Sủng Mị

Chương 23: Tây xuất sở cảnh




Tiêu Vương 1.5 tỷ ngay cả Trần Thị cũng không có cách nào độc chiếm, Trần Tử Giang bất đắc dĩ đành phải hợp tác với hai công ty lớn, cùng với một tập đoàn khác liên kết lại triển khai cạnh tranh, cuối cùng chiến thắng đối phương.

Sau khi Tiêu Vương xuất hiện liền được giải ngay tại chỗ, Thẩm Băng Thanh nhận lời tự tay cắt nhát đầu tiên, kết quả nhát đao này cắt vỡ cửa sổ của Pha Ly Chủng, hiện trường lập tức sôi nổi hẳn lên. Khối đá thô kia phần lớn đều là Pha Ly Chủng, Tiêu Vương trong đợt chào bán công khai này có thể kiếm lớn rồi. Cái tên Ngọc Quan Âm càng chấn động thiên hạ, nhưng không ai biết rằng cô chẳng qua chỉ là một con rối trên sân khấu.

Nhưng mà sau khi chào bán công khai kết thúc một thảm kịch xảy ra nhanh chóng lấn áp tất cả các tin tức liên quan đến vụ chào bán công khai và Tiêu Vương...

Sau buổi chào bán công khai khi Ngọc Quan Âm dạo trên phố thì bị những tay súng tập kích, máu nhuộm thương trường, một đám hương hồn biến mất theo gió....

Cái tên Ngọc Quan Âm từ nay về sau được bao phủ bởi một màu máu. Ly kỳ hơn nữa là sau khi xảy ra chuyện Ngọc Quan Âm không cánh mà bay, khiến người ngưỡng mộ cô tràn đầy ảo tưởng, ba chữ Ngọc Quan Âm từ nay về sau sẽ trở thành một truyền thuyết đẹp đẽ và diễm lệ...

Rất nhiều người tự ý âm thầm đi dâng hoa cho Ngọc Quan Âm tại nơi cô bị hại, đốt giấy, để tang, khóc lóc đến mức hồ đồ, thậm chí có người tổ chức đi diễu hành để thị uy, quyết liệt yêu cầu chính phủ Myanmar tăng cường quản lý trị an, nghiêm trị hung thủ!

Vụ án này cuối cùng đương nhiên sẽ biến thành một vụ án không đầu, vì người chết trong bản án, Ngọc Quan Âm đã bình yên trở về thành phố Thụy Bảo. Đỗ Long còn bày rượu đón tiếp cho cậu ta, chúc mừng cậu ta thắng lợi trở về, hơn nữa vứt bỏ hoàn toàn thân phận Ngọc Quan Âm phiền toái này.

- Long Nguyệt thế nào rồi?

Thẩm Băng Thanh sau khi nghe Đỗ Long miêu tả nhiệm vụ một cách rất sôi động, người quan tâm nhất lại là Long Nguyệt, Đỗ Long Nói:

- Không sao hết, đã đưa đi Trung tâm cai nghiện tốt nhất thành phố Ngọc Minh rồi. Để tăng thêm lòng tin cho anh ta, người trong gia đình Long Nguyệt và còn cả phía Hồng quân nữa bọn họ đều luôn ở bên cạnh anh ta, hy vọng anh ta cai nghiện thành công, trở lại cuộc sống bình thường.

Thẩm Băng Thanh lấy ra một hòn đá tròn vo đặt trên mặt bàn, đưa cho Đỗ Long nói:

- Mấy ngày trước là sinh nhật anh phải không? Không kịp quay về để chúc mừng anh, nay tặng cho anh món quà nhỏ này, của ít lòng nhiều, anh đừng bỏ đi, đây là hòn đá tôi tùy ý chọn ở quán vỉa hè về đấy.

Đỗ Long cười ha hả, hắn nói:

- Của ít sao? Tôi thấy thứ này mới là một món quà quý giá nhất năm nay mà tôi nhận được, cậu thật sự tặng nó cho tôi? Không sợ tên ham của nhà cậu đau lòng sao?

Thẩm Băng Thanh cười một tiếng:

- Anh luôn không quên tìm cơ hội quở trách cô ấy... ngoài ra tôi còn mua một viên dự định sinh nhật cô ấy sẽ tặng cho cô ấy đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Thật không? Đưa cho tôi xem viên mà cậu mua cho cô ấy xem nào?

Thẩm Băng Thanh lại lấy ra một khối nguyên liệu thô giống nhau như đúc đưa cho Đỗ Long, Đỗ Long đưa mắt nhìn qua, mắt hắn nhìn thấy rõ ràng không phải hai khối ngoan thách, mà là hai khối bảo thạch sáng rực rỡ tự nhiên...

Thẩm Băng Thanh cũng không biết là vận may tốt hay là có những tiến triển trong phương diện cược thạch, trong hai khối nguyên liệu thô mà cậu ta chọn không ngờ đều có giá, hơn nữa phẩm chất đều không kém, giống như hai khối băng trong suốt được bọc tỏng ngoan thạch. Tuy trong mắt Đỗ Long người đã nhìn quen Pha Ly Chủng thậm chí là Đế Vương Lục cũng không tính là gì, nhưng điều hiếm có ở đây là chúng không ngờ được bày sóng đôi trước mắt, cái này đáng để suy ngẫm đây.

Đỗ Long cười nói:

- Cảm ơn món quà của cậu, tin rằng người kia nhà cậu sẽ thích, có muốn tôi mài thay cô ấy không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Bên trong thật sự có đồ sao? Hay là đừng mài nữa, cứ như thế tặng xem cô có phản ứng gì.

Đỗ Long cười nói:

- Tùy cậu thôi... ngày mai tôi chuẩn bị đi Lỗ Tây báo cáo rồi, cậu có cần nghỉ ngơi hai ngày không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Không cần đâu, ở Myanmar chơi hơn mười ngày, bây giờ tinh thần rất tốt.

Đỗ Long nói:

- Vậy được rồi, chúng ta cùng đi thành phố Lỗ Tây đại sát tứ phương nhé.

Ngày thứ hai Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ đến Cục công an tạm biệt cấp trên và đồng nghiệp, mọi người đều không nỡ rời xa họ, nhất là Lý Tùng Lâm, ông vỗ vào bả vai Đỗ Long nói:

- Được lợi cho đám nhóc kia rồi, qua bên đó cố gắng làm việc, nếu cảm thấy không thích ứng được thì lúc nào cũng hoan nghênh cậu quay lại!

Đỗ Long cúi chào và nói:

- Cục trưởng yên tâm, tôi tuyệt không để cho ngài phải xấu hổ!

Lý Tùng Lâm vẫy vẫy tay rồi nói:

- Đi đi, đi đến tổ trọng án một chuyến, chịu khó an ủi cấp dưới của cậu một chút, cậu đi rồi, không chừng họ sẽ cảm thấy không thoải mái nhất.

Lúc Đỗ Long rời khỏi tổ trọng án, trong mắt mọi người đều ngấn lệ, bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ phải rời xa cái nơi mà khó khăn lắm bản thân mới quen thuộc được, liều lĩnh đi đến một nơi xa lạ, các anh em không còn lời nào nói với hắn nữa, thật đáng tiếc, thật sự muốn nghĩ lại về quá khứ.

Khi Đỗ Long rời cục công an, trên xe lại có thêm một người, một người anh em khác tự nguyện cùng hắn mạo hiểm đi đến nơi mới, Hoàng Hoa Lương không có gánh nặng gì, mang theo quần áo và điều lệnh cùng đi với Đỗ Long, biểu hiện rất thoải mái.

Bốn người cùng đến thành phố Lỗ Tây, sau khi đi báo cáo với phòng nhân sự, trưởng phòng nhân sự đích thân dẫn họ đến phòng làm việc của Hàn Vĩ Quân - Cục trưởng Cục công an thành phố Lỗ Tây.

Hàn Vĩ Quân nhìn thấy Đỗ Long liền chào hỏi một cách thân thiết:

- Tiểu Đỗ à, sao hôm nay cậu mới đến vậy, tôi đã chờ rất lâu rồi đấy, trên đường vất vả không? Mau ngồi xuống nghỉ một chút, tôi sẽ bảo người pha trà cho các cậu.

Đỗ Long cười nói:

- Cục trưởng Hàn, tôi cũng muốn đến sớm, tiếc là có một số việc chậm trễ, hôm nay đã đến đây rồi, tôi muốn nhanh chóng bắt tay vào công việc, sau này có thời gian sẽ uống trà, hôm nay xin miễn ạ.

Hàn Vĩ Quân cười nói:

- Cậu đã nhiệt tình với công việc như vậy tôi không thể ngăn cản, các cậu phải bận rộn rồi, đây là danh thiếp của tôi, có khó khăn gì thì trực tiếp gọi điện cho tôi nhé.

- Cảm ơn Cục trưởng!

Đỗ Long cầm tấm danh thiếp, dưới sự chỉ dẫn của Trưởng phòng Nhân sự Cổ Quân Phong đi đến Đại đội trị an thành phố.

Địa chỉ của đại đội trị an thành phố cách cục công an thành phố không xa, ở trong một cái sân có hai tòa nhà, trong đó bên dưới một tòa nhà là nhà xe, bên trên là nhà ăn, tòa nhà còn lại có ba tầng, là nơi làm việc chính của đại đội trị an thành phố.

- Trưởng phòng Cổ.

Một thanh tra cảnh sát cấp hai dẫn mấy người từ phòng làm việc đến, vừa đúng lúc gặp mặt bọn Đỗ Long. Thanh tra cảnh sát nhìn thấy Cổ Tuấn Phong liền phàn nàn nói:

- Đại đội trưởng của chúng tôi khi nào mới tới đây, một Phó đội trưởng như tôi nắm giữ lâu như vậy thật không dễ gì, rất nhiều việc danh không chính ngôn không thuận, làm cản tay cản chân, làm không tốt có người sẽ nói tôi lộng quyền, Đại đội trưởng đó có phải định không đến không?

Cổ Tuấn Phong nháy mắt ra hiệu cho y, chỉ vào Đỗ Long nói:

- Vị này là Đỗ Long đội trưởng mới đến, hai người hãy làm quen với nhau trước đi, tiểu Đỗ, đây chính là trợ thủ của anh từ nay về sau, Đại đội phó Dương Xương Hiền.

Dương Xương Hiền ngạc nhiên nhìn Đỗ Long, buột miệng nói:

- Trưởng phòng Cổ, anh đang đùa sao? Cấp trên sắp xếp cho chúng tôi đại đội trưởng trẻ như vậy à? Đây không phải là đùa chứ?

Người ở sau Cổ Tuấn Phong đều ồ lên, Đỗ Long cười thầm trong lòng, người này diễn trò giả bộ hơi quá một chút, tin tức Đỗ Long được điều đến đây đã truyền đi lâu như vậy rồi, lẽ nào họ vẫn không rõ Đại đội trưởng tương lai là người như thế nào?

Họ cố ý tỏ ra kinh ngạc, chính là muốn làm nhục Đỗ Long, mà rất có khả năng là họ nghe tin Đỗ Long tới nên mới cố ý chạy ra thể hiện uy thế phủ đầu với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.