Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 15: Yêu nghiệt họa thủy




Tôn Hữu ngẩn ngơ, cùng Hứa lão phu nhân, Hứa Đằng, Hứa Hưng ngồi ở thính đường hàn huyên thật lâu. Toàn bộ hạ nhân Hứa gia cao thấp đều không được phép lại gần phòng lớn, kể cả mấy nha đầu ngày thường gần gũi phục thị Hứa lão phu nhân. Không ai biết bốn người kia ở bên trong nói những gì, chỉ biết khi cuộc trò chuyện có chút thần bí kia hoàn tất, Tôn hữu đi ra, người ngoài nhìn thấy sắc mặt hắn cũng không có gì quá khác thường, chỉ bình tĩnh mà lạnh nhạt.

Hứa lão phu nhân thân phận lớn tuổi, đương nhiên không tự mình tiễn cháu ngoại đi về, còn Hứa Hưng vì Tôn Hữu đi Thần Tiên hội nhưng lại không có tin tức gì mới, tình hình cũng không tốt, nên cũng vội vàng chạy về gặp mẹ của Tiểu Ảnh. Cuối cùng chỉ còn mỗi Hứa Đằng tiễn cháu mình. Hứa Đằng vốn với thân phận gia chủ Hứa gia, thái độ giờ đối với Tôn Hữu cũng theo quan hệ vừa rồi mà thay đổi.

Giữa thế gia nhà cao cửa rộng giàu có, bất kể nam nữ già trẻ thân phận cao thấp, gần như ai cũng đều chú ý tới việc này mà dò đoán. Trái lại dưới mấy ánh mắt dòm ngó trong sáng ngoài tối kia, Hứa Đằng và Tôn Hữu cùng im lặng bước đi trên đường, thậm chí tán gẫu cũng không có, có vẻ như mọi điều cần nói ở thính đường đã nói xong cả rồi. Bọn hắn chỉ cứ như vậy sóng vai bước đi, thẳng ra đến cửa chính.

Tôn Hữu đi xuống bậc thang trước cửa, xoay người hướng về Hứa Đằng đang đứng trên bậc thang, khẽ khom người. Hứa Đằng thở dài, nói: “Ngươi đi đi, nhớ bảo trọng.”

“Vâng.” Tôn Hữu thấp giọng trả lời, rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Tôn Hữu, Hứa Đằng cũng quay người vào nhà, về tới thính đường, lúc đó Hứa Hưng đi ra hậu viện vẫn chưa trở lại, chỉ có Hứa lão phu nhân vẫn ngồi một mình trên ghế trong phòng lớn, hai mắt khép hờ như đang dưỡng thần. Bàn trà bên cạnh, mấy ly trà nguội đã được đổi bằng trà mới nóng hổi, rõ ràng đã có hạ nhân tới dọn dẹp.

Hứa Đàng đến bên cạnh Hữa lão phu nhân ngồi xuống, nâng chung trà lên nhấp một miếng, trầm ngâm một lát rồi nhìn Hứa lão phu nhân, nói khẽ: “Mẫu thân, người không có việc gì a?”

Hứa lão phu nhân chậm rãi mở to mắt, sắc mặt xem ra quả thật có chút mỏi mệt, nhưng vẫn còn chút tinh thần, khẽ gật đầu.

Hữa Đằng đặt chén trà xuống, do dự một lát, nói: “Mẫu thân, trong lớp trẻ nhà Hứa gia chúng ta, mặc dù Tiểu Ảnh là nổi trội nhất, nhưng nếu đem hết họ hàng xa và chi phụ ra tính toán, cũng không phải là ít người, kỳ thật cũng chưa chắc sẽ không có một hai đứa có thể đào tạo thành tài. Làm gì…”

Nói đến đây, hắn thoáng dừng lại, im lặng một chút, rồi mới nói, “Con cũng không phải phản đối hay có ý kiến gì với tiểu Hữu, chỉ là đứa nhỏ này dù gì cũng là họ Tôn, không phải họ Hứa, tuỳ tiện đem toàn bộ cơ nghiệp Hứa gia đặt trên người hắn mà nói, chỉ sợ vẫn có chút không ổn.”

Hứa lão phu nhân lắc đầu, nói: "Không còn kịp rồi."

Hứa Đằng cau mày nói: "Xin mẫu thân nói rõ?"

“Tôn Dương Minh đã quyết định toàn lực bồi dưỡng tiểu Hữu, không lâu nữa, tranh giành vị trí kế nhiệm đời tiếp theo sẽ trở nên rất kịch liệt. Đến lúc đó không chỉ trên Kim Hồng Sơn, mà còn ở trong thành Lưu Vân này, thậm chí toàn bộ Hải Châu, toàn bộ các thế lực lớn nhỏ lúc đó cũng phải biểu hiện thái độ đứng về phe nào. Tới lúc tình hình này xảy ra, Hứa gia chúng ta vốn mười năm sắp tới cũng không có nhân tài nào xuất sắc, tất nhiên sẽ phải chọn người chúng ta tin tưởng nhất mà ủng hộ, đương nhiên chính là tiểu Hữu.”

Hứa Đằng chậm rãi gật đầu, lại suy nghĩ, một lát sau nhìn Hứa lão phu nhân, nói: “Mẫu thân, mặc dù tiểu Hữu và chúng ta quan hệ cũng không tệ, nhưng trong tông môn anh tài tuấn kiệt vô số, mẫu thân thật sự nghĩ hắn có thể…”Câu cuối hắn cũng không nói ra khỏi miệng, có vẻ như kiêng kị, nhưng ý tứ trong lời nói hiển nhiên vẫn rất rõ ràng rồi. Nhưng vượt ra ngoài dự liệu của hắn, Hứa lão phu nhân thở dài, nói: “Khó nói ah.”

“Chỉ là trong đám cùng trang lứa với tiểu Hữu chí ít có Cam Trạch, Chung Thanh Trúc đều không hề kém cạnh gì hắn, thậm chí còn hơn cả lớp đi trước, chưa nói tới trên hắn còn có ba kẻ nổi danh Lăng Tiêu Tam Kiếm, rất là anh kiệt tuấn tú tài giỏi.”
Hứa Đằng chau mày, nói: "Vậy chúng ta... Nếu toàn lực chống đỡ tiểu Hữu, mạo hiểm quá lớn ah."

Hứa lão phu nhân bỗng nhiên cười nhạt, nói: “Ta chỉ nói chung ta toàn lực trợ giúp tiểu Hữu, chứ ta có từng nói là bất kể mạo hiểm tán gia bại sản đi đánh cuộc một lần đâu?”

Hứa Đằng thân thể chấn động, ánh mắt sáng lên, chăm chú nhìn Hứa lão phu nhân, nói: “Ý của mẫu thân là…”

Hứa lão phu nhân nhìn hắn, thở dài: “Tiểu Hữu cùng chúng ta dù sao cũng là người thân, hơn nữa nếu hắn có thể thành công thì đối với Hứa gia lợi ích cũng là lớn nhất, nên sau này nếu tới lúc có thể giúp đỡ hắn, ngươi cứ ra sức. Nhưng nếu tới lúc phải mạo hiểm thật lớn, khó có thể quyết đoán, ngươi nhất định phải đặt cơ nghiệp Hứa gia làm trọng.”

Hứa Đằng đứng dậy, hít sâu một hơi, nói: "Hài nhi đã rõ."

※※※

Ánh mặt trời bên ngoài vung vãi rơi xuống, vài tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên nền phòng lớn, trong thính đường bỗng nhiên rơi vào im lặng, bầu không khí hơi có chút tế nhị cùng hàn ý nhàn nhạt.
Hứa Đằng như thể với tình cảnh này có chút không quen, nhắm mắt trầm tư một lát, rồi như muốn thoát khỏi bầu không khí có chút cổ quái này, liền cười ha ha một tiếng, phá vỡ không khí im lặng, rồi nói với Hứa lão phu nhân: “Mẫu thân, nói đến việc này, tính ra hiện giờ trong tông môn, đệ tử trẻ tuổi có tư cách theo đuổi địa vị này thật cũng không ít, chỉ là chúng ta nhìn ra được đã có Lăng Tiêu Tam Kiếm, Cam Trạch, Chung Thanh Trúc và tiểu Hữu là sáu người, trong số này không biết mẫu thân coi được nhất là ai?”

"Đỗ Thiết Kiếm."

"Hả?" Hứa Đằng có vẻ thật không ngờ Hứa lão phu nhân trả lời quyết đoán như vậy, nhất thời có chút ngơ ngác, lập tức cau mày nói: "Tại sao là hắn? Không phải luôn luôn nói người này cuồng ngạo không bị trói buộc, mặc dù ở trên con đường tu luyện có thiên phú tuyệt luân nhưng lại không có tài lực lớn, không có thế gia nào ủng hộ, sao có thể có được đại vị kia chứ?”

"Ngu xuẩn!" Hứa lão phu nhân không chút khách khí mà quát Hứa Đằng, rồi lập tức cười lạnh nói, "Ngươi đã quên sư phụ hắn là ai sao?"

"Là Chưởng giáo Hoài Viễn chân nhân..."

"Dù gì Chưởng giáo đại nhân chấp chưởng tông môn nhiều năm như vậy, thế lực sớm đã thâm căn cố đế, trừ Thái sư thúc tổ Hoả Diệp sư tổ dựa vào bối phận có thể xét ngang hàng với hắn, còn lại như Tôn Minh Dương kiêu ngạo kia cũng phải chịu ở dưới một bậc. Đỗ Thiết Kiếm có căn cơ này, còn cần thế gia phụ thuộc nữa sao? Không khách sáo mà nói thì nhiều năm qua có vô số thế gia thế lực lớn nhỏ ở Hải châu đã muốn nịnh bợ hắn, nhưng bị Đỗ Thiết Kiếm cấm cửa mà thôi.”

"Vậy tiểu Hữu có thể còn có cơ hội?"

"Rất khó, nhưng đích thực còn có cơ hội. Trong sáu người trẻ tuổi này, ngoại trừ Đỗ Thiết Kiếm là một thân một mình, còn lại năm người kia, nhiều ít gì đều có thế gia phía sau hỗ trợ.”

Hứa Đằng nhướng lông mày lên, nói: "Ý của mẫu thân là nói..."

Hứa lão phu nhân thở dài, không biết tại sao, bất chợt sắc mặt mệt mỏi càng hằn lên rõ nét, thậm chí thần sắc bên trong còn mang thêm vài phần nhàn nhạt tự giễu, thấp giọng nói:

"Còn có thể thế nào sao? Nếu là thật sự tranh giành ở cấp độ những nhân vật anh hùng thế này, cũng là chuyện tốt thôi, kiểu này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.