đã cúp máy.”

Lưu Sướng nhớ tới cuộc điện thoại với Đổng Âm, đến bây giờ cô vẫn chưa từng suy nghĩ kĩ lại câu nói ấy. Cô không hiểu không có nghĩa là Diệp Từ không hiểu. Lưu Sướng mới nói đến đây, Diệp Từ đã đoán ra được phần nào nhưng cũng không chắc chắn bởi vì Diệp Từ hoài nghi chuyện này không chỉ có một mình Đổng Âm gây ra.

“Lưu Sướng, thời gian tới cậu đừng tới nhà tìm tớ.” Diệp Từ dặn dò Lưu Sướng.

“Vì sao?” Lưu Sướng thật tình không hiểu. Cô cho rằng, Diệp Từ đang bị thương nên rất buồn bực và mình phải tới chơi cùng với cô ấy. Nhưng tại sao Diệp Từ cứ năm lần bảy lượt từ chối?

“Lưu Sướng, tớ sẽ giải thích nguyên nhân cho cậu sau bây giờ đừng nên hỏi gì cả. Nếu cậu là bạn tớ thì đừng lại gần nhà tớ nếu không sẽ gặp phiền toái đấy.”

Diệp Từ suy nghĩ một hồi rồi vẫn nhắc nhở Lưu Sướng phải chú ý vài điểm:

“Còn nữa, bất luận là ở trong trò chơi hay là ở ngoài trò chơi cố gắng đừng tiếp xúc với Đổng Âm cùng Dịch Thương. Nhắc cả cha mẹ cậu nữa, nên cẩn thận.”

“Tiểu Từ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Từ càng nói như vậy càng khiến trong lòng Lưu Sướng nhấp nhổm. Cô cảm thấy rất bất an. Cô lại chẳng biết hỏi ai nên đành phải chất vấn Diệp Từ.

"Tớ cam đoan, tớ sẽ không hại cậu. Tớ càng cam đoan nếu cậu mà biết ngọn nguồn của chuyện này chắc chắn cậu sẽ phải khiếp sợ. Cho nên, Lưu Sướng, nếu cậu tin tớ thì đừng hỏi gì nữa cũng đừng đến tìm tớ.” Diệp Từ lặp đi lặp lại. Quả nhiên Lưu Sướng đã hiểu. Tuy rằng, trong lòng vẫn còn khúc mắc nhưng đành nhịn xuống không truy vấn nữa. Cô thở dài một hơi:

“Tiểu Từ, từ nhỏ cậu đã vậy rồi, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, chưa bao giờ nói cho tớ biết. Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng tớ sẽ rất lo lắng đấy.” Ngữ khí của Lưu Sướng có chút cô đơn, làm cho Diệp Từ nghe được trong lòng cũng không thoải mái. Diệp Từ đột nhiên nghĩ liệu có phải cô đã quá ôm đồm rồi không. Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe Lưu Sướng nói:

“Tiểu Từ, đừng nói gì nữa. Tớ biết cậu muốn nói gì, cậu chỉ cần nghe tớ nói là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.