Sủng Em Đến Nghiện

Chương 14: Mê Vụ Sâm lâm




Địa hạ rừng rậm khôn cùng sâu thẳm, một mảnh u tĩnh. Đột nhiên chợt lóe u quang, hơn nữa còn ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng thú tiếng hô, thoạt nhìn càng thêm lành lạnh.

Lúc này, trong địa hạ rừng rậm sâu không thấy cuối kia, ba đạo bóng dáng đang thong thả bước đi.

“Huyền thú trong địa hạ rừng rậm này quả nhiên là thực ít! Đi lâu như vậy cũng chưa thấy một con.” Hành tẩu đã được một đoạn, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

“Càng như vậy, lại càng làm cho ta cảm thấy bất an. Địch ở tối ta ở sáng, loại cảm giác này thật không tốt!” Thiên Uy cũng không kiên nhẫn nhíu mi. Đối với tình hình im lặng quá mức như vậy rất là không vui.

“Phía trước có một mảnh cự thạch*, chúng ta qua bên đó đi. Cư như vậy, cũng không thể đề phòng huyền thú công kích.” Quân Dạ Hi chỉ vào một phiến cự thạch phía trước cách đó không xa, thản nhiên mở miệng nói.

(*) phiến đá lớn

Nguyệt Vũ cùng Thiên Uy gật gật đầu, hướng về bên kia đi qua.....

Cự thạch ở phía trên một mảnh đất đá rộng lớn. Trên đó cỏ dại rậm rạp dài thẳng, bất quá chúng đều không phải linh thảo đại thụ gì, cho nên thân mình sẽ không phát sáng, vì thế khiến cho một mảnh cây cối của rừng rậm này càng thêm hắc ám.

Cách mảnh đất đá rộng lớn đó, Nguyệt Vũ phát hiện cự thạch này là nơi thực thích hợp để tĩnh tu.

Ít nhất không có huyền thú lợi hại không có việc gì tới nơi này tìm bọn họ gây phiền toái, không phải sao?

Nhưng ánh mắt nhìn lướt qua phiến đất đá trống trải có chút âm trầm trước mặt, Nguyệt Vũ không khỏi khẽ nhíu mày. Nơi như vậy, làm cho nàng cảm thấy như có nguy hiểm gì đó chất chứa bên trong. Nhưng là nguy hiểm gì, Nguyệt Vũ nàng lại nói không nên lời.

Không chỉ Nguyệt Vũ, Quân Dạ Hi cùng Thiên Uy đều là trời sinh tính mẫn cảm, cũng đột nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt.

Bất quá ba người lại không có để ý nhiều lắm. Dù sao tại nơi đây, nếu cái gì cũng sợ đầu sợ đuôi lo lắng bất an, vậy cũng đừng nghĩ đến chuyện tu luyện!

Ba người không hẹn mà cùng dưới chân điểm nhẹ, lắc mình bay đến phía trên cự thạch đối diện, nhưng ngay tại thời điểm ba người bay đến giữa không trung, đột nhiên, phía dưới mảnh đất đá cỏ dại lan tràn kia truyền đến một trận tiếng vang chui từ dưới đất lên, cùng với vô số bóng dáng lục sắc.

Ba người trong lòng cả kinh, quay xuống phía dưới nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cỏ dại lúc này đúng là bị một mảnh dây lục sắc bao trùm. Dây lục sắc chồng chất, vô cùng nồng đậm. Không chỉ có như thế, nó còn đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được điên cuồng sinh trưởng.

“Không tốt, nơi này có cạm bẫy!” Thiên Uy sắc mặt trầm xuống, gầm nhẹ một tiếng.

Ba người thấy thế, vận khởi huyền lực hướng về chỗ cao tiêu bắn mà lên, tránh né dây điên cuồng sinh trưởng dưới chân. Nhưng dù tốc độ bọn họ mau đi nữa, dây bốn phía thế nhưng giống như địa võng bao vây bọn họ vào trong đó.

Nguyệt Vũ nhìn bốn phương tám hướng đều là dây lục sắc, hơi hơi nhíu mi, sắc mặt hơi ngưng đồng thời trong tay vung lên một đạo huyền lực, đánh trúng, dây lập tức rụt trở về.

Trong lúc nhất thời, ba người đều không chút do dự xuất thủ, thế này mới đem thế công của dây thoáng yếu bớt đi.

Nhưng, vô luận là ba người bọn họ công kích thế nào, dây đó cũng chỉ lui về phía sau rất ít, căn bản là không có bao nhiêu hiệu quả.

“Chết tiệt, huyền lực công kích căn bản là không có nhiều tác dụng.” Nguyệt Vũ thầm rủa một tiếng, trong tay công kích cũng tuyệt không yếu bớt.

“Sử dụng công pháp thử xem!” Quân Dạ Hi bạc thần khẽ mở, thản nhiên nói ra. Đơn thuần chỉ dùng huyền lực công kích là không có tác dụng, ba người liền thúc dục công pháp tiến hành công kích mạnh mẽ.

Trong lúc đó, Nguyệt Vũ kích phát Thương Khung Kiếm Pháp thức thứ hai, Thương Khung Vạn Kiếm, nhất thời, vô số đoản kiếm lượn vòng cắt nát từng lớp địa võng của dây. Rất nhiều dây liền vụn thành từng đoạn.

“Thực sự hiệu quả a!” Thiên Uy nhìn đến công pháp của mình cùng hai người Nguyệt Vũ công kích đến dây tạo thành hiệu quả như vậy, trong lòng vui vẻ.

Như vậy là đã thành công?

Nhưng chuyện kế tiếp đã khiến cho ba người trầm xuống. Vốn là dây leo bị phá hủy đến không chịu nổi, thế nhưng lại điên cuồng sinh trưởng. Không chỉ có như thế, giờ này khắc này, thế nhưng so với lúc trước còn to lớn hơn nhiều!

“Đáng giận, cứ như vậy cũng không phải biện pháp, mấy cái dây đó thật sự là rất nhiều, căn bản là đánh không hết. Phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài!” Bằng không một khi huyền lực hao hết liền không xong. Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, trầm giọng nói.

“Các ngươi mau nhìn, đó là cái gì vậy?” Đột nhiên, Thiên Uy chỉ vào phía trước, quay đầu đối với hai người Quân Dạ Hi hỏi.

Theo hướng Thiên Uy nói, chỉ thấy dây leo to lớn lúc này đột nhiên lòe ra một trận u quang xanh đậm, lóng lánh nhấp nháy, rất là thần bí. Đột nhiên hào quang chợt lóe, một đóa hoa màu tím liền xuất hiện bên trong u quang.

U quang càng ngày càng ảm đạm, nhưng đóa hoa lại càng ngày càng lớn. Bộ dáng như vậy, có thể so được với một căn phòng nhỏ.

Đóa hoa màu tím nhẹ nhàng mà lay động, màu sắc cũng càng ngày càng đậm, cuối cùng thế nhưng biến thành tím đậm!

Ba-------

Một thanh âm vang lên, thâm tử hoa (hoa tím đậm) đột nhiên vỡ toác, lộ ra hình dáng đóa hoa.

Đến khi Nguyệt Vũ thấy rõ bộ dáng đóa hoa màu tím. mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đây, đây chẳng lẽ chính là loài hoa trong truyền thuyết, thực nhân hoa? (Túy: ừ, là hoa ăn người đấy ╮( ̄▽ ̄”)╭)

Chỉ thấy sau khi đóa hoa màu tím vỡ ra, một loạt răng nanh vô cùng bén nhọn hiển lộ. Răng nanh vô số, chừng mấy tấc dài, mỗi một cái đều là bén nhọn vô cùng, như một loạt chủy thủ (dao) chỉnh tề sắp thành một hàng. Bên trên răng nanh, dính đầy một tầng chất lỏng màu xanh. Chất lỏng màu xanh từ trong miệng thực nhân hoa chảy ra rơi trên mặt đất, lập tức sinh ra một trận khói trắng.

Chất lỏng này có độc, còn là kịch độc!

Thực nhân hoa phe phẩy cái đầu lớn, mở rộng miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, thỉnh thoảng lại rớt xuống vài giọt nọc độc, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, thập phần khủng bố!

“Mẹ nó, đây là cái gì? Thật ghê tởm!” Thiên Uy nhìn thực nhân hoa trước mắt, hơi hơi nhíu mi, rất là phản cảm. Thứ ghê tởm như vậy, thật là làm cho người ta buồn nôn!

“Đây là thực nhân hoa thú, một loại thực vật am hiểu thiết trí cạm bẫy bắt giữ con mồi. Dịch của thực nhân hoa có kịch độc, một khi bị dính phải một chút, dưới tôn thượng tuyệt không sống nổi!” Quân Dạ Hi mân thần, ánh mắt sắc bén nhìn thực nhân hoa trước mắt, thản nhiên giải thích nói.

Nghe xong, Nguyệt Vũ tuấn mi nhẹ nhàng nhướng lên. Nguyên lai đây thật sự chính là thực nhân hoa a. Chẳng qua, thực nhân hoa nơi này được xưng là thực nhân hoa thú, lực công kích cũng càng thêm kinh người thôi!

Sau khi đóa thực nhân hoa kia mở ra, lần lượt rất nhiều thực nhân hoa ở chung quanh mấy người Nguyệt Vũ đều mở ra, mỗi một đóa đều là khủng bố, thậm chí còn vô cùng lớn!

“Ha ha, thiệt nhiều thực vật a!” Lúc này, đột nhiên truyền đến thanh âm nữ tử cười nhẹ.

Nghe tiếng, trong lòng ba người đều đề cao cảnh giác. Dù sao thanh âm trong địa hạ trong rừng rậm này nhất định là huyền thú phát ra, mà nơi này huyền thú đều là thực lực tôn thượng, không phải ba người bọn họ có thể đối phó được!

Có phải vận khí của bọn họ rất đen đủi hay không? Càng muốn né tránh huyền thú lại càng bị bọn họ đụng phải! Không, hẳn là mới vào địa hạ rừng rậm không bao lâu, đã bị một chích huyền thú theo dõi!

“Chẳng lẽ thực nhân hoa đều rất xấu, bằng không làm sao luôn dấu đầu chùm đuôi không dám ra gặp người?”

Nguyệt Vũ nhìn lướt qua bốn phía, vốn đang là khuôn mặt trầm ngưng, lúc này lại càng thêm bình tĩnh. Khóe miệng khinh câu, Nguyệt Vũ khinh thường mở miệng nói.

Quả nhiên, Nguyệt Vũ vừa nói ra lời này, hơi thở huyền thú tại chỗ tối kia liền lập tức hỗn loạn một chút. Tựa như đang khống chế sự tức giận.

“Ha ha, thật sự là nhân loại kiêu ngạo, sắp chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng!” Thanh âm nữ tử kiều mỵ mang theo một chút lửa giận, cùng với tràn đầy khinh thường.

Dứt lời, dây bên trong nhẹ nhàng lay động một trận, thanh phong hỗn loạn mà thổi, lập tức một đạo bóng dáng màu tím chợt lóe, một vị nữ tử diện mạo rất là thanh thuần xinh đẹp liền xuất hiện trước mặt ba người.

Nữ tử một thân váy dài màu tím, dáng người cao gầy nóng bỏng, một đầu tử phát(tóc tím) thuôn dài, rũ xuống mắt cá chân, cùng gót chân lõa lồ tiếp xúc, lại càng làm nổi bật làn da như tuyết, mỹ dung thanh thuần xinh đẹp, căn bản là khiến cho người ta không thể nghĩ tới những lời kia là nàng nói ra!

Nguyệt Vũ nhìn nữ tử trước mắt, hơi hơi mở to hai mắt nhìn. Nàng cũng thật không ngờ tên vừa nói chuyện âm trầm tàn nhẫn kia, thế nhưng lại chính là nữ tử thanh thuần xinh đẹp trước mắt! Chênh lệch này, có phải quá lớn hay không?

“Nhân loại ti tiện, Huyền đế nho nhỏ cũng dám đến địa hạ rừng rậm, quả thực chính là muốn chết!” Nữ tử sau khi đi ra, hơi hơi nhíu mi nhìn lướt qua ba người trước mắt, trong mắt kinh diễm chợt lóe mà qua. Lập tức lộ ra hèn mọn, khinh thường mở miệng châm chọc nói.

Nguyệt Vũ nghe vậy, không cho là đúng, tuấn mi nhướng lên, thản nhiên mở miệng nói:“Huyền đế tới nơi này chính là muốn chết, ta như thế nào cảm thấy không đúng đây? Ta thật ra lại cảm thấy, địa hạ rừng rậm cũng không hơn gì mấy thứ này!” Ít nhất là chích tôn thượng thú trước mặt nàng, cũng không hơn gì cái loại này!

“Hừ, quả nhiên là nhân loại kiêu ngạo lại ngu xuẩn. Ngươi cho là thực lực Huyền đế liền rất giỏi sao? Ta nói cho ngươi biết, thực lực huyền thú nơi này đều đã ngoài tôn thượng. Dù tuổi nhỏ cũng có tiềm lực tôn thượng! Ngươi cho là một Huyền đế thì tính là cái gì?” Nữ tử tuy rằng đối với Nguyệt Vũ bọn họ đến đây rất là nghi hoặc, dù sao địa hạ rừng rậm này cũng đã lâu không có người tới. Bất quá, nhìn đến bộ dáng Nguyệt Vũ kiêu ngạo như vậy, nữ tử cũng nghĩ đến ba người bọn họ căn bản là không biết tình trạng địa hạ rừng rậm.

“Không gạt ngươi, ta còn thật sự cho rằng thực lực Huyền đế ta rất giỏi. Ít nhất, đối phó ngươi, dư dả!” Nguyệt Vũ vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, rất là không cho là đúng nói.

Bị động tác khinh thường như vậy kích thích đến, khuôn mặt nữ tử lập tức mây đen dầy đặc: “Quả nhiên là muốn chết!” Nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay nữ tử mềm mại vung lên.

Theo nữ tử vung tay lên, rất nhiều thực nhân hoa mở lớn miệng, liền hướng về Nguyệt Vũ tập kích mà đến.

“Phù Phong, cẩn thận!” Thiên Uy nhìn Nguyệt Vũ cứ như vậy bị công kích cũng vẫn không nhúc nhích, lập tức, trong lòng quýnh lên, hô to một tiếng.

Nguyệt Vũ nghe vậy, vẫn như cũ không nhúc nhích. Mắt thấy vô số thực nhân hoa sẽ đem Nguyệt Vũ sinh nuốt vào bụng, đột nhiên trước mắt Nguyệt Vũ chợt lóe quang mang lục sắc, một vị thiếu niên diện mạo tuấn mỹ đến cực điểm chậm rãi xuất hiện.

Trường bào lục sắc, tóc dài như tuyết, lông mi lục sắc, thậm chí là một đôi lục mâu sáng chói.

Thiếu niên màu thoạt nhìn tựa như yêu tinh, tinh xảo đến cực điểm!

Cửu Sắc vừa ra, lập tức uy áp mộc hệ đế vương đè nặng xuống. Uy áp cường hãn như vậy, khiến cho thực nhân hoa vốn đang kiêu ngạo vô cùng dần dần héo xuống.

“Thực nhân hoa lớn mật, dám công kích khế ước chủ của ta! Muốn chết!” Cửu Sắc lúc này phóng xuất khí phách vương giả vô cùng nhuần nhuyễn. Lông mi lục sắc hơi hơi nhíu lại, vẻ mặt sắc bén.

Bàn tay to vung lên, một đạo lục sắc quang mang hiện lên, vốn đang như thủy triều công kích tới, thực nhân hoa cùng dây leo vừa to vừa thô đột nhiên giống như thấy quỷ, động một chút cũng không dám.

“Trở về đi!” Cửu Sắc sắc bén một tiếng thanh uống.

Dứt lời, thực nhân hoa cùng dây leo vô cùng nhu thuận hướng về phía sau rút lui.

“Quân, quân thượng......” Nữ tử nhìn thanh y thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp kia dâng lên sợ hãi không cùng, bị Cửu Sắc phóng xuất uy áp đế vương làm cho gần như vặn vẹo. Trên người mềm nhũn, nữ tử ngã xuống trên đất.

“Hừ, một chích thực nhân hoa thú nho nhỏ cũng dám động thủ đối với khế ước chủ của ta, phải chịu tội gì?!” Di động trên không trung, từ trên cao nhìn xuống thực nhân hoa đã ngã trên mặt đất, bên trong đôi lục mâu của Cửu Sắc tràn đầy mưa rền gió dữ.

Động vào chủ nhân của hắn, tội không thể tha thứ!

“Quân thượng, tha mạng, thực nhân hoa cũng không dám nữa, không dám nữa!” Thực nhân hoa lập tức quỳ trên đất, mạnh mẽ dập đầu về phía Cửu Sắc. Vẻ mặt sợ hãi.

Trời ạ, nàng đây là gặp phải vận cứt chó gì a? Thế nhưng đắc tội khế ước chủ của quân thượng. Trời ạ, nếu sớm một chút nói cho nàng, thiếu niên trước mặt này chính là khế ước chủ của quân thượng, cho nàng một trăm lá gan nàng cũng không dám đắc tội a! Quân thượng lúc này tức giận như vậy, hậu quả thật không dám tưởng, không dám tưởng a! Trong tâm thực nhân hoa tràn đầy hối hận, ruột gan đều than thở a, thậm chí là chết tâm cũng có!

Nguyệt Vũ nhìn lướt qua thực nhân hoa thú dập đầu trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt sắc bén tôn hoa của Cửu Sắc bên cạnh, Nguyệt Vũ không khỏi cảm khái, Cửu Sắc hôm nay, thật sự là rất con mẹ nó soái!

“Chủ nhân, ngươi muốn xử trí nàng thế nào?” Cửu Sắc không để ý tới thực nhân hoa sợ hãi muốn chết trên mặt đất, quay đầu, vẻ mặt nhu hòa hỏi Nguyệt Vũ. Trình độ biến sắc như vậy có thể so với lật mặt a, khiến cho thực nhân hoa bên dưới đang vụng trộm ngắm nhìn Cửu Sắc một cái, nhịn không được trong lòng xem thường. Đúng vậy, chính là trong lòng xem thường. Mẹ nó, thay đổi thái độ như vậy, có phải quá nhanh hay không?

Nguyệt Vũ câu thần cười nhẹ, vươn tay, sờ sờ ngân phát dài như tơ lụa của Cửu Sắc: “Người này đã là thực lực tôn thượng, không bằng ta liền đem nàng khế ước. Cửu Sắc thấy sao?” Thực lực tôn thượng nha, cầu cũng không được. Tuy rằng chích thực nhân hoa này không thể so với Cửu Sắc, nhưng dù sao cũng là thực lực tôn thượng, không phải sao?

“Uh, tùy tiện chủ nhân xử trí.” Cửu Sắc mỉm cười, gật gật đầu. Chỉ cần chủ nhân thích, hắn cũng thích.

Cuộc đối thoại này, lọt vào trong tai thực nhân hoa phía, nàng còn tưởng rằng bản thân nghe được huyễn thanh. Nàng không có nghe lầm đi?

Nàng thế nhưng nghe được khế ước chủ của quân thượng khế ước?! Trời ạ, đây là thật sao? Nàng thế nhưng có vinh hạnh cùng quân thượng cùng một khế ước chủ?!

Thực nhân hoa thật muốn cao hứng đến ngất đi.

“Thực nhân hoa, ngươi có nguyện ý trở thành khế ước thú của ta?” Nguyệt Vũ thân hình đứng thằng, đi tới trước mặt thực nhân hoa, thanh âm thản nhiên hỏi.

“A? Nga, nguyện...... Nguyện ý. Khẳng định là nguyện ý!” Thực nhân hoa kích động một cái, có chút không kịp phản ứng. Dùng sức gật đầu, như sợ Nguyệt Vũ sẽ đổi ý.

Vô nghĩa, cơ hội tốt như vậy nàng không nói nguyện ý chính là ngu xuẩn! Khế ước chủ khí phách như vậy biết đi đâu tìm?

Hơn nữa, khế ước chủ của quân thượng có thể kém sao? Mộc hệ đế vương của bọn họ đều nguyện ý thần phục, một chích thực nhân hoa nho nhỏ như nàng tự nhiên là vô cùng nguyện ý!

“Tâm cam tình nguyên?”

“Tâm cam tình nguyên!” Thực nhân hoa lại dùng sức gật đầu, trong mắt lại hiện lên kiên định.

“Không hối hận?”

“Nhất định không hối hận!” Thực nhân hoa vẻ mặt kiên định.

“Đương nhiên, ngươi nếu thật sự không muốn, có thể rời đi, Cửu Sắc sẽ không gây phiền toái với ngươi.” Nguyệt Vũ khóe miệng khinh câu, rất là tùy ý.

“Thỉnh chủ nhân khế ước ta!” Ngữ khí thực nhân hoa lúc này từ kích động biến thành lo lắng. Nàng sợ hãi chủ nhân sẽ không cần nàng! Nếu nói ngay từ đầu là có tâm hư vinh, thì lúc này nàng chính là thật nguyện ý thần phục.

Chủ nhân như vậy, nàng đột nhiên có một loại dự cảm, đi theo hắn, nhất định sẽ trở thành phi phàm!

Nguyệt Vũ lúc này rốt cuộc không dài dòng nữa, thong thả bước tới trước người thực nhân hoa, vươn tay phải ra, điểm vào trán thực nhân hoa.

Trong ý thức thâm hải của thực nhân hoa thình lình bị tinh thần lực bên ngoài xâm nhập, ngay từ đầu muốn công kích chống cự, nhưng dần dần lại buông tha, tinh thần lực tùy ý Nguyệt Vũ khống chế.

Thuần hóa lần này, trong tất cả khế ước thú của Nguyệt Vũ, ngoại trừ Triệt cùng Cửu Sắc là gian khổ nhất ra, bởi vì nàng chưa từng thuần hóa tôn thượng thú, cho nên lần đầu tiên thuần hóa Nguyệt Vũ vẫn có chút không quen, hơn nữa huyền thú thực lực tôn thượng rất cao, Nguyệt Vũ muốn lập tức khống chế cũng không phải chuyện đơn giản.

Hồi lâu sau, Nguyệt Vũ thu hồi cánh tay, thuận thế xoa xoa mồ hôi trên trán, thâm hô một hơi. Thuần hóa chích thực nhân hoa này thật đúng là hao phí không ít tinh thần lực của nàng!

Nghỉ ngơi một lát, Nguyệt Vũ cắt qua ngón tay, đem một giọt máu tươi bắn vào trán thực nhân hoa trên. Khế ước tôn thượng thú, phương pháp khế ước bình thường đã không còn tác dụng, phải sử dụng máu làm liên hệ linh hồn.

Máu nhập vào giữa trán thực nhân hoa, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy trên người năng lượng chấn động rung chuyển. Giây lát sau, thiên địa quy tắc buông xuống, trong hư không hiện lên một đạo ký hiệu khế ước thật lớn.

Ký hiệu khế ước đem Nguyệt Vũ cùng thực nhân hoa song song bao vây lại, trong lúc đó năng lượng hai phương bắt đầu trao đổi. Dần dần linh hồn cũng thành lập liên hệ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.