Sủng Hôn Rêu Rao

Chương 26




"Hành động của những người này nhanh hơn trẫm tưởng." sắc mặt của Triệu Khải Hâm tối sầm.

"Hoàng thượng, rốt cuộc là ai đã ra tay?" Trương Vân Nguyệt từ ngoài cửa đi tới, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, trong mắt lộ ra sự điên cuồng.Trước sau đều coi nàng thành con mèo bệnh, không sai trong tay nàng không có ai đáng tin để dùng, nên nàng cũng không đi tranh đấu với mấy phi tử trong hậu cung, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không có biện pháp đấu lại bọn họ!

"Việc này, là tiểu Liêm tử ra tay, hiện tại......" Triệu Khải Hâm lo lắng nhìn Trương Vân Nguyệt nói, những lần trước dù có xảy ra chuyện gì nàng vẫn rất bình tĩnh, nhưng bây giờ nàng không những không bình tĩnh mà còn rất điên cuồng.

"Hoàng thượng, nếu như bây giờ thiếp thân bình tĩnh, thì những người đó sẽ đối đãi với thiếp thân không khác gì đối đãi với một con mèo bệnh, thời điểm cần điên cuồng thì vẫn phải điên cuồng." Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm giải thích. Trong mắt Triệu Khải Hâm rất lo lắng cho nàng, đồng thời hắn tự thấy một năm này hắn cũng không để ý nhiều tới nữ nhân trong hậu cung.

Nếu như không phải là Lý Ma Ma nói chuện này cho nàng biết, thì nàng làm sao ngờ được vị hoàng đế này đã một năm không có đụng tới nữ nhân trong hậu cung, một năm này hắn chính là ở trong trạng thái cấm dục!

"Nàng nghĩ làm thế nào thì tốt?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tra ra là ai ra lệnh. Triệu Khải Hâm vô cùng thất vọng đối với ám vệ trong hậu cung, đồng thời hắn cũng hoài nghi, có phải những ám vệ kia đã phản bội hắn hay không? Nếu không thì tại sao một chút tin tức cũng không tìm ra? Bên cạnh Triệu Thiên An hắn cũng an bài ám vệ, nhưng những ám vệ kia cũng không hề truyền đến được cho hắn một chút tin tức nào về chuyện xảy ra với Triệu Thiên An?

"Thần thiếp đã nghĩ xong, hoàng thượng chỉ cần cho thần thiếp biết ai đã ra lệnh cho tiểu Liêm tử làm việc này là được rồi." Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Được, ta sẽ gọi ám vệ lên nói cho nàng biết" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói, bây giờ bảo Trương Vân nguyệt dừng tay đã không phải là chuyện hắn muốn thì có thể ngăn cản nữa rồi.

Trương Vân Nguyệt gật đầu,cảm thấy rất hài lòng đối với Triệu Khải Hâm đứng ở cạnh mình, điều này đại biểu cho việc nàng có thể tự tay đi làm.

"Hoàng thượng, Lục Ca cầu kiến."

"Cho hắn vào đi."tròng mắt Triệu Khải Hâm không tự chủ sâu hơn rất nhiều, Thời điểm nghe thấy Lục Ca muốn cầu kiến thì sự việc lần này chỉ sợ có liên quan đến Lục Yêu.

"Hoàng thượng, thần có tội." Sau khi đi vào Lục Ca trực tiếp quỳ trên mặt đất, hắn không thể ngờ được chuyện mà hắn không muốn để xảy ra đã xảy ra rồi, cũng không nghĩ tới hành động lần này của Hiền Phi lại nhanh như vậy, đến nỗi hắn gấp rút từ ngoài cung chạy tới trong cung đã không còn kịp nữa.

"Nói." Triệu Khải Hâm không cho Lục ca đứng dậy, chỉ bảo hắn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.

"Ngươi nói là, ngày hôm qua Hiền phi đã cho người truyền tin cho tiểu Liêm tử, mà tin tức ám vệ dò được, tất cả đều bị Lục Yêu chặn lại,nên tối ngày hôm qua mới không có một chút tin tức nào được đưa đến cho trẫm? Ngày hôm qua ngươi không có ở đây?" Vẻ mặt Triệu Khải Hâm vô cùng khó coi, Trương Vân Nguyệt ở một bên nghe thấy thế sắc mặt cũng tối sầm lại.

Lần đầu tiên, Trương Vân Nguyệt hối hận việc mình đã bỏ qua cho Lục Yêu, nếu sớm biết nàng ta có dã tâm này, sẽ dùng thủ đoạn như vậy, nói gì nàng cũng sẽ để cho nàng ta xuống Địa ngục! Mà không phải là chờ nàng ta đi mưu hại mình!

"Thần có tội." Lục ca cúi đầu quỳ trên mặt đất, đứa bé kia đã sốt cao không ngừng rồi, hắn đột nhiên có chút hối hận vì đã giết chết Lục Yêu, hiện tại Lục Yêu đã chết, như vậy bây giờ cũng chỉ có mình hắn chịu đựng lửa giận của Triệu Khải Hâm.

Lục ca vẫn rất rõ ràng Triệu Khải Hâm là một người vô cùng bá đạo, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Triệu Khải Hâm là một Đế Vương anh minh, nhưng ở trước mặt nhị hoàng tử, Hoàng đế uy nghiêm lại biến thành một người cha vô cùng hòa ái, còn ở trước mặt Trương Vân Nguyệt là một nam nhân bình thường, nhưng Lục ca từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Triệu Khải Hâm nên hắn biết rất rõ, sự cường đại của Triệu Khải Hâm không phải người ngoài có thể nhìn thấy.

Không có ai biết Triệu Khải Hâm trực tiếp dùng ám vệ giết bao nhiêu tham quan ô lại, cũng không có ai biết có bao nhiêu người bi hắn tính toán đấu đá đến người chết kẻ sống.

Đây là Đế Vương, hắn không thể nào nhân từ, tay của hắn nhiễm rất nhiều máu tươi, có lẽ tính tình của hắn không tàn bạo, nhưng điều đó cũng không biểu hiện hắn là một người ôn hòa.

"Ngươi quả thật có tội, người đã giết chết Lục Yêu là ngươi, vì sao còn có thể để cho nàng tiếp xúc được những thứ đồ này? Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết trẫm sao?" Triệu Khải Hâm không có cố ý đề cao âm lượng giống như chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi.

Nhưng câu hỏi này lại khiến cả người Lục Ca run lên.

"Thần có tội!" Bây giờ Lục Ca có thể nói chỉ có ba chữ này, tất cả lý do khác, nói ra hoàng thượng cho đó là mượn cớ mà thôi, cũng không thể thở bình thường trước lửa giận của Triệu Khải Hâm.

"Rất tốt, ngươi dẫn người đi đi, ta nhớ phụ thân Hiền phi cũng đã lớn tuổi, đến lúc nghỉ dưỡng bệnh rồi." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói, hắn cũng không có trực tiếp cho phụ thân Hiền phi ốm chết, chuyện trên đời cho tới bây giờ không thể nào che lấp được hoàn toàn.

Tương lai nếu có người biết được sự tình, ít nhất sẽ không có người nói hoàng thượng chém giết công thần, hiện tại chỉ nói là để cho những người trẻ tuổi thay thế vị trí chờ hắn khỏi bệnh mà thôi.

"Vâng" Lục ca cúi đầu xoay người rời đi.

"Làm xong việc rồi tự mình đi tiếp nhận hình phạt." âm thanh không lớn của Triệu Khải Hâm truyền vào trong tai Lục Ca, Trên mặt Lục Ca lập tức lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Sau khi Lục ca rời đi Triệu Khải Hâm nghĩ có nên bồi dưỡng một người mới tới thay thế vị trí của Lục ca hay không, tránh cho hắn ta tưởng mình không có thiếu sót gì, chuyện lần này nếu là sai lầm của người khác, hắn đã sớm cho người đó xuống Địa ngục rồi.

"Hoàng thượng thần thiếp xin được phép cáo lui." Trương Vân Nguyệt nói xong xoay người rời đi.

Đứa bé bệnh nặng như vậy, vốn lòng nàng không yên, luôn túc trực bên cạnh con, nhưng, nàng phát hiện nếu như mình vẫn ở bên cạnh đứa bé, thì nàng sẽ nhịn không được mà cầm đao lên giết hết tất cả những người hầu hạ bên cạnh con mình! Nàng biết ý niệm này vô cùng điên khùng, nàngcũng biết nàng không nên có ý niệm như vậy, nhưng nàng áp chế không được! Cho nên tạm thời nàng chỉ có thể rời đi, đi tìm người thật sự khiến nàng oán hận! Chỉ cần oán hận của nàng có chỗ để gửi, nàng mới có thể chân chính tỉnh táo lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.