Sủng Em Đến Nghiện

Chương 39: Đỡ ba chưởng




CHƯƠNG 6.

Tương Văn Đào đứng trong vườn hoa nhỏ, thưởng thức phong cảnh.

Hoa viên diện tích không tính là lớn, dọc hai bờ tường là dây leo trường xuân uốn lượn, gió khẽ thổi qua khiến lá xanh lay động. Một loạt bồn trồng hoa nhài được đặt dọc theo chân tường, từng cụm hoa trắng nho nhỏ, trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, thoang thoản hương thơm ngọt ngào. Vách ngăn cạnh cửa phòng có kê một cái ghế dài bằng gỗ không sơn, màu sắc nguyên thủy mộc mạc, nghĩ đến mỗi khi đẹp trời, có thể ngồi đây vừa ngắm hoa cỏ đung đưa theo gió vừa hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

Có lẽ trong tay nên có thêm một quyển sách nữa. Tương Văn Đào híp mắt tưởng tượng dáng vẻ lười biếng của người nọ khi nằm phơi nắng, cứ buông thỏng như vậy mà ngủ, hình ảnh kia nhất định rất câu nhân…

Khóe miệng anh chậm rãi lộ ra một nụ cười tà khí, bất quá nụ cười này vì Song Hỉ đến gần mà nhanh chóng thu liễm.

“Đang nhìn gì vậy?” Song Hỉ đến bên cạnh hỏi.

Tương Văn Đào thanh thanh yết hầu.

“Vườn hoa nhỏ này được bài trí không tồi.” Nâng nâng cằm, chỉ vào cái ghế hỏi: “Cái kia mua bao nhiêu tiền vậy?”

Song Hỉ nhìn theo hướng tay, khẽ cười: “Mua cái gì mà mua, là tớ tự làm đấy.” Hồi đó sửa nhà xong còn thừa lại ít gỗ vụn, cậu tận dụng làm ra được cái ghế này.

“Hả, cậu làm thợ mộc?” Tương Văn Đào có chút ngạc nhiên.

Song Hỉ cười có điểm ngại ngùng nói, “Không thể nói vậy.” Bộ ghế kia cậu làm không đẹp cho lắm, “Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

Trên thực tế cậu còn biết làm rất nhiều thứ. Cậu nấu ăn ngon, biết cắt tóc, có thể mát xa, đan áo, viết văn làm thơ…. Cho dù là công việc gì, chỉ cần nhìn người ta làm qua một lần, cậu đều có thể làm lại giống y vậy.

Người con trai này của Diệp gia, chỉ số thông minh không thấp, nhưng khuyết điểm của Song Hỉ là tuy học được rất nhiều thứ nhưng lại không tinh thông bất cứ việc gì. Có lẽ người thông minh đều có chung một tật này, thấy cái mình thích là muốn có được, thế nhưng lại không chịu bỏ nhiều công sức để tìm hiểu. Mà những thứ cậu chịu khó để tâm (ví như thư pháp) thì lại thuần túy chỉ dùng để tu thân dưỡng tính, không làm thành kế sinh nhai được. Cho nên cha cậu đôi khi sinh khí: “Học cái này thì có ích gì!”

“Vào đi thôi, buổi tối gió lớn lắm.”

“Ừ.”

Hai người vào phòng.

Thiết kế trong phòng được làm giống như tầng dưới, phòng tắm và các thứ đều đủ cả. Về phần gia cụ thì lại là đồ cũ trước kia, như chiếc giường đôi của cậu là có từ lúc ông bà Diệp kết hôn.

“Điều kiện có hạn, đành phải để cậu chịu thiệt rồi.”

Tương Văn Đào cười cốc nhẹ lên đầu cậu, nói: “Giữa chúng ta mà cậu còn nói những lời khách sáo này sao?” Nói xong, cả hai người đều cười rộ lên.

Song Hỉ để cho anh đi tắm rửa trước, còn cậu thì ở ngoài trải giường chiếu.

Bà Diệp luôn hi vọng nếu khách có ngủ lại thì mình cũng đủ khả năng dành cho họ những biệt đãi tốt nhất, cho nên chăn đệm của Song Hỉ mới đổi tuần trước, giờ lại được đổi một bộ mới nữa. Chờ Song Hỉ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, vừa quay đầu lại thì ──

Tương Văn Đào toàn thân cao thấp chỉ còn độc một cái quần lót, khiến cậu bị dọa.

Dưới tình huống không hề chuẩn bị tâm lý lại thấy một thân hình bóng loáng ướt sũng như vậy, quả thực là bị sốc. Nhưng đương sự lại không cảm thấy có gì không đúng, cười cười nói với Song Hỉ: “Khi ngủ tớ thường không mặc đồ… Kì thực tớ thích ngủ lõa thể.”



“. . .”

Song Hỉ dại ra một giây mới cố gắng kéo kéo khóe miệng, nói: “Ngủ lõa thể….. Tốt. Một kiểu ngủ…”

Ngữ khí của Tương Văn Đào giống như có điểm tiếc nuối: “Hôm nay không tiện lõa thể, có lẽ nên mặc quần lót thì hơn.”

Song Hỉ không nói được lời nào. Người này còn cảm thấy nuối tiếc khi không được ngủ lõa hoàn toàn….. Dường như năm đó học chung Tương Văn Đào không có thói quen này, chẳng lẽ đi du học nước ngoài vài năm, mang mấy cái quỷ dị từ người Tây phương về rồi?



“Cậu đi tắm đi, tớ lên giường trước.”

Nhìn động tác Tương Văn Đào vén chăn ở trên giường, cho dù cùng là đàn ông cũng nhịn không được sinh ra một chút ghen tị. Người này vóc dáng vẫn đẹp như vậy. Làn da màu mật ong săn chắc bóng loáng, bờ vai rộng, xuôi xuống phần eo thon gọn tạo nên một chữ v hoàn hảo, quần lót màu đen hình viên đạn, bao lấy cái mông săn chắc. Cặp đùi kia… chỉ có thể dùng ba từ để hình dung: lực và mỹ.

Bởi vì có cảm giác mặc cảm, Song Hỉ cũng không dám như anh thoải mái khoe ra dáng người của mình, tắm xong khi đi ra trên người vẫn mặc áo ngủ chỉnh tề.

Đại khái là vì có một khuôn mặt búp bê, tuy đã thành nam nhân ba mươi hai tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ trẻ trung đến kỳ lạ, hơn nữa do vừa tắm xong nên tóc còn ướt, cậu vừa đi vừa lau tóc càng tạo nên nét trẻ con hơn.

Người đàn ông trên giường tay chống đầu nhìn cậu, tầm mắt hai người giao nhau, trên mặt Tương Văn Đào lộ ra một nụ cười.

“Bảo bối à, đến đây nào.” Vỗ vỗ bên người.

“…Cậu nói tớ!”

Song Hỉ giơ tay ném cái khăn mặt qua. “Tương Văn Đào, tớ nhớ trước đây cậu đâu có hoạt bát như vậy. Cậu không phải là quỷ đội lốt Tương Văn Đào đấy chứ?”

Người trên giường cười cười, không kiêng kị gì lấy khăn lau mặt: “Con người rồi cũng phải đổi thay mà…” Ngữ điệu có vẻ lười biếng, nhưng không hiểu sao lại thật gợi cảm.

Song Hỉ nhìn anh, bỗng nhiên tâm tình phức tạp nghĩ đến một đêm nào đó, nói không chừng Song Khánh cũng bị anh như vậy mà… Em gái mình nhu thuận đến thế, dù gì cũng là một tay mình tắm rửa rồi uy sữa hết lòng chăm sóc! Nếu bị người đàn ông này câu dẫn mà XXOO… A, nghĩ tới đây quả thật có chút xúc động muốn hành hung người này.

Cũng may cậu còn đủ lý trí, sẽ không vì vậy mà để phát sinh chuyện điên khùng. Đem kính mắt gỡ xuống đặt lên đầu giường, Song Hỉ chui vào chăn, thư thư phục phục nằm xuống─ tuy rằng nhét thêm một người, nhưng không có cảm giác chật chội. Cái giường này cũng đủ lớn, tuy nói là giường cũ nhưng nó lại là giường đôi.

Câu được câu không cùng Tương Văn Đào ôn lại một số chuyện cũ, mí mắt Song Hỉ cũng theo đó mà dần dần trĩu nặng.

Cậu luôn có thói quen ngủ sớm, hơn nữa vì nghênh đón khách quý tới chơi, mấy ngày nay luôn phải chạy trước chạy sau mua đồ rồi quét dọn nhà cửa. Giờ phút này bắt đầu buồn ngủ, càng lúc càng khó kháng cự, suy nghĩ thanh tỉnh cuối cùng trong đầu cậu là: mười lăm năm, thật là trôi qua trong chớp mắt…

Ngoài phố là âm thanh ồn ào của dòng xe cộ tấp nập.

Nghe được tiếng hô hấp nặng nề của người kia, Tương Văn Đào cẩn thận khẽ động thân mình, xoay mặt đối diện với ánh đèn nê-ông, tầm mắt dừng lại trên gương mặt Song Hỉ, ánh mắt thâm trầm mà phức tạp.

Thành phố này không khí ẩm ướt, khí hậu nuôi dưỡng nên vẻ đẹp của con người, cho nên cậu mặc dù là đàn ông đã trưởng thành, nhưng làn da vẫn mịn màng nhẵn nhụi như vậy.

Cằm cậu tiêm gầy, nhưng lại không quá mức, như vẫn duy trì một độ cong vừa phải, đôi mắt nhắm nghiền, khiến cho lông mi có vẻ thật dài, mà đôi môi vẫn nhạt màu như trong trí nhớ, nhạt đến độ khiến người ta muốn hung hăng chà đạp để nó tăng thêm chút huyết sắc.

Ở công ty của người nước ngoài luôn có thói quen gọi nhau bằng tên tiếng Anh, chỉ những bạn bè rất thân thiết mới biết tên tiếng Trung của nhau.

Khi anh nhìn hộ chiếu của Vivian mới biết được tên tiếng Trung của cô.

Diệp Song Khánh, lại là người Trùng Khánh. Trong trí nhớ phảng phất từng có thiếu niên nói rằng: “Ngày sinh của tớ và em gái đều đẹp lắm. Tớ sinh vào đầu năm, nên gọi là Song Hỉ, còn em gái sinh ngày mười lăm tháng tám, nên đặt là Song Khánh. Đây có phải là hai cái tên rất có ý nghĩa không?”

Song Hỉ, Song Khánh.

Lúc ấy anh hoảng hốt suy nghĩ, chẳng lẽ thế giới này thật sự nhỏ như vậy sao?

Có muốn gặp lại hay không, đó là một vấn đề khiến anh suy nghĩ rất lâu.

Thời niên thiếu mông lung từng có tình cảm khác lạ nhưng không thể thổ lộ, bởi chính mình cũng hiểu đây lại là loại tình yêu cấm kỵ, rồi năm tháng dần trôi qua, kỳ thực đã tiêu tán đi ít nhiều.

Mọi người thích nhớ lại mối tình đầu, là bởi cảm thấy tình yêu đó vô cùng thuần khiết tốt đẹp. Nếu lúc đó để lại tiếc nuối, sẽ càng thêm hy vọng sau này có thể làm lại, tạo nên một cái kết có hậu.

Thế nhưng, thế giới này không có nhiều kết thúc viên mãn như vậy.

Nếu gặp lại mà vẫn không có kết quả thì sao? …

So với phải cưỡng cầu để có một kết cục tốt đẹp, vậy chi bằng để nó được gìn giữ mãi trong tâm thức thì tốt hơn. Bởi trong trí nhớ mãi mãi là những con người trẻ tuổi, đơn thuần, tươi đẹp, không sự ô nhiễm thế tục nào có thể vấy bẩn.

… Nhưng, tuy rằng hiểu được đạo lý này, lại cứ như ma xui quỷ khiến mà theo về đây.

Vẫn muốn gặp lại người kia một chút, coi như an ủi đoạn tình cảm không thể nói thành lời thời niên thiếu của chính mình.

Nếu cậu sau nhiều năm lăn lộn thế gian mà trở nên dung tục, thích ngồi mát ăn bát vàng, lời nói như mấy mụ đàn bà thì bất quá mình cũng coi như là ảo tưởng đã tan biến, sau đó đành thản nhiên cười, thầm mắng một câu “con mẹ nó” mà thôi.

Lướt qua vai của bà Diệp đang ôm Song Khánh, đứng ở ngoài cửa, anh liếc mắt một cái đã thấy được người con trai thanh mảnh phía sau.

Anh căn bản không hề lo lắng mà nhanh chóng nhận bạn với cậu. Vì người này, dường như không hề thay đổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.