Sủng Bảo Bối Như Thế Nào

Chương 16: Khăn tay




Sắc đêm âm u, đèn hỏa của Cảnh Dương Cung sáng rực cũng không thể xua tan hết bóng đêm dày đặc, trên chiếc giường lay lắt, hoàng đế Cơ Doanh Đế của Đại Hạ đế quốc sắc mặt xanh đen, cặp mắt sắc bén vẫn có thể nhìn ra bá khí của ngày nào.

Đã đến giữa thu, trong phòng sớm đã đốt lò ấm, nhưng lò ấm vẫn không thể làm tan hết hàn ý trong không khí, thị nữ đi tới phủ cho Cơ Doanh Đế một tấm chăn mỏng, Cơ Doanh Đế nhẹ phất tay, một hàng thị tùng cũng dần lui xuống, chỉ lưu lại Yến Lục đang đứng và Cơ Võ ngồi cạnh giường.

Không khí chìm vào trầm mặc rất lâu, Cơ Doanh Đế nhẹ ho vài tiếng, Cơ Võ vội vàng dâng nước lên, ngài phất tay, “Ta còn chưa chết được.” Sau đó dưới sự giúp đỡ của Cơ Võ cố gắng ngồi dậy.

“Các ngươi đã tra ra được dị động của võ lâm có quan hệ với tộc Khiết Đan?” Nhận lò ấm nhỏ Cơ Võ đưa tới, Cơ Doanh Đế chậm rãi thông khí, mục quang đặt trên người Cơ Võ.

“Đúng vậy, cái gọi là bản đồ dẫn đến mưa máu huyết tanh của giang hồ, chúng ta có thể tra được nơi khởi nguồn sớm nhất là ở Thanh Huyện, nơi đó ở biên quan, vì nhiều năm không có chiến sự, thường có thương nhân Khiết Đan hoặc nghệ nhân hay đến qua lại với bách tính, cho nên ta rất hoài nghi chuyện này có liên hệ với người Khiết Đan. Hơn nữa, căn cứ theo tình báo mới nhất, người Khiết Đan ở biên cảnh đã có dị động. Những năm nay bộ tộc A Mộc Nhĩ Hãn của họ Hoàn Nhan ở Khiết Đan đang dần nuốt chửng những tiểu bộ tộc, hiện đã trở thành bộ tộc lớn nhất Khiết Đan, hơn nữa vì chinh chiến liên tục mấy năm nay, quân đội của họ đích thật hiếu dũng thiện chiến, những năm nay tuy không xảy ra chiến sự với biên quan của chúng ta, nhưng cũng thường xuyên có chút xung đột.”

“Khiết Đan a……” Cơ Doanh Đế trong nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh hồi phục lại thanh minh, “Trước đây tiên đế đã từng nói, phương bắc có mầm họa lớn, bây giờ cuối cùng cũng ứng nghiệm với lời tiên đế.”

“Bệ hạ, ta lo lắng không chỉ là Khiết Đan ở phương bắc, gần đây Miêu Cương cũng không bình lặng, lúc này, mọi chuyện tiến triển có chút kỳ quái.” Cơ Võ nói rồi đổi lò ấm cho Cơ Doanh Đế.

“Xem ra chuyện này không đơn giản như thế.” Đột nhiên sắc mặt Cơ Doanh Đế đau đớn, ho khan không ngừng, Cơ Võ kinh hoảng, Yến Lục nhảy tới trước giường, ngón tay ấn lên cổ tay Cơ Doanh Đế, nhẹ chau mày.

“Thế nào?” Cơ Võ khẩn trương nhìn Yến Lục.

Khoát khăn tay lau miệng lên tay trái, Cơ Doanh Đế đau đớn thở dốc một trận, chậm rãi nói: “Không có chuyện gì lớn, muốn ta chết, còn chưa có dễ dàng như thế.”

“Bệnh tình đặc thù, hiện tại ta không thể phán đoán.” Yến Lục mặt không biểu tình nói xong lại trở về đứng trong chỗ tối bên cạnh màn trướng.

“Không cần đâu, thân thể của ta ta tự biết.”

“Hoàng thượng, ngài không thể lao lực nữa, long thể quan trọng.” Cơ Võ lo lắng nhìn Cơ Doanh Đế.

“Đúng a, ta nếu chết rồi, giang sơn này liệu có còn mang họ Cơ nữa không?” Gương mặt vốn đang trắng tái vì cơn ho kịch liệt mà đỏ bừng lên, khóe môi tự nhếch lên một nụ cười giễu.

“Hoàng huynh…….” Nhìn ánh mắt tràn đầy lạc lõng của Cơ Doanh Đế, Cơ Võ không kìm được bất giác gọi lên hai chữ đã nhiều năm không còn dùng đến.

Đại Hạ kiến quốc hơn ba trăm năm, trải qua mấy đời đế vương cực kỳ hoang *** vô độ, hai đời đế vương trước cố gắng thống trị cũng miễn cưỡng để lại cho Cơ Doanh Đế một vương triều có thể coi là an ổn, nhưng ngoại thích nhiễu loạn, quan viên tham ô hoành hành, liên tục nhiều năm tự nhiên là gây họa và khiến cho man di phương bắc rục rịch muốn động, quốc lực suy thoái đã không thể tránh khỏi, vì tương lai của Đại Hạ, Cơ Doanh Đế vào độ tuổi nhược quán chi niên (thanh niên) đã bắt đầu lập kế hoạch, nhưng tuy nói là lo lắng hết lòng, mỗi một hành động của ngài không có cái nào là không vì sự trường tồn an lạc của Đại Hạ, nhưng rất nhiều vấn đề của Đại Hạ không phải chỉ như thế là có thể an bài thỏa đáng, tuy Cơ Doanh Đế áp dụng rất nhiều đối sách, nhưng vì lực phòng ngừa quá lớn, nên không thấy bao nhiêu hiệu quả. Mệt mỏi mấy chục năm kéo dài cuối cùng làm suy kiệt thân thể của Cơ Doanh Đế.

“Tìm Nguyên Nhi về đi, cũng nên để nó thử tiếp quản quốc sự rồi, để phòng vạn nhất.”

“Hoàng thượng…..” Cơ Võ nhìn vị hoàng huynh tuổi còn chưa qua tứ tuần đã già cỗi kham khổ, bất giác thấy chua xót.

“Lui xuống đi, còn chuyện của Khiết Đan và Miêu Cương, người của ngươi nên cẩn thận theo dõi, đặc biệt là động hướng binh lực của Khiết Đan. Còn Lưu tri huyện của huyện Vạn Thủy là môn sinh của Nguyên thái phó, tiền cứu trợ của năm tỉnh ở phía nam đều bị người này nuốt mất, chuyện này không đơn giản a, cho người đi tra tung tích của số quan ngân đó. Lui xuống đi, trẫm mệt rồi.” Cơ Doanh Đế nói xong nhắm mắt lại, hơi thở cũng nhẹ đi.

“Vân, thần cáo lui.” Nhẹ nhàng đứng lên, Cơ Võ quay người ra khỏi đại điện, khi hắn vừa đi qua khỏi ngưỡng cửa, “Tiểu ngũ, ngươi còn hận đại ca sao?” Rất nhẹ, thanh âm Cơ Doanh Đế từ trong trướng truyền ra.

Cơ Võ ngừng bước, ngây ngẩn mất một lúc, mới chậm rãi nói, “Không hận nữa, sớm đã không còn hận nữa.” Nói xong đi thẳng ra khỏi Cảnh Dương cung. Đợi sau khi đèn tắt ngóm, trong trướng trở nên hôn ám, Cơ Doanh Đế mới lấy khăn lụa ra, một màu đỏ sạm kéo dài trên chiếc khăn lụa, giống như một bức thủy mặc.

Đi qua Trùng Dương môn, Cơ Võ quay đầu nhìn hoàng cung lấp lánh chút ánh đèn trong bóng đêm nhìn thật nặng nề, sắc đêm nồng đậm phản phất như quái thú đang há to miệng, nghĩ tới điểm này hơi thở của hắn bất giác nặng hơn, thân thể cũng nặng nề rất nhiều.

“Bắt đầu từ ngày mai, do ngươi và Yến Thập Nhất đến bảo hộ hoàng thượng.” Cơ Võ phất tay, Yến Lục biến mất trong màn đêm dày đặc. Quay nhìn hoàng cung sau lưng, ngưng thần rất lâu, Đại Ha, đã đến lúc sinh tử tồn vong rồi.

Sắc trời sớm đã sáng tỏ, hàn ý của ngày thu bị cản ngoài trướng, một đôi tay ngọc bạch trượt trên làn da màu mật, thủ cảm trơn láng khiến cho chủ nhân của cánh tay lưu luyến không nỡ rời xa. Mây mưa kiệt lực, thân thể vừa hồi phục không bao lâu của Đại Ngưu không chịu nỗi cả đêm hoan ái, sớm đã hôn mê, Thập Tam dịu dàng ôm thân thể mát lạnh của y vào lòng, từ sau khi thụ thương, thể chất của Đại Ngưu vẫn luôn thiên về hàn lạnh, hiện tại y không chịu nổi bất cứ trận bệnh lớn nào nữa, Yến Lục đã nói, có thể nhặt lại tính mạng này đã may lắm rồi, về sau chỉ có thể điều dưỡng, nếu để dẫn lên bệnh cũ, chỉ sợ không thể chịu nổi nữa.

Kéo chăn lên cao một chút, đắp kín hai người, Đại Ngưu nằm trong chăn co người đối lưng với hắn, vô thanh cự tuyệt Thập Tam. Thập Tam không thích tư thế này của Đại Ngưu, lôi Đại Ngưu về lòng, nhét y thật sâu vào trong vòng tay của mình.

Vũ Yến vừa vào cửa viện Yến Thập Tam đã mở mắt ra, chui ra khỏi chăn rồi gói kín Đại Ngưu lại, Vũ Yến đến trước cửa, còn chưa gõ cửa, đã nghe cửa cách một tiếng rồi mở ra, Yến Thập Tam một thân thanh sắc trường bào diện vô biểu tình đứng trước cửa.

“Thập Tam gia, Lục gia có nhiệm vụ, thân thể Vương công tử giao lại cho ta bồi dưỡng.” Biểu tình của Thập Tam tuy vẫn lạnh băng băng, nhưng hàn ý tỏa ra khắp người rõ ràng biểu lộ sự bất mãn của hắn, vì tránh để Thập Tam làm ra chuyện gì quá mức, Vũ Yến vội giải thích trước. Thập Tam tuy bất mãn, nhưng vì thân thể của Đại Ngưu, chỉ đành ngầm thừa nhận Vũ Yến, cho Vũ Yến vào phòng.

Mặt trời sớm đã lên cao ba sào, nhưng trong phòng không mở cửa sổ, vẫn rất hôn ám, mùi xạ hương tỏa ra khắp phòng vẫn không thể che giấu đi sự *** mị tối hôm qua. Vũ Yến không phải là người chưa từng thấy qua chuyện phong nguyệt, nhưng vẫn không thể nào liên hệ Thập Tam gia và hán tử nông gia trên giường này lại với nhau. Nhìn Thập Tam gia cẩn cẩn dực dực, biểu tình như nâng niu trân bảo nhẹ nhàng nâng thân thể Đại Ngưu, dán sát vào để đầu y tựa vào ngực hắn, lật mở chăn, chỉ lộ ra tấm lưng dày rộng cho Vũ Yến châm cứu.

Làn da màu mật trong chút ánh sáng le lói tỏa ra tia sáng như châu ngọc, những vết đỏ dày đặc từ sau cổ kéo dài thẳng đến dưới thắt lưng, Vũ Yến nhìn thấy đỏ mặt, bất giác ho một tiếng, khiến người trong lòng Thập Tam hơi giãy dụa, Vũ Yến bị Thập Tam trừng đến đổ mồ hôi lạnh, không dám có bất cứ hành động gì khác, bỏ hòm thuốc xuống toàn tâm toàn ý lo châm cứu.

“Vương đại ca thân thể đã tốt lắm rồi, nhưng hiện tại vẫn còn yếu, không chịu nổi giày vò, nên chú ý bảo dưỡng.” Thu dọn đồ đạt, Vũ Yến nói với Thập Tam, “Nên ăn nhiều thức ăn bổ huyết bổ khí, tình tự cũng không thể quá vui hoặc quá buồn.” Qua bao nhiêu ngày, Vũ Yến ít nhiều cũng nhìn ra được nút thắt trong lòng Đại Ngưu, xem ra không phải là chuyện ngươi tình ta nguyện gì, Thập Tam trước giờ đều rất tùy hứng, nhưng Đại Ngưu không chịu nổi giày vò, nên càng ít nói hơn.

Thập Tam gật đầu, ôm Đại Ngưu càng chặt hơn, nghe tiếng Vũ Yến đóng cửa, mới kéo Đại Ngưu ra. Đại Ngưu nhắm mắt giả ngủ, Thập Tam cũng không vạch trần. Hắn để Đại Ngưu dưới thân mình, mắt không chuyển nhìn chăm chăm y hai canh giờ, sau đó đứng lên, sau khi thay áo thì biến mất khỏi phòng. Lúc này Đại Ngưu mới mở mắt ra, ngây ngây nhìn theo phương hướng Thập Tam biến mất.

Nhấp nhô mấy lần, Thập Tam đến hậu sơn Yến Môn, một con chim ưng đang bay lòng vòng trên không, phát ra từng trận kêu réo, Thập Tam nhấc tay, chim ưng đáp lên vai Thập Tam, lông hai cánh có chút rối loạn, bôn ba đường dài mệt mỏi khiến nó vùi đầu dưới cánh, cứ như thế đứng trên vai Thập Tam ngủ mất. Thập Tam nhìn con ưng trên vai, biết đường liên lạc với Lãnh Thanh Thanh coi như đứt rồi, Thập Tam nhíu mày, vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự rất phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.