Sủng Hôn Rêu Rao

Chương 47




"Nói." Trương Vân Nguyệt cau mày nhìn Hiền phi, nàng ta rõ ràng không dự định nói gì.

Hiền phi nhìn Trương Vân Nguyệt đột nhiên nói: "Hiện nay hậu cung có phải đang cắt giảm phần lệ phí của mỗi người phải không?"

"Cắt giảm phần lệ phí?" Trương Vân Nguyệt nghi hoặc nhìn Hiền phi, không hiểu tại sao đột nhiên Hiền phi lại nói như vậy, nàng cũng không xuống mệnh lệnh như vậy.

"Hoàng hậu nương nương bởi vì bận việc phế hậu, cho nên đối với các cung nữ đã chết chưa kịp bổ sung đủ." Lý ma ma ở bên cạnh nhắc nhở Trương Vân Nguyệt.

"À, nếu là việc này, trước tiên như vậy. Ưmh, để ta suy nghĩ, như vậy, về sau, thời điểm giữa năm và cuối năm các cung điện thiếu hụt bao nhiêu cung nữ cho đến lúc này thống nhất bổ sung cho đủ. Thời điểm khác thì có ít dùng ít, tránh lãng phí thời gian của mọi người thỉnh thoảng lại đi chọn lựa cung nữ nội thị." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút nói.

Với nhiều kiểu phi tử. Dù sao những người này không xem sinh mệnh của những cung nữ nội thị kia ra gì, vậy không cần để cho những cung nữ kia hầu hạ các nàng.

"Nương nương, làm như vậy sao được? Chúng ta không có người hầu hạ thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ những cung nữ kia làm sai chúng ta còn phải bỏ qua cho các nàng hả?" Hiền phi cau mày vô cùng không đồng ý nhìn Trương Vân Nguyệt, nàng vốn là muốn tìm phiền toái cho Trương Vân Nguyệt, hơn nữa nhân cơ hội này chọn người của mình vào trong cung, nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì đây?

"Ưmh, nửa năm quả thật hơi lâu, như vậy, cứ đến cuối tháng mọi người có thể tuyển chọn người mới, như vậy, nhẫn nại mấy ngày chắc là mọi người có thể chịu được chứ? Mọi người không đến nỗi cứ đầu tháng lại giết vài ngừơi đi?" Trương Vân Nguyệt nhìn mọi người hỏi, mang trên mặt thần sắc kinh ngạc.

Chuyện này dĩ nhiên không thể nào như vậy. Chẳng qua là đám người Hiền phi rất là không hiểu tại sao Trương Vân Nguyệt lại ban xuống một lệnh như vậy.

Mặc dù các nàng có những lúc sẽ muốn thay đổi một số ma ma và cung nữ nội thị, nhưng cũng không đến nỗi mỗi tháng đều phải đổi, nàng chỉnh ra một quy củ như vậy có chút dư thừa.

"Được rồi, không có chuyện gì khác thì các ngươi trở về trước đi." Trương Vân Nguyệt bưng trà tiễn khách, nàng bây giờ không muốn đối mặt với những nữ nhân này.

Thời gian trước còn ở Vĩnh Ninh cung, nàng chẳng qua là một Chiêu nghi hay bởi vì không cần mỗi ngày ra khỏi cung đi thỉnh an người ta, khiến nàng quên mất một điểm là Triệu Khải Hâm có rất nhiều nữ nhân, ngược lại hiện tại thành hoàng hậu, những nữ nhân này mỗi ngày lắc lư trước mặt nàng, khiến nàng nhớ ra Triệu Khải Hâm là một Hoàng đế, hơn nữa sự thực là hậu cung của hắn khá là khổng lồ.

Lý ma ma thấy sau khi những phi tử kia đi, tâm tình chủ tử nhà mình xuống rất thấp, không khỏi có chút lo lắng.

"Chủ tử người sao vậy?"

"Ma ma, hoàng thượng có rất nhiều phi tử." Trương Vân Nguyệt có chút kinh ngạc, thanh âm thật thấp nói.

Lý ma ma ngẩn người, đây không phải là nói nhảm sao? Hậu cung của Hoàng đế nào mà chẳng có nhiều phi tử? Cho dù Hoàng đế khai quốc là một người si tình vậy mà cũng có hai phi tử, mặc dù hai phi tử kia hoàng thượng nạp trước khi cưới Hoàng hậu. Nhưng chẳng phải về sau cũng không đem hai người đó bỏ đi đó sao?

Lý ma ma không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể vô vị nói một câu, "Chủ tử người nên thông suốt, đây là chuyện mà người không có cách nào thay đổi được."

Trương Vân Nguyệt trầm mặc, không có cách nào thay đổi thì nàng không tin, không phải nói tình cảm của Hoàng đế khai quốc và hoàng hậu rất tốt đó sao? Mặc dù có hai phi tử, nhưng đều chỉ để trang trí không phải sao?

Trương Vân Nguyệt cảm thấy nàng cũng có thể học tập một chút hoàng hậu khai quốc, để cho hậu cung của Triệu Khải Hâm trống trơn.

"Không muốn nghĩ nữa, Tiểu An đâu? Tại sao còn chưa ôm tới đây?" Buông xuống chuyện của Triệu Khải Hâm, nàng đột nhiên phát hiện, bình thường giờ này tiểu nhi tử đã phải được ôm đến đây rồi chứ.

"Chủ tử người quên hôm nay người tỉnh giấc sớm sao, Tam hoàng tử bây giờ còn đang ngủ." Lý ma ma bất đắc dĩ nhìn chủ tử của mình, hôm nay thế nào lại mơ hồ như vậy? Chẳng lẽ là do quá hưng phấn?

"À, ngươi xem ta." Trương Vân Nguyệt vỗ trán.

Tiểu nhi tử còn chưa dậy, con lớn nhất đã đi học, Trương Vân Nguyệt đột nhiên phát hiện nàng rất rảnh rỗi.

"Ừm, đi Thái Y Viện cùng ngự dược phòng bên kia, lấy chút dược liệu tới đây." Trương Vân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến việc chế thuốc của mình, lại nói những thuốc do nàng chế có thể dùng được, hơn nữa hiệu quả cũng tương đối cao.

"Dạ" Lý ma ma đối với phương diện chế thuốc thiên phú của Trương Vân Nguyệt thật lòng bội phục, nàng luyện chế rất nhiều thuốc mà đối với Lý ma ma thuốc đó chỉ có trong truyền thuyết. Cũng không phải là vì cách điều chế những chất thuốc này phức tạp, mà là có thể đạt tới hiệu quả thật sự của chất thuốc này thì các bà không có nghiên cứu ra được.

Coi như trong lịch sử từng có nhưng trong tay các bà lại không có.

Nhưng dưới tình huống đang không có cách điều chế thì Trương Vân Nguyệt lại chỉ cần căn cứ vào tưởng tượng về dược tính của những thuốc kia tự nhiên làm cũng vượt qua hiệu quả của những thuốc kia, không thể không nói Trương Vân Nguyệt ở phương diện pha chế thuốc có chút nghịch thiên.

"Chủ tử, ngài chuẩn bị chế thuốc gì?" Lý ma ma thật tò mò, nàng trước kia chế thuốc đều là theo tính cách, hiện tại tựa hồ có mục đích? Nhìn dáng vẻ lúc nàng chọn thuốc đều phải suy tư một phen.

"Ngươi nói, nếu để cho hoàng thượng không có cảm giác với thân thể nữ nhân khác, chẳng phải hoàng thượng đã trở thành của riêng ta rồi sao?" Trương Vân Nguyệt ngước mắt nhìn Lý ma ma, ánh mắt sáng long lanh hỏi.

Lý ma ma choáng váng đây là ý gì?

"Nương nương người muốn làm gì?" Lý ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng đứng lên, nếu như nàng thật luyện chế thuốc gì cho hoàng thượng dùng, cuộc sống sau này của Hoàng thượng phải trải qua thế nào a?

"Yên tâm yên tâm, ta luyện chế xong sẽ cho người khác dùng thử trước một cái, nếu như không có hiệu quả, vậy cũng không cần." Trương Vân Nguyệt cười ha hả nói.

Vốn là nàng là chuẩn bị dựa vào phương pháp luyện chế cổ độc, ưm, cổ độc không phải là có một loại mê tình cổ sao? Khi trúng cổ độc người đó sẽ đối với cô gái hạ cổ cuồng dại dứt khoát, trừ phi cổ trên người bị lấy ra, nếu không cũng sẽ không phản bội cô gái kia.

Nhưng cổ độc vật này ít nhiều gì cũng có tổn hại tới thân thể, coi như ghi danh cổ, đó cũng là nguyên lý phá tường đông chữa tường tây, cho nên nàng cũng không muốn cho Triệu Khải Hâm dùng cổ độc.

"......" Lý ma ma nghe lời nói của Trương Vân Nguyệt, một chút cũng không cảm thấy có thể yên tâm về nàng.

Chuyện này nàng nhất định phải nói cho hoàng thượng, nhất định!

Trương Vân Nguyệt thấy Lý ma ma xoay người rời đi, trầm mặc tiếp tục chế thuốc, nàng dĩ nhiên biết nàng sắp sửa luyện chế dược vật đối với Lý ma ma từ nhỏ đã sống ở cổ đại thì dược vật vô cùng quỉ dị, bà không có cách nào tiếp nhận dược vật.

Nhưng Trương Vân Nguyệt thật chuẩn bị làm như vậy, nàng nhất định phải làm như vậy, nếu không nàng sẽ vẫn hoài nghi Triệu Khải Hâm. Không phải là không tin tưởng tình cảm của Triệu Khải Hâm đối với nàng, chẳng qua là không tin thân thể của nam nhân, đối với rất nhiều nam nhân mà nói tình dục cùng tình cảm hoàn toàn khác biệt, nhưng đối với nữ nhân mà nói hai thứ này phải ở chung một chỗ.

Buổi tối Triệu Khải Hâm đi tới Phượng Minh cung, sau khi Hoa Lăng Duyệt bị bắt, Triệu Khải Hâm cho người đem Phượng Minh cung sửa sang lại một phen, hiện tại bên trong Phượng Minh cung đã không còn dấu vết gì của Hoa Lăng Duyệt nữa, tất cả được sắp xếp mô phỏng theo bố trí bên trong Vĩnh Ninh cung, khiến cho Trương Vân Nguyệt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm

"Hoàng thượng, người đã tới, ngồi, thiếp cho người chuẩn bị bữa tối." Trương Vân Nguyệt rốt cục không phải xưng hô thần thiếp khiến nàng rất hài lòng.

"Tiểu Nguyệt, ta nghe nói nàng điều chế một loại thuốc đặc biệt cho ta dùng?" Triệu Khải Hâm híp mắt nhìn Trương Vân Nguyệt, bộ dáng kia tương đối lạnh lùng.

"Ưm, Đúng vậy a, hoàng thượng không muốn dùng sao? Vậy cũng không cần dùng." Trương Vân Nguyệt bĩu môi, nàng cảm nhận được Triệu Khải Hâm cũng không tức giận lắm, bất quá cũng không biết đây không phải là ảo giác, nàng cảm thấy hình như Triệu Khải Hâm có chút cao hứng? Kỳ quái ách.

Triệu Khải Hâm cừoi ha hả nhìn Trương Vân Nguyệt, "Tiểu Nguyệt nghĩ như thế nào lại luyện chế những thuốc kia? Là không tin tưởng ta sao?"

"Không phải nha." Trương Vân Nguyệt lắc đầu, nàng quả thật không phải là không tin tưởng, chẳng qua là không tin nữ nhân trong hậu cung thôi.

"Nếu như vậy, Tiểu Nguyệt luyện chế dược vật rốt cuộc có ích lợi gì?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt, xác định thời điểm nàng nói tin tưởng ánh mắt không có tránh né, cười.

"Ưm, hoàng thượng, trên đời có loại bí dược loại này nha." Trương Vân Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Triệu Khải Hâm giải thích, nàng vốn chỉ là muốn luyện chế cái loại dược vật làm cho nam nhân đối mặt với nữ nhân khác không có tính thú, nhưng sau lại suy nghĩ một chút không được, lời như vậy không phải biểu thị mình không tin tưởng Triệu Khải Hâm có thể khống chế bản thân hay sao?

Vì vậy nàng đổi một loại, chính là hắn ở thời điểm tỉnh dậy đối mặt với nữ nhân khác không có tính thú, mà coi như hôn mê, người khác cho hắn dùng bí thuốc dùng xuân dược hắn cũng sẽ không đối với nàng ta cảm thấy hứng thú.

Ưm, dĩ nhiên người khác dùng là lời nói, thê tử nhất định dùng một loại dược vật, hai loại dược vật là hỗ trợ lẫn nhau.

"Hỗ trợ lẫn nhau?" Triệu Khải Hâm Nhíu mày.

"Ưm......" Trương Vân Nguyệt che miệng, tại sao lại

"Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn tới nói cho ta biết phương pháp hỗ trợ lẫn nhau là như thế nào?" Triệu Khải Hâm thật tò mò, Trương Vân Nguyệt luyện chế dược vật quả thật rất hữu dụng, hơn nữa hắn hiện tại cũng đã hiểu Trương Vân Nguyệt ở phương diện chế thuốc rất có thiên phú.

"Ưm, chính là, chính là, cô gái sẽ không phản bội nam tử, chỉ cần không phải uống chung dược vật đó, nếu như muốn cưỡng bức, nam tử sẽ, ách, trúng độc mà chết." Trương Vân Nguyệt cười nói.

Nàng sở dĩ nghĩ tới cái này, hoàn toàn là bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới, nam tử sẽ không bị cưỡng bức, không có nghĩa là cô gái cũng sẽ không bị cưỡng bức, thời điểm gặp phải cường nhân, cô gái căn bản không có biện pháp ngăn cản, như vậy thuốc này không phải có thể bảo vệ bản thân rất tốt sao?

"Đây là hỗ trợ lẫn nhau? Không phải đâu?" Triệu Khải Hâm hồ nghi, này nhiều nhất chính là bảo vệ cô gái mà thôi, nhiều nhất chính là bảo đảm sự trong trắng cho cô gái mà thôi.

"Ưm, hai ngừơi cùng dùng dược vật, dễ dàng mang thai hơn, chỉ cần thân thể cô gái khôi phục như cũ là có thể mang thai." Nói tới chỗ này Trương Vân Nguyệt đỏ mặt, khi nàng điều chế thuốc này không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nói ra, thật lòng rất ngượng ngùng!

"Còn có chính là, cái đó cái đó thời điểm hai bên sẽ càng thêm thoải mái......" Trương Vân Nguyệt nói xong hận không thể đào một cái hố dưới đất để chui xuống.

"Tiểu Nguyệt nói như vậy là cảm thấy trước kia khi ta và nàng làm chuyện này nàng không thoải mái sao?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt, trên mặt lộ ra một cỗ thần sắc quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.