Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 45: Ngân diện thần bí




Phải giết nó.

Đời người chỉ có mấy chục năm, có lẽ không mấy khi thực lòng muốn giết người, mà thân là công tử trong gia đình có tài sản hơn một tỷ, nếu Đàm Quân Vinh muốn làm chuyện như vậy thì khả năng thực hiện sẽ lớn hơn với người bình thường rất nhiều. Tài sản vượt qua một tỷ - có lẽ mấy năm sau số tiền này sẽ bị mất giá rất lớn, nhưng hiện giờ mới là năm 99, rất nhiều người chỉ có vẻn vẹn trăm vạn đã được coi là phú hào, nói ra danh hiệu tỷ phú này vẫn có thể dọa được rất nhiều người.

Phải giết nó! Nghiến răng nghiến lợi, đi tới đi lui trong phòng, hắn tái diễn lại ý nghĩ này trong lòng một ngàn lẻ một lần.

Nhớ lại đoạn phim ngắn mới được xem vài phút trước, những uy hiếp nhận được, trái tim hắn như bốc lửa, máu nóng dâng lên, đứng ngồi không yên. Như vậy, tên gài tang vật sáng nay đã rõ rồi, không ngờ lại gặp phải một thằng như vậy. Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ Lưu! Đê tiện! Cố Gia Minh phải chết!

Quãng đời hơn hai mươi năm của hắn cũng được coi là sống an nhàn sung sướng, thỉnh thoảng có ngang ngược càn rỡ thì cũng chỉ vì theo đuổi một số cô gái, thuê xã hội đen đánh người gì đó, dù thế nào cũng không liên quan đến mạng người, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng vì giải quyết hậu quả sau khi chết người thực sự quá phiền toái. Nhưng lúc này đây, hắn đã quyết định cho dù phiền toái lớn hơn nữa thì cũng phải giết chết thằng này. Quan trọng nhất là, một chút cảm giác tội lỗi cũng không có, mình quả thực là thay trời hành đạo.

Hắn đứng đứng ngồi ngồi trong lều một lúc, mất khoảng nửa tiếng để khắc sâu kế hoạch năm năm cho cuộc đời mình sau khi xảy ra chuyện giết người này vào đầu óc, bất kể vận dụng hết thảy quan hệ, tiền bạc, hắn cũng nhất định phải giết thằng này. Cho nên, sau khi hít sâu vài hơi, hắn bắt đầu gọi điện thoại.

"A lô, chú cả, cháu tìm chú có việc... Cháu biết chú có rất nhiều quan hệ ở Giang Hải, chú giới thiệu giúp cháu một người... Cháu muốn giết người… Không phải nói đùa, tiền không thành vấn đề, bao nhiêu cũng được... Quan trọng là có thể tin tưởng được... Chú yên tâm, người cháu muốn giết không có bối cảnh gì cả... Được, cháu nói chuyện trực tiếp với hắn. Chuyện này không có quan hệ gì đến chú cả, yên tâm đi... Chậm một chút cũng không sao... Ừ. Hương Tiêu ca? OK..."

Trước đây bỏ tiền ra thuê người ta đánh người, chưa bao giờ hắn khẩn trương như bây giờ, chuyện thuê sát thủ này dù sao cũng là lần đầu tiên, có điều lại không thể để cha mình biết, nếu không thì hắn sẽ có rất nhiều con đường khác. Chú Cổ là người có thể tin tưởng, nhưng mà... Hương Tiêu ca? Hắn biết rất nhiều người trong xã hội đen đều có ngoại hiệu (biệt danh), nhưng cái tên này thực sự là quái dị. Đợi khoảng nửa giờ, chuông điện thoại vang lên.

"A lô?"

"A lô, tôi là Hương Tiêu."

Đầu biên kia vang lên giọng nói không thể phân biệt được tuổi tác, thong thả mà khàn khàn, nghe có vẻ đáng tin cậy.

"Là anh trả tiền?"

"Vâng, tôi là..."

"Ngu vậy! Từ giờ đừng tiết lộ thông tin cá nhân, cũng không được hỏi nhiều. Có một số vấn đề quan trọng, một giá ba mươi vạn, trả mười lăm vạn sau khi xem tài liệu, thành công rồi sẽ trả mười lăm vạn còn lại, bảo đảm an toàn và bí mật. Có vấn đề gì không?"

"Không có, không có."

"Tốt. Trước tiên nói về bối cảnh của mục tiêu, sau đó tôi sẽ yêu cầu anh để tài liệu ở một chỗ, chúng tôi tiến hành điều tra và đối chiếu. Trong điện thoại chỉ cần nói sơ qua là được rồi."

"Được. Hắn... là nam, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, hẳn là không có bối cảnh gì, là người của tập đoàn Hoàng thị, có điều ông biết rồi đấy, Hoàng gia đã sụp đổ, hơn nữa trước đây người trong nhà cũng không thích hắn, căn bản là không có địa vị gì cả, bây giờ thì lại càng..."

"Nói tên!"

"Ách?"

Có lẽ không kiên nhẫn với sự chậm lụt của hắn. Hương Tiêu rống lên trong điện thoại:

"Tên đó, nói bối cảnh rồi tại sao lại không thấy tên!"

"Ồ, hắn tên Cố Gia Minh."

"…"

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu.

"Ý tao là... tên mày đó."

"Tôi... Ông đã nói là không hỏi thông tin cá nhân..."

"Bây giờ thì khác, tên mày!"

Hương Tiêu gằn từng câu từng chữ.

Đàm Quân Vinh không phải thằng ngốc, chuyện bất chợt chuyển ngoặt một cách khó hiểu, trong lòng hắn lo lắng, chỉ biết chột dạ tái diễn:

"Ông đã nói là không hỏi tài liệu cá nhân..."

"Nói mau!"

"…"

"Không nói phải không, mày không nói ông cũng tra bằng được!"

Thấy Đàm Quân Vinh yên lặng, thành viên xã hội đen là Hương Tiêu lại tức giận rống lên:

"Giết Cố Gia Minh! ông nói cho mày biết! Cả nhà mày chết chắc rồi! Bà nội nó, mày có giỏi thì đừng lăn lộn ở Trung Quốc, nếu không thì sớm muộn gì Sa Trúc bang cũng tìm được mày! Bà ngoại mày, người nào mày cũng dám động đến, miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất rộng! Giết Cố Gia Minh? Mày đi ăn chuối đi..."

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (Hương Tiêu tức giận - tác giả tự sướng quá mức :D) rống lên trong loa không dứt. Đàm Quân Vinh há hốc mồm, không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ đành cúp máy cái rầm. Hắn nghĩ thế nào cũng không ra, lẽ nào Cố Gia Minh kia có bối cảnh xã hội đen sao... Vài giây sau, chuông điện thoại lại vang lên, hắn ấn nút nghe máy, tiếng mắng chửi ầm ĩ lại vang lên trong loa.

"Con bà nó, ông đây còn chưa chửi xong. Cúp điện thoại... Cúp điện thoại là xong được sao? Mày cứ chờ xem, sớm muộn ông cũng tìm ra được mày, đến lúc đó thì giết giết giết giết giết giết giết giết! Ôn con, mày có giỏi thì đừng cúp điện thoại, ông có cả quan hệ với cục thông tin đó..."

"Mẹ nó, gặp phải thằng điên..."

Lại cúp điện thoại, Đàm Quân Vinh ngồi ngẩn người tại chỗ một lúc lâu. Lần đầu tiên thuê sát thủ lại bị mắng đến vừa khó hiểu vừa thấp thỏm, chú Cổ tìm người giúp, không phải nói là rất đáng tin sao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn được cha chiếu cố, không thể có chuyện tìm một tên điên cho có lệ được...

Ở một nơi khác, Giang Hải, tổng bộ Sa Trúc bang, gần mười một giờ, một đám người đang ngồi chơi mạt chược trong phòng khách. Có vẻ hôm nay Liễu Chính khá gặp may, thắng liên tục mấy ván liền, tâm tình thật sự vui vẻ, ván này cũng sắp kết thúc. Tay hắn vuốt ve quân mạt chược một cách vụng về, vẻ mặt quái dị, thay đổi liên tục. Những người ngồi cùng bàn hắn đều là đầu sỏ của Sa Trúc bang, biết tính tình Liễu Chính bình thường đều khá ôn hòa, không coi trọng chuyện thắng thua lắm liền ở bên cạnh nói về chuyện trong nhà, đại loại là những chuyện như vợ A Hải mới sinh, Tiểu Tô lại bị chém, tuần trước thấy Gia Minh và Sa Sa đi dạo phố. Trong bầu không khí thế này, một tên bang chúng mang điện thoại đến cho Liễu Chính:

"Đại ca, điện thoại của Tiêu ca."

"Ừ."

Một tay nhận lấy điện thoại, tay kia vẫn vuốt ve quân mạt chược, kỹ thuật của hắn vốn không được tốt lắm, quân này lại khó nhận ra, có vẻ sắp thắng, lại có vẻ không phải, vì vậy đặc biệt khẩn trương:

"A lô. A Tiêu à, chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì? Có người muốn thuê em giết người..."

"Thuê giết người? Mỗi ngày đều có mà, không phải lại có thêm mối làm ăn sao, chuyện tốt mà..."

"A a a, có vẻ sắp nhận ra rồi, tôi có một quân nữa..."

"Chuyện tốt? Có người muốn thuê giết con rể anh cũng là chuyện tốt sao?"

"Tốt quá!"

Sờ ra rồi, hắn lật tay phải lên nện mạnh xuống bàn, chỉ là mới đập xuống được một nửa thì vẻ mặt vui mừng chợt cứng đờ lại. Một tiếng ầm vang quanh quẩn trong phòng, chỉ thấy chiếc bàn lớn gần như bị đập vỡ, quân mạt chược bắn tung tóe trên bàn, ba vị đại ca đang nói chuyện phiếm giật nảy mình, sững sờ tại chỗ. Không thể nào, lão đại ù khí thế như vậy, lẽ nào ăn lớn?

"Tốt quá?"

Hương Tiêu gào lên trong điện thoại.

"Liễu lão đại, anh có nhân tính hay không vậy? Em còn đang lo lắng giúp anh. Anh quá thất đức rồi, mọi người lăn lộn cũng phải nói lương tâm chứ, anh không thể ngoan độc với cả con rể mình như vậy được... Ồ, có phải anh không hài lòng với con rể không? Em thấy tiểu tử kia rất tốt, mặc dù tính tình hắn hơi yếu đuối, nhưng chúng ta lăn lộn thế này, không phải anh hi vọng con rể mình thành người nối nghiệp chứ? sắp đến thế kỷ 21 rồi, làm xã hội đen không còn có tiền đồ nữa... Lui một bước mà nói, cho dù có không hài lòng thì cũng không đến nỗi để hắn chết mà, hắn cũng không làm chuyện gì có lỗi với Sa Sa cả... Không phải em nói anh, a lô, anh đừng cúp điện thoại chứ..."

Không để ý đến tiếng rầy rà không dứt trong loa, sắc mặt Liễu Chính xanh mét, đập rầm điện thoại xuống bàn, ánh mắt quét qua mấy người trước mặt một cách nghiêm trọng. Mấy tên tiểu đệ vừa rồi cho rằng ù lớn nên quây lại xem, có người ấp úng nói:

"Lão đại, đây là... Trá Hồ mà..."

Hắn cũng không để ý đến, hít sâu một hơi, hỏi:

"Mọi người đang nhắc đến Gia Minh?"

"Ách, đúng vậy."

Bên cạnh, một gã đại ca gật đầu.

"Tuần trước thấy nó và Sa Sa cùng đi đạo phố, lần đó... Có vẻ mua rất nhiều đồ, a..."

"Đều biết Gia Minh chứ?"

"Tất nhiên..."

Có thể đã xảy ra chuyện, mấy người quay sang nhìn nhau, trong lòng hơi nghi ngờ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Liễu Chính duỗi tay ra:

"Vậy sao, con rể ta, bạn trai của Sa Sa, mọi người đều biết. Một đứa trẻ thật tốt, không đánh nhau, không mắng chửi người, tính tình ôn hòa, với ai cũng đều lễ phép, từ trước đến nay đều không dựa vào Sa Trúc bang chúng ta để hiếp đáp bất kỳ ai, rượu chè, chơi gái, đánh bạc, thứ gì cũng không. Mọi người xem mấy thằng lưu manh, du côn ngoài kia có ai bằng được nó? Ai bằng được nó thì đứng ra cho ta!"

"Không sai, không sai..."

Hắn vỗ mạnh lên bàn hai cái:

"Một đứa trẻ tốt như vậy, mọi người đều biết Sa Sa là con của ta, nhưng ta không thể không thừa nhận là tính tình nó thô lỗ, cả ngày chỉ biết cầm gậy đi đánh người, còn không biết nấu cơm, ở trường học hay bên ngoài Sa Sa đều chỉ biết ăn sẵn, có nhiều lúc ta còn thấy giao Sa Sa cho Gia Minh chính là bạc đãi nó. Tính tình nó như vậy thì có thể đắc tội với người nào chứ, cho dù là người như chúng ta, khi còn trẻ thấy có người liếc nhìn mình liền nổi giận, thì cũng không thể tức giận với một đứa trẻ như Gia Minh được.."

"Đúng..."

Mọi người gật đầu phụ họa.

"Vậy mà bây giờ có người muốn thuê người giết nó!"

Liễu Chính chép miệng.

"Vừa rồi A Tiêu gọi điện thoại tới nói có người muốn giết Gia Minh, ai có thể cho ta biết đây là chuyện gì không?"

"Không, không thể nào..."

"Con bà nó, lão đại, giết nó..."

"Chém chết cả nhà nó..."

"Dám động đến cả chúng ta..."

"Chuyện của Gia Minh cũng là chuyện của chúng ta..."

Trong chốc lát, một đám lưu manh, côn đồ, các vị đại ca xã hội đen trong phòng bộc phát cảm xúc. Liễu Chính xô đổ bàn mạt chược:

"Mẹ kiếp, nếu thế giới này đã không có người tốt... Hôm nay chúng ta phải thay trời hành đạo!"

(*)Hương Tiêu: Chuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.