Sủng Em Đến Nghiện

Chương 6: Cửu Long - Quảng Mục Thiên




Hai người chiến đấu, vô cùng tương xứng. Tuy rằng nam tử thực lực so với Nguyệt Vũ cao hơn hai cấp, thậm chí là hơn hẳn một giai. Nhưng bằng kinh nghiệm tác chiến phong phú của Nguyệt Vũ, cùng với thân thủ quỷ dị cũng không kém tốc độ cực hạn của huyền đế. Trong trận chiến đấu này cũng không tốn sức cho lắm.

Mấy chục cái đối mặt, hai người đều có một chút tiêu hao, nhưng vẫn chiến đấu kịch liệt như cũ. Thực lực cùng thiên phú của Nguyệt Vũ biểu hiện ra ngoài, khiến cho ba tên Vụ Ẩn thành kia, đều trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin.

Bọn họ nghĩ thiên phú của đội trưởng đã đủ biến thái, không thể tưởng được vị trước mắt này thoạt nhìn còn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thế nhưng đã là một vị cường giả cao nguyệt Huyền tôn. Thiên phú như vậy, so với đội trưởng bọn họ, còn tốt hơn rất nhiều!

Trong lúc nhất thời, ba người không khỏi đối với thiên phú của Nguyệt Vũ cảm thấy kính nể. Trong lòng cũng là bởi vì biểu hiện vừa nãy của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn.

“Đội trưởng, kỳ thật lời của chúng ta vừa nói, cũng không phải hoàn toàn chân thật.” Khi Nguyệt Vũ cùng nam tử đối mặt, ba người kia liền nhịn không được trong lòng áy náy, mở miệng hô.

Nghe vậy, nam tử chính là hơi hơi giật giật lông mi, trong mắt vẫn như cũ là một mảnh lạnh nhạt thâm trầm cùng với nồng đậm chiến ý. Ngoại trừ cái đó ra cũng không thấy cái gì kinh ngạc hay phẫn nộ linh tinh. Giống như trong lòng hắn đã hiểu rõ.

“Chúng ta tiếp tục.” Nam tử cũng không để ý tới ba người, mà là nhìn Nguyệt Vũ, nói ra. Ngữ khí mang theo vài phần hơi hơi ồ ồ cùng phấn khởi.

“Hảo.” Nguyệt Vũ câu thần cười, có chút dũng cảm đáp lại nói. Dứt lời, thân hình vừa động, lại phi thân mà lên.

Nam tử trước mắt này, Nguyệt Vũ đối với hắn có cảm giác thực không sai, lời nói của hắn cho nàng cảm giác chính là hào sảng mà lại cơ trí. Vô cùng hợp khẩu vị nàng. Nếu có thể kết giao bằng hữu, Nguyệt Vũ tất nhiên là thập phần nguyện ý. Nay, nàng cũng nhìn ra, người trước mắt này cũng thực thích cùng nàng chiến đấu. Cảm giác gặp được đối thủ như vậy, thật sự là làm cho bọn họ nồng đậm chiến ý.

Rầm rầm oanh ~

Theo một tiếng nổ, Nguyệt Vũ cùng nam tử, một chiêu cường đại của hai người va chạm trên không trung. Năng lượng hỏa hoa kịch liệt hướng về bốn phía nổ tung. Trong lúc nhất thời hỗn hợp quang mang màu tím cùng màu xanh đem một mảnh rừng rậm chiếu sáng rực rỡ.

Thực lực cấp bậc Huyền đế chiến đấu sinh ra hiệu quả rất lớn, khiến cho mọi người Khống Thiên cùng với ba người Vụ Ẩn thành đều nhịn không được lui về phía sau, sợ bị công kích như vậy ảnh hưởng đến.

Bên trong hào quang, hai mạt bóng dáng đều tiêu bắn ra ngoài. Hai đạo bóng dáng màu đen quả nhiên là mạnh mẽ, nhanh như tia chớp.

“Ha ha ha, thống khoái!” Đột nhiên, phía trên dung nhan cương nghị đạm mạc hiện lên tươi cười dũng cảm. Bạc thần giơ lên độ cong xán lạn.

Tiếng cười dũng cảm sang sảng của nam tử, làm cho ba người Vụ Ẩn thành kia hung hăng chấn kinh một phen.

Tính tình đội trưởng bọn họ, bọn họ làm sao có thể không biết? Ở chung lâu như vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy đội trưởng cười, càng đừng nói là cười đến dũng cảm, cười đến chân thật như vậy. Ba người không khỏi nghi hoặc, hôm nay đội trưởng rốt cuộc là làm sao vậy?

Không đợi ba người phản ứng lại, nam tử đã muốn sải bước đi đến trước người Nguyệt Vũ, đối với Nguyệt Vũ cười tươi sáng: “Vị huynh đệ này, trận chiến hôm nay, ta đánh thật sự là thống khoái nhất. Thật đúng là phải cám ơn ngươi a!” Thanh âm nam tử rất là sung sướng, thực hiển nhiên là tâm tình tốt lắm.

Nhìn khuôn mặt tuấn lãng cùng với sang sảng tiếng cười của nam tử trước mắt, Nguyệt Vũ trong lòng cũng cảm khái không thôi: “Một trận chiến này, ta cũng rất thống khoái!” Trên mặt Nguyệt Vũ cũng tràn đầy tươi cười cực kỳ dũng cảm.

“Nói như vậy, chúng ta thật đúng là cùng ý tưởng a!” Nam tử lại ha ha cười: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền kết giao bằng hữu đi. Ta gọi là Thiên Uy.” Dứt lời, Thiên Uy vươn tay phải tới trước ngực.

“Dạ Phù Phong, tên của ta.” Dứt lời, Nguyệt Vũ cũng vươn tay phải chụp lên tay Thiên Uy. Hai người tay phải nắm chặt, cho thấy quan hệ hai người từ nay về sau, lâu dài, cho dù thương hải tang điền cũng vẫn bền vững.

“Nhìn Thiên Uy huynh như vậy, tuổi của ngươi so với ta hơn một chút, ta gọi ngươi một tiếng đại ca, như thế nào?”

“Ha ha, hảo, vậy liền kêu Thiên Uy đại ca đi.” Thiên Uy gật gật đầu, sảng khoái đáp ứng.

Trong lúc nhất thời, hai người liền từ đối thủ lập tức trở thành bằng hữu, thậm chí là huynh đệ. Không chỉ có như thế, bộ dáng hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, làm cho người ta tựa hồ có loại cảm giác như gặp lại hảo huynh đệ. Đột biến như thế, làm cho mọi người há hốc mồm, nếu không phải biết chuyện này, bọn họ còn nghĩ hai người này là hảo bằng hữu quen biết đã nhiều năm đâu!

Hai người ở chung, nhìn vào trong mắt người nào đó thấy thế nào cũng không thoải mái. Cuối cùng liền từng bước tiến lên, đi đến bên người Nguyệt Vũ, đối với Nguyệt Vũ cười quỷ dị: “Như thế nào, Vũ nhi không giới thiệu vị bằng hữu này một chút sao?”

Quân Dạ Hi đột nhiên sáp nhập một cước, làm cho Nguyệt Vũ hơi hơi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hi tươi cười quỷ dị trước mắt, Nguyệt Vũ trong lòng ác hàn. Nhìn như vậy, nàng như thế nào cảm thấy càng nhìn càng giống như một... Đố phu?!

Bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, Nguyệt Vũ nhịn không được run rẩy một chút, nhất thời nổi da gà.

Ngạch... Nguyệt Vũ nhìn bộ dáng kỳ quái của Quân Dạ Hi, trong lòng cảm thán. Hít sâu, đối với Thiên Uy cười, bắt đầu giới thiệu nói: “Thiên Uy đại ca, vị này là hảo bằng hữu của ta, Quân Dạ Hi. Còn có những người kia là Khống Thiên chiến đội, cũng đều là hảo đồng bọn của ta.”

Nghe Nguyệt Vũ giới thiệu, Thiên Uy hướng Quân Dạ Hi khẽ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi. Quân Dạ Hi cũng giống vậy, thản nhiên gật đầu. Ngoại trừ Nguyệt Vũ ra, bất luận kẻ nào hắn cũng không để ở trong lòng......

“Đúng rồi, Phù Phong huynh đệ vì sao lại đến Vụ Ẩn thành? Còn nói muốn gặp thành chủ chúng ta?”Hai người trò chuyện với nhau một phen sau, Thiên Uy rốt cục đem đề tài chuyển tới mục đích Nguyệt Vũ bọn họ hôm nay đến Vụ Ẩn thành.

“Kỳ thật, ta tới Vụ Ẩn thành là vì......” Nguyệt Vũ đem nguyên nhân của mình đến Vụ Ẩn thành hướng Thiên Uy nói một lần.

“Nga, ngươi nói sư phụ ngươi là viện trưởng Bạch Thiên Tuyệt?” Thiên Uy nghe được Nguyệt Vũ nói như vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Đúng vậy. Chẳng lẽ Thiên Uy đại ca cùng gia sư rất quen thuộc?” Nguyệt Vũ tự nhiên là thấy được phản ứng kinh ngạc của Thiên Uy, hơi hơi chọn mi, trong lòng nghi hoặc. Bất quá Nguyệt Vũ cũng là cảm thấy, nếu Bạch Thiên Tuyệt để nàng đến lánh đời Thiên gia, như vậy hắn hẳn là cùng Thiên gia rất quen thuộc đi, bằng không dựa vào cái gì bảo nàng qua Thiên gia? Hắn như thế nào liền xác định điều này là chính xác?

Bất quá, Thiên Uy trả lời, cũng tặng lại cho Nguyệt Vũ nghi hoặc.

“Cái này cũng không phải. Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng cùng Vụ Ẩn thành chúng ta không có quan hệ gì, ta cũng cùng Bạch viện trưởng không quen. Chẳng qua, Bạch Thiên Tuyệt viện trưởng thiên phú siêu quần, tư chất cực kì nổi trội xuất sắc. Không chỉ có như thế, hắn là người chính trực, là một trong số ít những người mà ta kính nể. Lại nói tiếp, ta cố gắng tu luyện, một trong các nguyên nhân cũng là vì hắn a!” Thời điểm Thiên Uy nhắc đến Bạch Thiên Tuyệt trong mắt hiện lên tia sùng kính.

Nghe xong những lời này, Nguyệt Vũ có một loại xúc động trợn trắng mắt. Khóe miệng hung hăng co rút, trên trán đánh xuống vô số hắc tuyến. Nàng thật không biết, nguyên lai tên Bạch Thiên Tuyệt phúc hắc giả dối, lão hồ ly âm hiểm giảo hoạt kia, thế nhưng lại trở thành thần tượng của đệ nhất thiên tài Vụ Ẩn thành người ta. Chậc chậc, thật đúng là có mặt mũi đâu! Cũng không biết Bạch Thiên Tuyệt nghe được những lời này sẽ có phản ứng gì? Ngẫm lại Bạch Thiên Tuyệt kia kiêng kị nhất là người khác nói đến tuổi của hắn. Nếu hắn nghe được Thiên Uy đại ca nói hắn là thần tượng sẽ có biểu tình như thế nào a? Là trực tiếp đá bay hắn, hay là hung hăng dạy bảo một chút?

Bất tri bất giác, suy nghĩ Nguyệt Vũ đã bay lên. Ân, nghĩ đến một thân áo trắng, vẻ mặt hồ ly phúc hắc được gọi là sư phó kia, Nguyệt Vũ nhịn không được trong lòng thở dài một tiếng...

Bạch làm tuyệt, ngươi có khỏe không?

“Nếu Phù Phong huynh đệ đến tìm thành chủ, ta làm đại ca tự nhiên là phải ra tay giúp sức.” Thiên Uy đứng dậy, vỗ vỗ ống tay áo, vươn một bàn tay ra trước mặt Nguyệt Vũ đang ngồi dưới đất vẻ mặt có chút phiêu miểu: “Chúng ta đi thôi!”

“Đội trưởng, không được a, thành chủ quy định không thể tùy tiện mang ngoại nhân đi vào!” Một người nghe được đội trưởng của mình hành động như vậy, vội vàng ra tiếng ngăn lại.

“Đúng vậy đúng vậy, Vụ Ẩn thành cũng không phải nơi có thể tùy tiện đi vào.”

“Nếu tùy tiện dẫn người đi vào, bị thành chủ biết, thành chủ tất nhiên sẽ không nương tay!”

Ba người tuy rằng lúc này đối với mấy người Nguyệt Vũ không có địch ý gì, nhưng quy củ trong thành bọn họ cũng phải tuân thủ.

“Tốt lắm, thành chủ nơi đó ta sẽ giải quyết, muốn trừng phạt cũng là trừng phạt ta, sẽ không liên lụy đến các ngươi. Hơn nữa, hiện tại Phù Phong huynh đệ đã là huynh đệ của ta, làm sao có thể xem như người ngoài?”Thiên Uy trừng mắt nhìn ba người liếc một cái, uy nghiêm quát mắng nói.

“Nhưng là...” Mọi người vẫn lo lắng.

“Bất kể cái gì, liền quên đi.” Không đợi ba người nói xong, Thiên Uy lại quát bảo ngưng lại. Xoay người, Thiên Uy thay một bộ dáng thân thiết: “Phù Phong huynh đệ, chúng ta đi thôi.”

Nhìn Thiên Uy trước mắt, trong lòng Nguyệt Vũ nói không cảm động đó là giả. Bọn họ mới nhận thức không được bao lâu, đại ca này liền nguyện ý không tiếc đắc tội Vụ Ẩn thành chủ để giúp nàng. Tình nghĩa như vậy, Dạ Nguyệt Vũ nàng nhớ kỹ. Bất quá, nghe được đại ca nói đến đây, trong lòng Nguyệt Vũ cũng cảm thấy buồn cười. Nguyên lai một người thoạt nhìn nghiêm túc thâm trầm như vậy, tính tình cũng thực ương ngạnh a!

Hiểu biết tính tình đội trưởng của mình, tự biết là không có khả năng khuyên can, ba người cũng chỉ lắc lắc đầu thở dài theo sau.

Quên đi, bọn họ cũng bất chấp mọi giá.

Theo Thiên Uy tới phía trước kết giới. Chỉ thấy Thiên Uy vươn tay phải của mình ra, lập tức phía trên ngón giữa một chiếc nhẫn màu đen lóe ra một trận hào quang chiếu xạ đến bên trên kết giới. Trên kết giới được hào quang chiếu xạ tràn đầy, bán kính khoảng hai thước.

Sau một lát, kết giới kia thế nhưng chậm rãi biến mất. Xuyên thấu qua mảnh kết giới biến mất, cảnh sắc bên trong cũng liền ánh vào trong mắt mọi người....

Bạch sắc quang mang lóe ra, xuyên thấu qua lỗ hổng kết giới trước mắt, rơi vào trước mắt mọi người. Theo quang mang sáng lạn thánh khiết này, mọi người đều nhịn không được hướng về bên trong cẩn thận nhìn lại.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảng thiên không màu lam xinh đẹp, cùng với từng mảnh từng mảnh đám mây nhẹ trôi. Dưới bầu trời xanh, rất nhiều tiểu đảo lớn nhỏ nổi lơ lửng. Độ cao lơ lửng không đồng nhất, nhưng từ gần tới xa, từ trung gian tới bốn phía, độ cao đảo nhỏ dần dần thấp xuống. Dưới đảo nhỏ mây mù lượn lờ, như ẩn như hiện.

Phía trên đảo nhỏ, đủ loại kiến trúc tinh xảo sừng sững đứng thẳng. Mỗi một tòa kiến trúc tuy đơn giản mà lại hoa lệ.

Tại trung gian đảo nhỏ cao nhất, một đạo đại môn cẩm thạch dài dằng dặc dẫn tới trong thành.

Nhìn cảnh sắc như vậy trước mắt, Khống Thiên mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trong mắt đều là tràn đầy rung động. Liền ngay cả Nguyệt Vũ cũng nhịn không được mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào.

Đảo nhỏ trôi nổi, kiến trúc hoa lệ đến cực điểm, tựa như ảo mộng mây mù lượn lờ. Còn có một mảnh thiên không sáng lạn trông càng thêm trạm lam phiêu miểu. Giờ này khắc này, Nguyệt Vũ cuối cùng cũng biết thế nào là thế ngoại đào nguyên, nhân gian tiên cảnh!

Cảnh sắc như vậy, không chỉ xinh đẹp, mà còn phủ thêm một tầng sắc thái huyền huyễn, làm cho Nguyệt Vũ cảm thấy thật sự là đẹp khó có thể nói nên lời.

“Thiên Uy đại ca, Vụ Ẩn thành này quả nhiên là rất đẹp a!” Nguyệt Vũ sau một lát lấy lại tinh thần, quay đầu đi đối với Thiên Uy thản nhiên cười nói.

“Đó là tự nhiên, Vụ Ẩn thành chính là nhân gian tiên cảnh. Ta dám khẳng định, trên Nguyệt Hoa đại lục này, tìm không ra nơi đẹp hơn Vụ Ẩn thành ta!” Thiên Uy thản nhiên chọn mi, tự nhiên mà không chút nào khiêm tốn tiếp lời nói. Đối với Vụ Ẩn thành, không phải Thiên Uy hắn khoa trương, mà là trên Nguyệt Hoa này xác thực không tìm ra nơi nhân gian tiên cảnh như vậy! Cho dù là lánh đời gia tộc Hoa gia có đẹp đi nữa cũng so ra kém Thiên sơn Vụ Ẩn thành!

“Đi thôi, chúng ta đi vào. Cảnh sắc bên trong còn đẹp hơn đâu!”Thiên Uy dứt lời, dẫn đầu tiêu bắn mà đi...

Chậm rãi dừng trên một di động đảo rộng lớn, mọi người kinh ngạc phát hiện, theo trên đảo này thế nhưng nhìn được toàn bộ Vụ Ẩn thành, thoạt nhìn càng thêm xa hoa.

Bên trên quảng trường to lớn, người đến người đi nườm nượp, bên trên bầu trời là đủ loại huyền thú bay tới bay lui.

Mọi người đột nhiên xuất hiện, khiến cho mọi người trên quảng trường đảo nhỏ, một đám nghi hoặc đem tầm mắt hướng về bên này.

“Đây không phải Thiên Uy thiếu gia sao? Thiên Uy thiếu gia đi cùng những người nào kia a?”

“Đúng vậy, thật là Thiên Uy thiếu gia a. Thiên Uy thiếu gia như thế nào đã trở lại? Hôm nay không phải đến phiên hắn tuần tra sao? Những người này chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là ngoại nhân?”

“Mặc kệ bọn họ, chúng ta bình thường rất ít có cơ hội nhìn thấy Thiên Uy thiếu gia, hôm nay được thấy thật sự là quá may mắn!”

“......”

Mọi người một đám dừng cước bộ, nhìn đoàn người Nguyệt Vũ nghi hoặc suy đoán nói.

Ánh mắt Nguyệt Vũ sắc bén nhìn lướt qua bốn phía, lập tức nàng liền kinh ngạc phát hiện, trong Vụ Ẩn thành này, tùy tiện một người đều có thực lực trên đại huyền sư, cơ hồ là trong sáu người sẽ có một hai người là huyền sư, ba người là kiếm sĩ. Chỉ có một người là không có thiên phú tu luyện cho lắm.

Phát hiện như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho người ta khiếp sợ. Phải biết rằng, huyền giả tu luyện, phóng nhãn toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục, trong một trăm người chỉ có thể tìm ra vài tên, kiếm sĩ tuy rằng không thưa thớt như huyền giả, nhưng cũng rất khó tu luyện. Nhưng Vụ Ẩn thành này chia đều trong mười người thì có tới chín kẻ có thiên phú tu luyện! Thực sự là làm cho người ta khiếp sợ!

“U, đây không phải là Thiên Uy thiếu gia của chúng ta đã trở lại sao?”Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí truyền đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.