Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 17: Bản vương không thiếu tiền




Lam Châu, Hắc Mộc Thành.

Trần Trung là một người bình thường sinh ở Hắc Mộc Thành, gia thế bình thường, tướng mạo bình thường, quá trình trưởng thành cũng vô cùng bình thường, đừng nói gì đến việc vang danh Hồng Mông chư giới, chỉ việc trổ tài để nổi tiếng trong Hắc Mộc Thành cũng đã làm khó gã lắm rồi. Chẳng qua, dù là người bình thường đi nữa thì trong lòng ai cũng có một ước mơ riêng biệt, đều có cảm giác bản thân khác biệt, có lẽ cũng vì muốn thoát khỏi sự tầm thường của bản thân nên Trần Trung quyết định tu đạo.

Chỉ cần đạt được lực lượng mạnh mẽ để lén nhìn Thiên Cơ tìm con đường trường sinh, dĩ nhiên đó chính là thành tựu viễn siêu, to lớn nhất.

Nhưng chuyện đời cũng không vì giấc mộng kia của gã mà cho thêm chút ưu ái nào cả, hơn nữa còn lạnh lùng, vô tình mà cho gã thêm một cái bạt tai. Gã lại phát hiện mình vẫn không thể nào thoát khỏi cái vận mệnh tầm thường này. Tư chất, căn cốt của gã vô cùng bình thường, hơn nữa xuất thân của gã cũng tầm thường không kém, chắc chắn không thể so sánh với những đệ tử thế gia nhận được vô hạn tài nguyên bồi đắp. Vì vậy, qua nhiều năm gã vẫn là một tán tu nghèo nàn bình thường.

Mộng tưởng ngày càng xa xôi, nếu không có gì đặc biệc thì cả đời này gã sẽ trải qua trong tầm thường một cách tuyệt vọng.

Dĩ nhiên Trần Trung không muốn như vậy nên khi có một cơ hội bất phàm xuất hiện trước mặt thì chắc chắn không thể nào bỏ qua. Dù cho cái giá gã phải trả có thể làm cho người ta căm hận đi chăng nữa.

Gã thay một lão quái vật làm nhiều chuyện xấu xa, lúc đầu trong lòng gã vẫn còn áy náy nhưng theo thời gian, chuyện xấu ngày càng nhiều nên tâm tình gã cũng dần chết lặng. Thật ra từ một góc nhìn khác mà nói thì Trần Trung cũng không hẳn là người quá xấu, gã hiếu thuận với song thân, vì sợ mẹ già lo lắng nên không dám tiết lộ chuyện mình làm ở ngoài. Hơn phân nửa số tiền xấu gã kiếm được đều để lo lắng cho mẹ, như đi mua quần áo hay mua một căn nhà to chiếm cả một khu vực.

Gã như một người hai mặt vậy, ban ngày làm hiếu tử (con ngoan), ban đêm trở thành ác nhân, ở nhà là người tốt, ra đường đi hại người.

Chỉ là trong lòng Trầm Trung vẫn còn chút bất mãn đi, sự tình mà lão quái vật kia đáp ứng với gã vẫn chậm chạp chưa thấy. Trần Trung vẫn thấp thỏm trong lòng, có lẽ mấy đại nhân vật kia vẫn còn chướng mắt những kẻ như con sâu cái kiến giống mình, vì vậy khi thiếu nữ xinh đẹp, có xuất thân cao quý kia tỏ chút tình ý với gã thì Trần Trung cảm giác như mình tìm được một cọng rơm cứu mạng vậy.

Gã là một kẻ dám đánh bạc, từ nhỏ đã ở tầng đáy xã hội, tầm thường và vô tích sự, thì có vốn liếng gì ngoài cầm mạng mình đi đánh bạc? Cho nên, gã dứt khoát đánh bạc một lần trên người của tiểu thư xinh đẹp có gia thế kia; gã tin rằng trong hoàng cảnh tuyệt vọng thì nàng sẽ nép vào mình rồi yêu thích mình.

Gã cảm thấy mọi thứ đều chắc chắn.

Gã cảm thấy tiền đồ của mình sẽ tỏa sáng.

Gã cảm thấy, rốt cuộc thì cuộc đời mình đã tìm thấy ánh mặt trời, có thể như cá vượt long môn, mộng đẹp thành hiện thực, bản thân ngày càng cường đại, cùng với thê tử trải qua ngày tháng tươi đẹp, đến Hảu Châu xa xôi và tìm được nhiều kỳ trân dị thảo, linh tài linh dược để song thân mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, cho gã tận hết hiếu tâm.

Tất cả thật hoàn hảo, như một mộng cảnh sáng lạn, tươi đẹp.

Nhưng mà mộng tan, hắn chết!

Chết còn sớm hơn cả song thân!

Chẳng ai biết, lúc Trần Trung ngã trên Hoàng Lân Sơn, gã đã gọi đến khàn giọng như thế nào, lúc thở ra một hơi cuối thì trong đầu gã nghĩ cái gì đây?

Có phải đang hối hận không? Hay là nhìn lại cuộc đời này mà thở dài một tiếng, cười thảm khi biết mình phải chết ở một nơi tầm thường. Nhưng dù cho là quá khứ hay hiện thì gã cũng như phàm nhân ngoài kia mà thôi, chưa từng bước đến tận cùng. Gã đã chết trên núi hoang, không nơi chôn cất; gã hiếu kính với song thân nhưng phần mộ mẹ mình lại hạ táng qua loa, chẳng qua trong một đêm tối nào đó, ngay cả phần đất này cũng bị người ta đào lên.

Cái này có được tính là báo ứng không? Nếu là báo ứng thì sao dưới trời này còn nhiều kẻ ác cùng hung cực ác hơn gã lại không thấy chút báo ứng nào vậy?

Lúc trời sập tối, Thẩm Thái ngồi một mình trong phòng, trước mặt lão là một chén dầu đang đặt trên bàn, ánh lửa lập lòe chiếu trên khuôn mặt bình tĩnh. Không có ai khác trong phòng, bên ngoài sân thấp thoáng vài bóng người qua lại, nhìn thì có vẻ lỏng lẻo nhưng lại vô cùng nghiêm mật.

Một tràng tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, sau một lúc lâu lại có tiếng gõ cửa; Thẩm Thái lên tiếng thì người nọ liền đẩy cửa đi vào, chính là Tiểu Tề.

Thẩm Thái liếc nhìn y, Tiểu Tề đến trước người lão, thấp giọng nói: “Đã tìm được mộ phần của mẹ Trần Trung nhưng sau khi đào lên chỉ còn tro cốt do hỏa táng, tra không ra chuyện gì nữa.”

Thẩm Thái nhíu mày một lát, sau khi trầm mặc lại nói: “Quấy nhiễu người chết là không nên, an táng lại lần nữa đi.”

Tiểu Tề: ”Đã chôn cất thõa đáng rồi.”

Thẩm Thái gật nhẹ đầu, không hề nói gì, Tiểu Tề nhìn sắc mặt lão nói: “Chưởng quầy, cả nhà này đã bị chúng ta đào sâu ba thước rồi nhưng toàn bộ manh mối đều đã đứt đoạn, hiện nay cũng không biết công tử ở đâu, phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Thái để một tay lên bàn, ngón tay khẽ gõ gõ mấy cái, về sau lại thản nhiên nói: “Cái chết của mẹ Trần Trung có chút kỳ lạ, mặc kệ còn sống hay chết, chúng ta cứ chờ thêm mấy ngày nữa. Theo ta nghĩ, bất kể là hắn hay bằng hữu của hắn cũng sẽ phải đi đến nơi này.” Sau khi dừng lại một chút, lão dặn Tiểu Tề: “Bên phía mộ phần của mẹ hắn cũng phái người canh chừng cho ta, nếu hắn trở lại thì bắt ngay lập tức.”

Tiểu Tề gật đầu rồi liền bước ra ngoài, đột nhiên có mấy tiếng côn trùng ở bên ngoài văng vẳng, yếu ớt vang lên trong đêm đen yên tĩnh truyền vào tai đám người ẩn hiện bên ngoài cùng hai người Thẩm Thái.

Vẻ mặt của Thẩm Thái cùng Tiểu Tề liền thay đổi, sau một hồi, Tiểu Tề đi đến thổi tắt ánh nến, đứng chắn trước người Thẩm Thái, còn những bóng đen ngoài sân thì thoáng đã hòa vào màn đêm, không còn thấy chút dấu vết.

Chớp mắt, ngôi nhà trở thành một nơi tĩnh mịch, chợt gió đêm thổi xào xạc, đung đưa vài ngọn cây như tiếng kêu khẽ của quỷ hồn vọng tới.

Cũng không rõ là qua bao lâu, trong bóng đêm dày đặc như màu mực chợt có một bóng đen xuất hiện trên đầu tường, sau khi thoáng nhìn một lượt, bóng đen kia nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng đáp xuống giữa sân.

Nương theo ánh sao trời nhàn nhạt có thế thấy bóng đen kia là hình dáng một nam tử đang che mặt.

Y đi trong sân hai bước, dường đang suy nghĩ tìm kiếm cái gì đó nhưng sau một lúc lâu chợt toàn thân y chợt dừng lại, bước chân cũng ngừng bất chợt. Cùng lúc này, dường như đối lập với động tác của nam nhân này, phía sau một lỗ hổng lớn trên vách tường đối diện, chợt có người đánh lửa, rồi thắp lên ánh nến trong thính đường.

Ánh lửa run rẩy, lập lòe ánh vào mắt nam tử che mặt kia, rọi ra bóng dáng của hai người trong phòng.

Vẻ mặt Tiểu Tề nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như một con thú dữ, gã khẽ bước lui qua một bên, để lộ rõ hình dạng của người đang ngồi phía sau.

Thẩm Thái vẫn ngồi ngay ngắn bên bàn, một tay gác lên đầu gối, một tay đặt trên bàn, vẻ mặt bình thản nhìn sâu vào bóng đen đang đứng ngoài kia.

Ánh nến phản chiếu trong mắt lão, lập lòe, chớp lóe như đang cháy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.