Sủng Bảo Bối Như Thế Nào

Chương 24: Đau đớn




Reese tính toán lại những con số lần nữa, nhưng tổng số không thay đổi. Anh bước đi và nhìn ngoài cửa sổ, tay anh nắm lại thành nắm đấm và quai hàm cứng lại. Tất cả những năm làm việc. Tất cả những năm làm việc chết tiệt, đều không được gì.

Anh đã làm mọi thứ mà anh nghĩ đến, cắt giảm mọi chi phí đến khi không có cái gì có thể cắt giảm được, và dù vậy những con số thể hiện rõ ràng trên giấy trắng mực đen : anh đã thua lỗ. Trân bão tuyết hồi tháng Giêng đã giết chết phân nữa đàn thú đẩy anh vào tình trạng ngân hàng có thể không kéo dài thời gian lâu hơn. Anh không thể cầm cố, và có thể sẽ không có thêm sự gia hạn nào.

Anh có 3 lựa chọn : thứ nhất, anh để ngân hàng tịch thu tài sản, và họ sẽ mất mọi thứ; thứ 2, anh có thể sắp đặt sự phá sản theo; và thứ 3, anh sẽ chấp nhận lời đề nghị của Robert là 1 nhà đầu tư. Anh mỉm cười dứt khoát. Lựa chọn thứ 3 chỉ với điều kiện là lời đề nghị của Robert vẫn còn để ngỏ, thực tế là anh ta thực hiện việc đó khi trang trại có lời và bây giờ nó đang xuống dốc nhanh chóng.

Anh đã rất hạn chế để làm việc đó. Anh nghĩ đó là việc làm thất bại cuối cùng cay đắng hơn, rằng anh đã gần đến hạn trả nợ. Cái April đã bắt đầu gần 8 năm về trước cuối cùng đã đến lúc khai hoa kết quả: phá huỷ trang trại của anh. Ai biết lý lẽ của cô ta là gì? Có thể cô ta làm vậy vì anh đã yêu trang trại này rất nhiều, hơn cả anh thận chí từng nghĩ anh yêu cô ta. Nó là tâm huyết của anh, và anh đang mất nó, trừ phi Robert Cannon vẫn còn muốn đầu tư. Reese tính lại các sự lựa chọn, nhưng Robert chỉ là cơ may của anh, và là 1 cơ may mỏng manh, bởi vì khi Robert nhìn thấy những con số anh ta sẽ phải là 1 con bạc kinh khủng để chấp nhận thoả thuận. Reese không đưa ra nhiều hy vọng, nhưng anh sẽ nỗ lực, vì anh không thể làm cách khác. Anh không chỉ có bản thân để nghĩ đến lúc này; anh có Madelyn, và anh có Madelyn, và anh sẽ sẽ làm những gì có thể để giữ tổ ấm của cô cho cô. Cô không lấy anh để trông đợi sự phá sản hay tịch thu gia sản.

Thời tiết tháng 3; tuyết vẫn còn trên mặt đất, nhưng sự rộn ràng hứa hẹn mùa xuân ở trong không khí. Vào tuần khác trước khi những sẽ bắt đầu nở trên những cành cây và những bụi cây; mặt đất sinh động, nhưng vị của tro trong miệng anh, vì đây có thể là mùa xuân cuối cùng anh được nhìn thấy trên trang trại của mình.

Anh có thể nghe thấy Maddie trong nhà bếp, ngân nga cùng với radio khi cô lấy những thành phần để làm bánh. Cô làm bánh ngon, ngon đến mức miệng anh bắt đầu ứa nước mỗi lần những cái mùi dễ chịu bay về phía anh. Cô hạnh phúc ở nơi này. Anh không cưới cô để mong chờ bất cứ gì hơn 1 cộng sự làm việc, nhưng dù anh đã có 1 người phụ nữ nồng nhiệt, thông minh, vui vẻ và gợi tình yêu anh. Cô không bao giờ bối rối về điều đó, không bao giờ cố gây sức ép cho anh; cô giản dị yêu anh và không cố che giấu nó.

Anh không biết anh sẽ nói với cô thế nào, nhưng cô cố quyền được biết.

Cô đang liếm bột bánh nhão từ 1 cái muỗng gỗ khi anh đi vào, và cô trao anh cái nháy mắt khi cô giơ cái muỗng ra. “Muốn liếm không?”

Chỗ bột nhão cũng ở trên mấy ngón tay cô. Anh bắt đầu ở mấy ngón tay của cô và liếm theo cách của mình lên cán muỗng, lưỡi anh đang quét lên chất bột ngọt ngào. Khi cái muỗng sạch bong anh xoay qua ngón tay cô để chắc chắn anh đã liếm hết. “Còn nữa không?”

Cô đưa cái tô và quẹt ngón tay quanh thành tô, rồi thình lình đưa nó vào cái miệng đầy bột của cô. “Tới lượt anh.”

Họ vét sạch cái tô như 2 đứa trẻ. Điều đó chắc chắn là nét đáng yêu nhất của Maddie, thoải mái với cái cô tìm thấy niềm vui thú trong cuộc sống, và cô dạy anh cách để vui đùa lại. Nó chỉ là những thứ đơn giản, như trò chơi vặt vãnh của hô hay liếm tô, chỉ là anh đã mất thói quen hài hước cho đến khi cô bước vào cuộc đời anh và mang nó đến.

Anh không thích phải nói với cô rằng họ có thể mất chỗ ở của mình. 1 người đàn ông có nhiệm vụ chăm lo vợ anh ta. Có thể điều đó là lạc hậu và mang tính sô vanh, nhưng điều đó là cách anh chịu ảnh hưởng. Nó ăn sâu vào lòng kiêu hãnh của anh như axít không có khả năng lo liệu cho cô.

Anh thở dài và đặt tay lên eo cô, mặt anh dữ tợn. “Chúng ta phải nói chuyện.”

Cô nhìn anh thận trọng. “Em chưa bao giờ thích những cuộc trò chuyện bắt đầu với lối nói đó.”

“Em cũng sẽ không thích điều này. Nó đáng sợ.”

Cô dò xét mặt anh, mắt cô trở nên u ám khi cô hiểu nét mặt của anh. “Chuyện gì vậy?”

“Khi chúng ta mất phân nửa đàn gia súc, nó làm chúng ta bị tác động. Anh không thể thế chấp.” Đó là điều trong bản tóm tắt ngắn gọn, cũng ngắn gọn và khô khan như anh sẽ làm điều đó.

“Chúng ta có thể xin gia hạn - ”

“Không. Nếu anh có đàn gia súc đầy đủ khi ký quỹ, khi ấy mới có thể, nhưng anh không có đủ thịt bò còn sống để trả khoản nợ chư giải quyết.”

“Robert nói anh có khiếu kinh doanh giỏi nhất mà anh ấy từng gặp. Chúng ta phải làm gì, và chúng ta có thể làm gì?”

Anh đưa ra 3 điều sẽ xảy ra, và cô lắng nghe với vẻ mặt chăm chú. Khi anh nói xong cô hỏi.

“Tại sao anh không nghĩ lời đề nghị của Robert vẫn còn có giá trị?”

“Bởi vì trang trại lúc này là 1 sự xác nhận thua lỗ.”

“Anh vẫn ở đây, và trang trại là anh, anh ấy sẽ bằng lòng đánh cược, không ảnh hưởng số lượng bò cái.” Rồi cô nói, “Có lựa chọn khác mà anh chưa kể đến.”

“Là cái gì?”

“Em nói với anh lúc trước, em có 1 ít tiền - ”

Anh khoát tay. “Không. Anh đã nói trước đó.”

“Tại sao không?” cô hỏi bình tĩnh.

“Anh cũng đã nói với em lần trước. Nó không thay đổi.”

“Nghĩa là anh thực sự từ bỏ trang trại trước khi anh để em bỏ tiền vào đúng không?”

Mắt anh trông cương quyết. “Phải, đó thật sự là cái anh muốn.” Maddie đã thay đổi nhiều quan điểm của anh, nhưng điều đó thì vẫn không thay đổi và mạnh mẽ hơn bao giờ. 1 đối tác làm việc là 1 việc, vì thực trạng bị hạn chế bởi hợp đồng. Hôn nhân là điều gì đó khác nữa, tuỳ thuộc vào ý thích bất chợt của quan toà liên quan chút ít đến sự công bằng. April đã chứng minh đều đó với anh.

Madelyn bỏ đi trước khi để lộ ra nét mặt. Không để bất cứ gì có thể để anh thấy điều tổn thương cô thế nào. Bằng sự kềm chế tốt nhất cô nói, “Nó là trang trại của anh, là quyết định của anh.”

“Đúng vậy, và nó sẽ ở trang trại của anh, quyết định của anh, cho đến ngày anh bắt buộc bỏ.”

Tâm trí cô bận rộn khi cô nấu bữa tối, và sự quyết tâm bừng lên trong cô. Nếu anh nghĩ cô sẽ đứng 1 bên và nhìn trang trại phá sản khi cô có tiền bạc để giữ nó, anh sẽ biết khác biệt. Cô không biết thế chấp bao nhiêu, và cô đã nói với anh thật lòng khi cô nói rằng tài sản của cô còn lâu mới là giàu có, nhưng chắc chắn là nó đủ để kéo 1 khoảng thời gian đến khi trang trại vững vàng hơn.

Anh chưa bao giờ nói yêu cô. Có lẽ anh không yêu, nhưng Madelyn nghĩ anh ít ra là yêu mến cô. Anh dĩ nhiên là thèm muốn cô, dù thật sự là người đàn ông sẽ thèm muốn 1 người đàn bà theo quy luật tự nhiên mà không chăm sóc cô ta như 1 con người. Nếu anh đã sống với cô 9 tháng và vẫn nghĩ cô có khả năng làm phần nào cái April đã làm, khi đó có lẽ anh không lo lắng cho cô nhiều như cô đã nghĩ. Cô hạnh phúc, nhưng lúc này quả bóng đang xì hơi nhanh chóng.

Bây giờ không phải lúc để nói với anh cô có thai. Hoặc có lẽ vậy. Có thể sự hiểu biết về trẻ thơ sẽ mang đến những tình cảm, bảo đảm với anh rằng cô sẽ không đi bất cứ đâu, và rằng họ phải dùng mọi biện pháp để giữ quyền thừa kế của con họ.

Nhưng cô không nói anh biết. Tâm trạng của anh biến đổi từ lầm lì sang mỉa mai châm chọc, cách này làm khi anh giận dữ, và cô không cảm thấy như đang thúc đẩy anh vào cơn phẫn nộ to lớn. Dù cô chỉ mới 2 tháng, cô đã bắt đầu cảm thấy tác động của việc thai nghén ở mức sức khoẻ yếu hơn và bụng khó chịu không đáng kể - không phải lúc tốt nhất để tranh luận với chồng cô.

Anh vẫn ở trong tâm trạng tồi tệ khi anh đi vào sau hôm sau, và anh mang bữa trưa theo, điều này có nghĩa anh sẽ không về cho đến bữa tối. Madelyn lưỡng lự cỡ 5 phút.

Cô không thích đi sau lưng anh, nhưng nếu đó là cách mà nó xảy ra, cô sẽ chống chọi với tất cả khó khăn sau đó. Nó là 1 quãng đường dài lái xe đến Billings; cô có thể không quay về trước anh, nhưng thêm cái cầu nữa cô sẽ băng qua khi cô đến. Trong khi cô ở đó cô sẽ gọi cho 1 bác sĩ phụ sản, vì không có bất kỳ vị bác sĩ nào ở Crook, và cô không biết bất cứ đâu gần hơn Billings. Sẽ thú vị gần ngày sinh của cô, cô nghĩ, vì bác sĩ sẽ lái xe 3 giờ không nghỉ.

Cô vội vàng mặc quần áo, lấy cuốn séc và những thứ cần thiết, và chạy ra xe. Nó có tuyết trên lốp nếu cô cần, nhưng đường quốc lộ thông thoáng, nên cô hy vọng cô sẽ được thaỏi mái.

Cô lái nhanh nhưng cẩn thận, vui vẻ vì không có nhiều xe cộ cản trở, và đến ngân hàng lúc 11h30. Cô biết người mà Reese giao thiệp, đi cùng anh trước đây, và cô chỉ chờ khoảng 15 phút trước khi người đàn ông này nhìn thấy cô.

Ông tươi cười theo cách những chủ ngân hàng hay làm, tay ông duỗi ra. “Xin chào, bà Duncan. Chúng thôi có thể làm gì cho bà đây?”

“Chào ông, ông VanRoden. Tôi muốn biết số tiền thế chấp còn thiếu của chúng tôi.”

Ông vuốt mép trên như thể có 1 hàng ria mép, cái mà ông không có, và có vẻ tư lự. “Được thôi, tôi không chắc tôi có nên nói với bà không. Bà biết đấy, giấy tờ thế chấp chỉ đứng tên chồng của bà.”

Cô bực mình cố tranh cãi với thói quan liêu hay quy tắc ngân hàng và đi thẳng vào điểm chính. “Nếu nó không quá 200.000 đô, thì tôi muốn thanh toán khoản đó.”

Không có gì thu hút sự chú ý của chủ ngân hàng như tiền. Ông ta cắn môi, quan sát cô. Cô ngồi rất điềm tĩnh và để ông ta cố gắng nhặt nhạnh những đầu mối có thể từ vẻ ngoài của cô, dù cô đã ăn mặc kỹ càng sáng này trong 1 trong mấy cái bộ comple New York của cô và vấn tóc lên. Nếu ông ta có thể đọc được bất cứ gì trong 1 bộ comple kiểu cách với áo choàng tơ màu hồng phía bên trong và 1 con công óng ánh ghim ở ve áo, thì ông ta cứ rút ra bất cứ kết luận nào có thể.

Ông ta sắp xếp suy nghĩ với 1 cái rùng mình ít ỏi. “Để tôi kiểm lại giấy tờ,” ông nói. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Cô chờ, chắc chắn có kết quả. Không có ngân hàng nào từ chối thu hồi nợ, không quan tâm đến người trả nợ. Cô tin rằng 1 hàng người xa lạ sẽ đi khỏi con đường và trả bất kỳ khoản nợ nào anh ta chọn, miễn là anh ta có tiền bạc để làm việc đó.

VanRoden quay lại không quá 5 phút với 1 chồng giấy trên tay. “Tôi tin là chúng ta mau chóng vào việc rồi, bà Duncan. Ông Duncan không có đủ trong tài khoản của ông ấy để trả nợ, vậy bà định trả bằng cách nào?”

Tôi có 1 khoản tài sản thừa kế, ông VanRoden. Tôi chuyển nó từ New York tới 1 ngân hàng khác ở đây ở Billings. Trước tiên, có phải món nợ còn thiếu trong giấy thế chấp ít hơn 200.000 đô không?” Ông ta đằng hắng. “Phải”

“Vậy thì tôi sẽ quay lại. Tôi sẽ đến ngân hàng để chuyển khoản tài sản thừa kế vào tài khoản của tôi. Tôi có đủ quyền sử dụng nó từ khi tôi 25 tuổi, nên không có vấn đề gì.”

Ông ta đẩy điện thoại về phía cô. “Gọi cho họ, để họ sẽ cho cô vào. Họ sẽ đóng cửa và buổi trưa sớm.”

Cô mỉm cười với ông ta khi với lấy điện thoại. ‘Tiện thể, ông có biết 1 bác sĩ phụ sản nào giỏi không?”

Điện thoại reo sau đó, nó đã sắp xếp cho vào ngân hàng khác bằng cửa phụ. 1 giờ sau cô quay lại ngân hàng trước, đăng ký số mà VanRoden đã đưa cô trước khi cô rời đi.

Cô ký những giấy tờ cần thiết và đi bộ khỏi ngân hàng với giấy chủ quyền trang trại và những giấy tờ chứng minh nợ đã được trả đầy đủ. Cô có việc vào tuần sau với bác sĩ mà vợ của VanRoden quen. Cô cười toe toét khi vào xe. Những sự giao tiếp có mục đích của họ, thậm chí những việc không chắc xảy ra. Ông VanRoden đáng thương có vẻ hoảng khi được hỏi giới thiệu 1 bác sĩ, rồi tỏ ý chúc mừng.

Cô không ảo tưởng rằng mọi việc sẽ tốt đẹp bây giờ chỉ vì cô đã trả tiền thế chấp. Cô không làm việc hời hợt, cô làm việc với đầy đủ sự hiểu biết rằng Reese sẽ điên tiết, nhưng cô sẵn lòng đấu tranh vì tương tai của cô và anh, tương lai của con cái. Cô phải giải quyết những vết thương lòng còn tồn tại bởi cuộc hôn nhân đầu tiên của Reese, và điều đó còn nghiêm trọng hơn việc sơn ngôi nhà.

Như 1 việc thực tế, anh đã rút ra 1 lưu ý rằng anh sẽ trả lại cô chi phí sơn nhà và giá nhân công, mà cô nghĩ là lố bịch, nhưng là 1 thước đo công bằng của việc anh xác định thế nào trong vấn đề này.

Nhưng việc nhận biết cô phải nói với anh và biết phải nói với anh ra sao là 2 việc khác nhau. Cô không thể chỉ nói, “Em đến Billings hôm nay để tìm gặp 1 bác sĩ phụ sản vì em có thai, và tiện thể, trong lúc ở đó em đã thanh toán khoản thế chấp.” Mặt khác, đó tất nhiên là 1 ví dụ tốt của việc 1 hòn đá ném chết 2 con chim.

Cô vẫn lo lắng về việc đó trong tâm trí khi cô về đến nhà lúc 4h30. Không có dấu vết xe tải của Reese, như vậy có lẽ cô đã làm mà vắng anh thậm chí biết cô đã đi. Nếu anh về nhà với bấy cứ lý do gì trong ngày, anh đã hỏi ngay khi anh về, và 1 điều cô không thể làm là nói dối anh. Chậm nói với anh về tiền thế chấp thì khác với việc nói dối anh về nó.

Ngạc nhiên là cô mệt mỏi như thế nào, và kinh ngạc hơn nữa là cô cảm thấy mệt lử ra sao nhưng vẫn cảm thấy khỏe mạnh.

Cô có thể mang con của anh ở thời điểm nào đó cuối tháng 10 hay đầu tháng 11, nếu cô tính đúng. Hiểu biết về điều này giống như 1 nhiệt tình to lớn bên trong, và cô không bao giờ muốn điều gì hơn là chia sẻ việc này với anh. Chỉ sự lo lắng anh kéo dài sự tồn tại trang trại ngăn cô đừng nói với anh, vì cô không muốn làm anh lo lắng về điều gì khác. Những vết nhăn nghiêm khắc trên gương mặt anh sâu hơn, và mắt anh thường dữ tợn những ngày này, khi anh đương đầu với việc mất tất cả anh làm việc quá cực khổ, trong thời gian quá dài. Cô làm sao có thể đè nặng vai anh bằng sự hiểu biết mà lúc này họ cũng có mấy hóa đơn y tế để tính đến?

Cô làm sao có thể không nói với anh?

Khi cô thay quần áo, sự mệt mỏi của cô đột nhiên trở nên tràn ngập. Cô chống lại nó, biết rằng đến lúc bắt đầu nấu bữa tối, nhưng ý nghĩ tất cả sự chuẩn bị đó là khiến sự mệt mỏi còn tệ hơn, và bụng cô cuộn lên đột ngột. Cô bỗng nhiên đổ mồ hôi và ngã 1 cách yếu ớt lên giường. Thật là thời gian tốt cho việc ốm nghén – vào buổi chiều muộn trong ngày lúc cô cần tất cả sự thông minh của mình. Cô ngồi đó 1 lúc, và trạng thái buồn nôn mất dần, nhưng sự mệt mỏi thì tệ hơn. Không cách nào cô có thể tập trung sức lực thậm chí đi xuống tầng dưới; tình trạng kiệt sức kéo tay chân và mi mắt cô, kéo lê cả 2 xuống. Thở dài cô duỗi người trên giường, mắt cô đã nhắm lại. Chỉ 1 giấc ngủ ngắn ngủi; đó là tất cả cái cô cần.

Anh tìm ra cô ở đó. Anh nhấn thấy đèn nhà bếp không mở khi anh về, nhưng anh đã lo những việc vặt vào buổi chiều trước khi vào trong nhà. Nhà bếp thì không có ai, với việc không có dấu hiệu thịt được chuẩn bị, và căn nhà yên ắng kỳ lạ.

“Maddie?” Khi không có tiếng trả lời, nét bồn chồn hằn lên trán anh, và anh tìm ở tầng dưới, rồi bắt đầu lên cầu thang. “Maddie?”

Anh bật đèn phòng ngủ, và cô ở đó, co ro trên giường. Cô không nhúc nhích kể cả khi đèn sáng. Anh chưa bao giờ thấy cô ngủ suốt ngày, và anh lập tức hoảng hốt. Cô bệnh? Cô có vẻ khoẻ sáng nay. Anh dơ dáy vì công việc trong ngày, nhưng anh không chú ý về nó khi anh ngồi xuống mép giường và xoay cô nằm thẳng lại. Cô ấm áp dưới tay anh, không có gì khác thường cả. Anh lắc cô, và sự lo lắng tăng thêm trong giọng nói. “Maddie, dậy đi!”

Chậm chạp mi mắt cô từ từ mở lên, và cô nói mệt mỏi. “Reese,” cô lẩm bẩm, nhưng cô không thể giữ cho đôi mắt mở ra.

Anh lắc cô lần nữa. “Em ổn chứ? Dậy nào.” Cô tỉnh dậy một cách miễn cưỡng, đưa 1 tay lên dụi mắt. “Mấy giờ rồi?” Sau đó cô nhìn anh lần nữa khi thấy rõ hoàn toàn và nói, “ôi lạy Chúa, bữa tối!”

“Bữa tối để sau. Em khoẻ không?” Tim cô chao đảo khi cô nhìn chằm chằm vào anh. Mặt anh nhăn và ảm đạm với vẻ mệt mỏi, nhưng có sự lo lắng trong mắt anh, không phải cáu giận. Tự động cô vươn tay chạm má anh, vuốt những ngón tay cô lên chóp cao của xương gò má anh. Cô yêu mọi thứ về người đàn ông này, thậm chí cả tính khí bướng bỉnh của anh. Cô nắm tay anh và đặt nó lên bụng mình. “Em có thai rồi,” cô thì thầm. “Chúng ta sắp có con.”

Con ngươi của anh giãn ra, và anh nhìn xuống tay mình trên cơ thể mảnh dẻ của cô. Kể từ khi cô ngưng uống thuốc tránh thai, mỗi lần anh làm tình với cô anh nhận thức được anh có thể làm cô có thai, nhưng thật sự cô nói cô có mang vẫn gần như là 1 cú sốc. Con anh đang lớn dần dưới tay anh, hoàn toàn được bảo vệ trong cái bụng nhỏ phẳng lì của cô.

Anh trượt khỏi giường trên đầu gối cạnh nó, vẫn còn sững sờ. “Khi nào?” anh hỏi bằng giọng lo âu.

“Tuần cuối cùng trong tháng 10, hoặc là tuần đầu tiên trong tháng 11.”

Anh mở khoá quần jean của cô và kéo dây kéo xuống, rồi kéo vạt áo mở ra để anh có thể chạm vào làn da cô. Anh đẩy cái ngắn tay của cô lên xa khỏi nơi đó và từ từ cúi người, đầu tiên đặt 1 nụ hôn nhẹ lên bụng cô, rồi tựa má anh vào đó. Madelyn vuốt tóc anh và tự hỏi nếu đứa trẻ có nước da sẫm màu giống anh hay vẻ đẹp của cô. Nó là điều mới mẻ, sự quan tâm kỳ lạ, con của họ, được tạo ra từ sự đam mê mộc mạc vẫn cháy bỏng giữa họ. 7 tháng hơn đột ngột dường như chờ đợi quá lâu để giữ nó, để thấy bàn tay mạnh mẽ của Reese xoa nhẹ nhàng khi anh nâng niu đứa trẻ. “Anh muốn con trai hay con gái?” cô hỏi, vẫn thì thầm, như thể cách nói bình thường có thể phá hỏng những điều ngọt ngào lúc này.

“Sao hả?” Anh chà gò má lởm chởm vào bụng cô, mắt anh nhắm lại khi anh đắm mình vào sự âu yếm.

“Không phải em”

“Hoặc là anh.” Sự yên lặng tràn ngập căn phòng khi anh hoàn toàn chăm chú những tin này; sau đó cuối cùng anh ngẩng đầu lên. “Em cảm thấy buồn nôn à?”

“Em nôn 1 ít, chỉ là phần lớn là em mệt mỏi đến không ngờ, em chỉ không thể mở mắt nổi,” cô nói vẻ cảm thấy có lỗi.

“Bây giờ em khỏe chứ?”

Cô nghĩ về nó, thầm nhận xét về mình, rồi gật đầu. “Tất cả đều tốt.”

Anh lùi về sau và để cô đứng dậy, rồi dìu cô và hướng miệng cô lên trên. Cảm xúc trong mắt anh mãnh liệt khi anh hôn cô nhanh, mạnh. “Em chắc chứ?”

“Em chắc.” Cô mỉm cười và vòng tay quanh cổ anh, để trọng lượng của cô đong đưa. “Anh sẽ biết nếu em thấy không khỏe. Em sẽ xanh xao và ngất đi.”

Anh ôm mông cô và giữ cô dựa vào anh khi anh hôn cô lần nữa, và lần này không có gì nhanh cả. Madelyn ôm chặt anh, mắt cô khép lại khi tình trạng gần gũi thân thuộc của anh truyền sự ấm áp sang cô. Cô yêu anh đến nỗi tình cảm đó thỉnh thoảng làm cô hoảng sợ; cô hy vọng anh có thể nhớ lại điều đó.

Cuộc làm tình của anh tối đó dịu dàng 1 cách tài tình và kéo dài 1 cách khó tin, anh dường như không thể có đủ cô, đòi hỏi cô lần nữa và lần nữa, ở bên trong cô trong 1 lúc lâu sau đó. Cuối cùng họ ngủ cùng lúc, với chân cô gác trên hông anh, và cô nghĩ điều này không bao giờ hoàn hảo hơn sau này, với Reese trong tay cô và con anh trong bụng cô.

1 tuần sau, Reese đi bộ từ chuồng ngựa vô nhà với vẻ thất vọng trên mặt. Madelyn nhìn thấy anh từ cửa sồ nhà bếp và biết rằng cô không thể chậm trễ hơn nữa. Cô đơn giản không thể để anh lo lắng thêm nữa; làm anh giận điên lên tốt hơn là nhìn những đường hằn sâu trên mặt anh mỗi ngày. Anh sẽ ngồi trong phòng làm việc trong nhiều giờ mỗi tối, kiểm tra đi kiểm tra lại sổ sách, trượt tay vào tóc, rồi cố kiểm tra lần nữa, chỉ đứng lên cùng với những con số giống nhau và không hy vọng gì.

Cô nghe thấy anh bước vào và cởi bỏ đôi giày đầy bùn đất; rồi anh mang vớ vào nhà bếp. “Xe tải cần được bơm dầu mới,” anh nói mệt mỏi.

Cô chùi tay vào cái khăn cô đang cầm. “Vậy thì mua 1 bình.” Sự căng thẳng đang siết chặt những thớ thịt của cô, và cô nén cơn buồn nôn chóng mặt.

Miệng anh cay đắng. “Sao lại phiền nhỉ? Chúng ta sẽ không ở đây thêm tháng nào nữa.”

Chậm rãi cô mắc cái khăn lên rồi quay lại đối diện anh, dựa lưng vào tủ để tỳ người vào. “Có chứ, chúng ta sẽ ở đây.”

Anh nghĩ anh hiểu những gì cô muốn nói. Anh có thể gọi cho Robert – nhưng Robert sẽ phải là 1 thằng ngốc để đầu tư vào trang trại lúc này. Anh đã gạt bỏ điều này ngay khi anh nghĩ đến, và bây giờ anh không thấy bất cứ điều gì khác anh có thể làm. Madelyn có mang; cô có cuộc gặp mặt bác sĩ đầu tiên của mình ngày hôm sau, và tiền cần thanh toán trước. Rồi thì họ đối mặt những hoá đơn từ bệnh viện, và anh không có bảo hiểm y tế. Đó là 1 trong những thứ rắc rối.

“Anh sẽ gọi cho Robert,” anh nói nhẹ nhàng. “Nhưng đừng nên hy vọng quá nhiều.”

Cô để vai ra sau, và hít thở sâu. “Cứ gọi cho Robert nếu anh muốn, sau khi em kể những gì em phải kể với anh. Anh sẽ ở trong 1 tình thế khác sau đó và - ” Cô ngừng nói, nhìn anh 1 cách bất lực, và lại bắt đầu. “Em trả hết tiền thế chấp bằng khoản thừa kế của em.”

Trong 1 lúc anh hoàn toàn không phản ứng, chỉ nhìn cô im lìm, và cô cô bắt đầu mong đợi. Sau đó mắt anh bắt đầu lạnh lẽo, và cô dốc hết sức lực.

“Cái gì?” anh hỏi rất êm ái.

“Em trả hết tiền thế chấp. Giấy tờ trong ngăn kéo đồ lót của em.”

Không 1 lời anh xoay người và bước lên cầu thang. Madelyn theo sau, tim cô đập thình thịch. Cô đã đương đầu với sự giận dữ của anh trước đây mà không nao núng, nhưng lần này thì khác. Điều này đang đánh vào những cảm giác rất cơ bản của anh.

Anh giật mạnh ngăn kéo đựng đồ của cô mở ra ngay khi cô vào đến phòng ngủ. Cô đã không nhét giấy tờ xuống đáy; chúng nằm bên phải đó trong tầm nhìn rõ ràng. Anh nhặt chúng lên và vung vẩy chúng, chú ý tổng số và ngày ghi trên tài liệu.

Anh không nhìn lên. “Em dàn xếp việc này như thế nào vậy?”

“Em đến Billings tuần rồi, ngày mà anh nói với em về tiền thế chấp ấy. Ngân hàng không chú ý đến người trả nợ như lúc họ nhận tiền, và vì em là vợ anh nên họ không hỏi gì.”

“Em nghĩ đưa cho anh 1 việc đã rồi sẽ làm thay đổi ý định của anh à?’

Cô mong anh ngưng dùng giọng nói nhẹ nhàng đó. Khi Reese giận dữ anh gầm lên, và cô có thể vận dụng điều đó, nhưng lần này là cái gì đó chưa từng có.

Đầu anh ngẩng lên, và cô nao núng. Mắt anh giống như màu xanh lạnh ngắt. “Trả lời anh.”

Cô vẫn đứng yên. “Không, em không nghĩ bất cứ gì sẽ thay đổi ý định của anh, và đó là lý do em làm việc đó sau lưng anh.”

“Em nói đúng. Không có gì thay đổi được ý định của anh. Anh sẽ gặp em ở địa ngục trước khi em nhận được bất kỳ phần nào của trang trại này.

“Em không muốn cướp trang trại ra khỏi anh. Em chưa bao giờ muốn thế.”

“Em đã diễn 1 vai trò tốt đó, Maddie. Anh sẽ chỉ ra cho em điều đó. Em không than phiền, em đã đóng vai như 1 người vợ hoàn hảo. Em lại còn đưa nó quá xa ra vẻ em yêu anh.”

“Em yêu anh.” Cô bước từng bước về phía anh, tay cô vươn ra. “Nghe - ”

Đột nhiên cơn giận trong anh bùng lên, và anh ném xấp giấy vào cô. Chúng rơi ra và cuộn quanh cô, rồi rơi nằm trên sàn. “Đó là điều anh nghĩ về em cái gọi là ‘yêu’,” anh nói với hàm răng nghiến chặt. “Nếu em nghĩ làm vài điều mà em biết anh không thể chịu đựng được là 1 từ ‘yêu’, lúc đó em không có bất kỳ ý niệm nào là xứng đáng cả.”

“Em không muốn anh mất trang trại - ”

“Thê nên em chỉ quan tâm đến tiền thế chấp. Bất cứ phiên toà ly hôn nào lúc này cũng sẽ nghĩ em là đồng sở hữu, đúng không? Họ sẽ suy nghĩ anh nói em bỏ phần thừa kế của em vào và cái hợp đồng trước khi kết hôn không mang ý nghĩa chết tiệt nào cả. Quỷ thật, tại sao em nhận ít hơn April? Điều này không hiệu quả dù chỉ 1 lần, nhưng vùng đất này thì giá trị kinh khủng.”

“Em không muốn ly dị, em chưa từng có ý nghĩ ý dị,” cô nói 1 cách liều lĩnh. “Em muốn giữ lại trang trại cho anh. Ít ra cách này anh có cơ may để gây dựng lại, nếu anh sẽ nắm lấy nó.”

Anh nói mỉa mai, “Thế à, nếu nó giá trị hơn nữa, thì em sẽ nhận được nhiều hơn.”

“Lần cuối cùng, em không muốn ly dị!” Anh vươn tay ra và kẹp chặt cằm cô, điệu bộ khôi hài ác ý. “Dù sao thì em sẽ chỉ nhận 1 thứ, khuôn mặt xinh xắn à, vì anh chắc rằng địa ngục không muốn 1 người vợ đâm sau lưng anh giống thế này. Em không là lựa chọn đầu tiên của anh, và anh sẽ nghe theo bản năng của mình, nhưng em có anh cũng nóng bỏng như 1 đứa 16 tuổi sau món đồ đầu tiên của anh ở băng ghế sau. April là 1 kẻ lẳng lơ, nhưng em tệ hơn, Maddie, vì em diễn suốt và giả bộ điều này chỉ là cái em cần. Sau đó em xiên lưỡi dao giữa xương sườn anh rất khéo anh không khi nào từng tưởng tượng nó sẽ đến.”

“Đây là điều em muốn.” Cô tái mặt, mắt cô đang thẫm lại.

“Phải, em không phải là điều anh cần. Em nhiệt tình trong tấm dra giường, nhưng em không có thứ cần để là vợ 1 chủ trang trại,” anh nói 1 cách tàn nhẫn.

“Reese Duncan, nếu anh đuổi em đi, em sẽ làm 1 việc tốt vì điều đó,” cô cảnh cáo yếu ớt.

Anh nhướng mày. Giọng anh lạnh nhạt lịch sự. “Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi.”

“Nếu anh bỏ tánh tự phụ cao như núi đó anh sẽ thấy anh sai như thế nào! Em không muốn trang trại mất đi. Em muốn sống ở đây và nuôi con của chúng ta ở nơi này. Anh và em không chỉ bị dính líu trong điều này. Em đang mang con của anh, và nó cũng là tài sản của anh!”

Mắt anh tối sầm khi anh nhớ ra đứa bé, và ánh nhìn chằm chằm của anh quét xuống dáng vẻ mảnh mai của cô. “Ý thứ hai, em sẽ không đi đâu hết. Em ở ngay tại đây đến khi đứa trẻ được sinh ra. Khi đó anh không quan tâm đến điều quỷ quái em làm, nhưng con anh sẽ ở cùng với anh.”

Sự lạnh lẽo đọng lại trong cô, liên tục thúc đẩy sự tổn thương và giận dữ hình thành với mỗi lời anh nói. Sự am hiểu có thể đã bắt đầu nhưng quá xa. Sự đồng cảm được hiểu thấu nhưng quá lâu. Anh không yêu cô, và anh cũng không tin vào tình yêu của cô dành cho anh, vậy chính xác là họ có bao nhiêu từ cuộc hôn nhân này? Một cuộc hôn nhân tạo ra từ hình ảnh và ảo tưởng, và kết hợp với nhau bằng tình dục. Cô nhìn anh chằm chằm, mắt cô trở nên trống rỗng. Có thể là đau đớn sau này, nhưng không phải bây giờ.

Cô nói rất cẩn thận, “Khi anh bình tĩnh lại anh sẽ ân hận vì nói ra điều này.”

“Chỉ 1 điều anh ân hận là cưới em.” Anh lấy cái ví của cô từ trên bàn trang điểm và mở nó ra.

“Anh đang tìm cái gì vậy?” Cô không ráng giật lấy nó khỏi anh. Trong bất kỳ thử thách về sức mạnh nào chống lại anh cô luôn bị bẽ mặt.

Anh giơ chùm chìa khoá xe lên. “Cái này.” Anh bỏ ví cô xuống và nhét xâu chìa khoá vào túi áo. “Như anh đã nói, em sẽ không được mang con anh đi đâu. Chỉ một cử động em sẽ làm là ra khỏi giường của anh. Còn 3 phòng ngủ khác. Chọn lấy 1 cái, và giữ mông em ở đó.”

Anh đi hiên ngang ra khỏi phòng, rất thận trọng để không chạm vào cô. Madelyn ngả xuống giường, chân cô gập lại phía dưới như cọng bún. Cô thở nhè nhẹ, và những đốm đen lướt nhanh trước mắt cô. Những cơn rùng mình lạnh lẽo làm cô run rẩy.

Cô không biết đã bao lâu trước khi tâm trí cô bắt đầu hoạt động trở lại, nhưng cuối cùng nó đã hoạt động, đầu tiên là chầm chậm, sau đó tăng tốc. Cô bắt đầu giận dữ, bình tĩnh, bí ẩn, cơn giận thiêu đốt từ từ lớn lên đến khi nó phá huỷ hoàn toàn tình trạng tê liệt.

Cô đứng lên và cẩn thận bắt đầu dời đồ đạc của cô ra khỏi phòng Reese và vào căn phòng cô đã ngủ hôm cô đến thăm anh. Cô không chuyển vài món kỷ niệm trong niềm hy vọng rằng anh sẽ hết tức giận, xem xét lại và bảo cô dọn vào lại; cô thu dọn những dấu vết của sự hiện diện của cô trong phòng. Cô bỏ lại giấy tờ thế chấp nằm giữa phòng. Để anh dẫm lên chúng nếu anh không muốn nhặt chúng lên.

Nếu anh muốn xung đột, cô sẽ cho anh xung đột.

Niềm kiêu hãnh thúc giục cô ở trong phòng mình và không nói chuyện với anh; cái thai đòi cô ăn. Cô đi xuống tầng dưới và nấu 1 món chính bằng nỗ lực xát ít muối vào vết thương của anh. Nếu anh không muốn ăn món cô chuẩn bị, thì anh sẽ tự mình nấu hoặc không làm gì.

Nhưng anh ngồi vào bàn khi cô gọi anh và ăn món thịnh soạn thường khi. Lúc cô đang rửa chén đĩa cô nói, “Đừng có quên cuộc gặp bác sĩ vào sáng mai.”

Anh không nhìn cô. “Anh sẽ chở em. Em không được đụng đến chìa khoá nữa.”

“Tốt thôi”

Sau đó cô lên tầng trên, tắm rửa và vào giường.

Sáng hôm sau họ không nói 1 lời trên đường đến Billings, Khi tên cô được gọi trong phòng khám, căn phòng chứa đầy phụ nữ trong những giai đoạn khác nhau của thai kỳ, cô đứng lên và đi ngang qua anh theo sau người y tá. Anh quay đầu, nhìn vẻ lắc lư duyên dáng của cô. Trong vài tháng nữa, cô sẽ mất đi sự uyển chuyển của mình và dáng lắc lư sẽ trở thành dáng đi lạch bạch. Tay anh siết chặt thành nắm đấm, và đó là tất cả anh có thể làm để ngăn tiếng nguyền rủa. Cô đã đối xử với anh như thế nào?

Madelyn bị hỏi, thử que, kiểm tra, thăm dò và cân đo. Khi cô đã mặc quần áo cô trực tiếp vào phòng bác sĩ, và trong 1 lát Reese vào với cô, đi theo sau gần bác sĩ.

“Tốt rồi, mọi thứ có vẻ bình thường,” bác sĩ nói, xem mấy cái biểu đồ của ông ta. “Bà có sức khoẻ tốt , bà Duncan. Tử cung của bà bị to giống 13 hay 14 tuần hơn là bà nghĩ nó 9, 10 tuần, nên bà có thể tính sai ngày thụ thai. Chúng ta sẽ siêu âm khi nào cái thai lớn hơn để tốt hơn cho sự phát triển của đức bé. Đứa bé có thể là lớn, hoặc song thai. Tôi nghe bà ngoại của bà là 1 cặp sinh đôi, và nhiều ca sinh nở thường theo dòng họ.”

Reese ngồi thẳng lên, mắt anh nhạy bén. “Mang song thai có nguy hiểm gì không?”

“Không nhiều. Chúng thường sinh sớm 1 chút, và chúng ta phải cẩn thận về điều đó. Ở đoạn này, tôi lo về đứa trẻ lớn hơn hơn là lo về sinh đôi. Vợ ông có khả năng mang thai đôi mà không vấn đề gì, vì trọng lượng lúc sinh ra của chúng thường thấp hơn của chỉ 1 đứa. Tổng số thì nhiều hơn, nhưng trọng lượng từng đứa thì ít hơn. Lúc ông ra đời ông nặng bao nhiêu, ông Duncan?”

“10 pao, 2 oun.” Miệng anh dữ tợn.

“Tôi sẽ cần xem xét kỹ càng vợ ông nếu đứa bé này gần đến lúc sinh nặng không quá 8 pao. Bà ấy có khung xương chậu hẹp, không quá trầm trọng, nhưng 1 đứa trẻ 10 pao chắc sẽ cần mổ.”

Điều đó nói lên rằng, ông ta bắt đầu nói với Madelyn về chế độ ăn kiêng, các chất cần thiết và nghỉ ngơi, và ông đưa cho cô vài cuốn sách nhỏ về sự chăm sóc trước khi đẻ. Khi họ rời đi nử giờ sau, Madelyn bị đè nặng với những đơn thuốc và tài liệu để đọc. Reese lái xe tới nhà thuốc, nơi anh mua hết những toa thuốc, rồi hướng về nhà. Madelyn ngồi ngay ngắn và im lặng bên cạnh anh. Khi họ về đến nhà, anh thấy rõ rằng cô hoàn toàn không nhìn lấy anh 1 lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.