Sủng Ái Vô Biên Thế Tử Xinh Đẹp

Chương 5: Sự quan tâm lạ thường của hoàng anh???




Phong Nghi Nô ngẩn người ra hoảng sợ, chỉ ra ngoài cửa, nói:- Người vừa mới đi ra là Lý Kỳ sao?Lý Sư Sư lườm một cái nói:- Vậy muội nói là ai? Lẽ nào lại là ma?Phong Nghi Nô nhíu chặt mày, nói:- Chuyện … chuyện này không thể chứ? Hắn … hắn ta sao lại đi như vậy?- Chớ không phải cô muốn giữ hắn ở lại đây qua đêm sao?- Không … không phải, hắn chịu thiệt thòi như vậy, không thể đi như vậy được. Hắn nhất định sẽ trả thù, hơn nữa theo ta biết về hắn, thường thì đều không thể để qua đêm.

Tỷ tỷ, chúng ta nhất định không thể không cảnh giác được.Phong Nghi Nô nhíu mày nói, xem ra nàng quả thực đã bị Lý Kỳ làm cho khiếp sợ.Lý Sư Sư không khỏi có chút tức giận nói:- Muội suốt ngày nói hắn ức hiếp muội, nhưng mỗi lần ta đều thấy là muội đang ức hiếp hắn. Mặc dù Lý sư bá người ta bình thường nói năng có chút không đâu, nhưng con người hắn vẫn rất tốt. Đối với muội thì càng không phải nói, ba lần bốn lượt cứu muội mà không mong báo đáp. Nhưng người thì suốt ngày nghĩ làm thế nào để dạy dỗ hắn, ta không thể nhịn được nữa rồi.Phong Nghi Nô liền nói:

- Tỷ tỷ, sao tỷ lại để cho hắn lừa? Hắn … hắn ….Lý Sư Sư nói:- Nói gì? Sao hắn lại ức hiếp muội? Ta muốn nghe xem.Phong Nghi Nô giậm chân, đỏ mặt nói:- Dù sao hắn cũng chính là một loại hạ lưu bại hoại.Lý Sư Sư nghiêm mặt, nói:

- Muội muội, nếu muội còn nói linh tinh như vậy, từ nay về sau muội hãy tự về mà tập một mình đi, ta mặc kệ.Phong Nghi Nô nhìn Lý Sư Sư tức giận thực sự, liền thân thiết kéo tay nàn, bĩu môi nói:

- Tỷ tỷ, xin lỗi, ta hứa với tỷ lần sau không cố ý giẫm lên chân hắn nữa. Huống hồ tỷ cũng biết, mấy hôm nay ta đi đôi giày cao gót này tập nhảy cũng đã chịu không ít cực khổ, chân lại sưng lên như thế này, còn liên lụy tỷ chịu tội cùng mình. Tất cả những điều này đều là hắn ban tặng, hắn chịu chút thiệt thòi đó có đáng gì chứ.Kỳ thực Phong Nghi Nô sớm đã tập thuần thục lâu rồi, vừa rồi mới có ý gây sự như vậy để trả thù lần trước Lý Kỳ khinh thường nàng.Lý Sư Sư khẽ thở dài một tiếng nói:- Muội muội, ta thấy muội còn có rất nhiều thành kiến với Lý phó sư.

Ngoài mặt hắn dù rất là con buôn, nhưng dù sao hắn cũng là người xuất thân từ thương nhân, điều này cũng có nguồn gốc của nó. Kỳ thực nhân phẩm của hắn rất tốt.

- Nhân phẩm của hắn rất tốt?Phong Nghi Nô che miệng kinh ngạc nhìn Lý Sư Sư.Lý Sư Sư trừng mắt nói:

- Tốt hơn muội nhiều.Phong Nghi Nô thè lưỡi ra, trong lòng lại luôn hoài nghi, Lý Kỳ hôm nay căn bản không phải Lý Kỳ mà nàng quen.Tần phủ.Lý Kỳ ngồi trên giường, vẻ mặt cười gian xảo cởi giàu, chỉ thấy hai chân hắn u lên một cục, thoáng nhìn quả đúng là dọa người. Hắn lại cởi tất ra, lại thấy hai mu bàn chân hắn bó hai miếng vải đệm dày, chỉ lộ ra nửa đầu ngón chân. Hắn thấy phía trên có rất nhiều dấu giàu cao gót hằn xuống, cười lạnh nói:

- Con mụ thối tha, biết ngay là ngươi sẽ giẫm lên chân mà, may mà mình sớm đã chuẩn bị, nếu không thì chân mình đã tàn phế rồi. Ây da, giẫm cũng không thắng được cô, đối với hành động vô cùng thông minh, chỉ có thể nhẫn nhịn trước. Tin chắc, sau đêm nay, nàng có lẽ sẽ không thể linh tinh được nữa.

Chờ sau tiệc vô tướng, ta sẽ tính sổ với cô.Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Kỳ. Từ sau tối hôm nay, Phong Nghi Nô đã trở thành người thành thực. Hắn cũng không báo thù gì, có lẽ tạm thời là không dám báo thù, dù sao uy lực của giày cao gót cũng quá mạnh. Trước đây, ở hậu thế hắn cũng đã từng gặp rồi. Hai người bước vào cảnh đẹp, phối hợp rất ăn ý.

Lý Sư Sư thấy đôi oan gia này cuối cùng cũng đã dừng lại, không biết tới tranh chấp nữa, cũng thở phào một tiếng.Hôm nay, tiền phương báo tin về, 8 ngày sau đại quân Đồng Quán sẽ tới kinh thành. Tuy nhiên, thời gian này đối với Lý Kỳ mà nói, vô cùng quan trọng. Sau khi hắn chứng thực lại, bắt đầu công việc chế biến vô tướng.

Vô tướng có tổng cộng 81 loại nguyên liệu, đại bộ phận trong đó đều là nguyên liệu thượng đẳng, cho nên phải bắt đầu chế biến trước 7 ngày.Trước tiên, đương nhiên là xử lý các loại nguyên liệu, chia ra thành chín phần lớn, phân lượng khác nhau. Phần lớn nhất trong đó có 45 loại nguyên liệu.

Tiếp theo chín phần nguyên liệu lớn này theo tỷ lệ nhất định phối hợp chế thành các phần đều nhau, cho vào trong lưới.Chính những bước này đã tiêu tốn mất 3 ngày rưỡi rồi. Nên nhớ, đó có lẽ là ngự thiện phòng, có thể thấy công trình của món ăn này to lớn như vậy.Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, chín chiếc nồi đặc biệt cũng được mang vào ngự thiện phòng.

Cẩn thận chọn ra 40 tên ngự thiện cũng đều được sắp đặt từng vị trí. Ngoài chiếc nồi lớn ở giữa ra, những chiếc còn lại, mỗi chiếc đều bố trí bốn tên đầu bếp.Trước tiên Lý Kỳ tới bên cạnh chiếc nồi ở giữa đó, dùng một chiếc thước đặc chế đo lượng nước bên trong, lại cho người thêm vào một chút, sau đó mới nói:

- Bắt đầu thả nguyên liệu.Khi nấu canh, tỷ lệ nước và nguyên liệu vô cùng quan trọng. Đối với vô tướng mà nói, càng quan trọng hơn, đều nói chi tiết quyết định thành bại, lời này không sai chút nào.Chỉ thấy đầu bếp bên cạnh chiếc nồi lớn ở giữa đó bắt đầu mang nguyên liệu đổ vào trong nồi, nhưng vẫn chưa bỏ hết vào, chỉ là bỏ một phần. Sau đó, bó dây đó trên túi lưỡi được cột vào bên trong thành nồi hơi.Tả Bá Thanh hiếu kỳ nói:

- Lý lão đệ, nguyên liệu này sao lại dùng túi lưới gói lại rồi thả vào?Lý Kỳ cười nói:

- Đó là để thuận tiện cho việc vớt ra. Nấu canh nói trắng ra chính là phân giải vật chất bên trong nguyên liệu. Nhưng, mỗi loại nguyên liệu độ dung hòa khác nhau, có một số chậm, có một số nhanh. Xương trâu và ốc khô thì khác nhau. Vô tướng nên nấu ba ngày ba đêm, trong đó có rất nhiều nguyên liệu không cần nấu lâu như vậy, cho nên sẽ lấy ra trước tiên. Ngoài ra còn có một số nguyên liệu, đệ chỉ cần nấu lâu là được. Cho nên, cũng phải vớt ra sớm, dùng để làm món khác.

Tả Bá Thanh gật đầu nói:- Hóa ra là vậy.Lý Kỳ bỗng chỉ tay về phía hàng đồng hồ cát kia bên cạnh chiếc nồi lớn ở giữa nói:- Các ngươi nhất định phải nhớ, mỗi chiếc đồng hồ cát rơi hết cát, các ngươi phải mở vung nồi, vớt hết bọt và váng mỡ bên trong ra.- Vâng.Lý Kỳ gật đầu, nói:- Nhóm lửa.Hai người đầu bếp bên cạnh chiếc nồi lớn bắt đầu châm lửa. Rất nhanh, ngọn lửa cháy rừng rực.

Một người đầu bếp liền điều khiến chiếc đồng hồ cát đầu tiên.Lý Kỳ đi dạo quanh trước nồi hầm vài bước nói:- Dù là nồi nào, một khi đã nhóm lửa thì phải canh luân phiên 12 giờ. Ngọn lửa dù lớn hay nhỏ đều ảnh hưởng tới chất lượng của anh. Vô tướng là một món ăn hoàn mỹ, cho nên không được xuất hiện bất kỳ sai sót nào.Lát sau, chiếc đồng hồ đầu tiên đã chảy xong cát.Hai người đầu bếp liền bước lên ghế, mở vung nồi, dùng chiếc muôi lớn vớt bọt trắng, váng mỡ từ bên trong ra. Đối với canh mà nói, vớt bọt chính là phần quan trọng, cũng là cơ bản nhất, công việc rườm rà.

Sau khi vớt xong, Lý Kỳ liền nói:- Chuyển lửa nhỏ.Thấy đầu bếp lập tức rút ba thanh củi ra, Lý Kỳ nhìn nói:

- Còn nhỏ nữa, nhỏ hơn nữa, ừ, được rồi. Nhớ, phải giữa ngọn lửa này là được, không được lớn, cũng không được nhỏ.- Hiểu rồi.Một người đầu bếp lại mở hai chiếc đồng hồ cát.Vòng đi vòng lại.Bất tri bất giác đã hết nửa ngày, Lý Kỳ đứng trên lầu dặn dò:- Nồi số 2, 3, 4 bắt đầu cho nguyên liệu.Chỉ thấy 12 người đầu bếp tới bên cạnh ba chiếc nồi mà Lý Kỳ chỉ đó, bắt đầu nhanh tay đứng lên làm việc.Lúc này, Tống Vi Tông từ trong phòng bước ra, thấy bộ dạng là vừa mới tỉnh ngủ, cười với Lý Kỳ:- Được rồi, lão đệ, ở đây để ta trông, đệ đi ngủ đi.Lý Kỳ gật đầu nói:

- Được rồi, đệ đi ngủ trước.Lý Kỳ đã dạy cho Tả Bá Thanh toàn bộ phương pháp chế tác vô tướng rồi. Bởi vì món này chỉ dựa vào một người thì không thể hoàn thành được. Lý Kỳ muốn làm chính là tin vào những người bạn của hắn.Chờ tới hôm sau, trong chín chiếc nồi đã hoàn toàn đỏ lửa.

Chiếc nồi lớn ở giữa công việc càng bận rộn hơn, vớt bọt, váng dầu đều là công việc cần thiết. Ngoài ra, họ còn phải liên tục lấy nguyên liệu ra, sau đó cho thêm nguyên liệu vào.May mà Lý Kỳ sớm đã bố trí đồng hồ cát lớn nhỏ khác nhau giúp họ tính toán thời gian, nếu không thì quả thực khó mà nhớ được. Dù sao có 81 loại nguyên liệu thì không thể sơ suất được.Nguyên liệu vớt ra liền được gia công, hoặc kho, hoặc ướp, hoặc chế biến thành thịt viên.Trong lúc Hoàng hậu Trịnh còn đích thân tới ngự thiện phòng xem chế biến món vô tướng thế nào. Tiết kiệm đi tiết kiệm lại, mặc cho ai nói tới nguyên liệu này đều thấy hiếu kỳ.

Đám người Cao Cầu, Bạch Thì Trung cũng đều kiếm cớ tới xem.Tuy nhiên, trong ngự thiện phòng, Lý Kỳ không quản ngươi là ai, muốn xem, được, đứng ngoài cửa xem, quyết không được đi vào, dù ngươi có trở mặt cũng không được, ngộ nhỡ ngươi ảnh hưởng tới bất kỳ người đầu bếp nào trong đó thì có thể sẽ làm hỏng cả nồi canh, trách nhiệm này ai gánh?Những người này thấy chiếc nồi kỳ quái như vậy, còn cho rằng Lý Kỳ đang luyện đan, đều thầm thấy làm kỳ lạ.

Nhưng rốt cuộc là trong nồi là gì? Họ đều không biết.Món vô tướng này cũng biến đổi ngày càng thần bí.Cho tới chiều hôm sau, Lương Sư Thành bỗng nhiên tới, nói cho Lý Kỳ biết đại quân Đồng Quán sáng mai sẽ tới cửa Chu Tước, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ dẫn văn võ đại thần đi nghênh tiếp họ “khải hoàn” trở về, dặn hắn cũng phải đi.Đối với Lý Kỳ mà nói, ngày mai không thể nghi ngờ là thời điểm bước ngoặt quan trọng. Bởi vì Đồng Quán, Thái Du quay về, cộng thêm Vương Phủ đã được như ý nguyện. Cuối cùng có thể lĩnh được công lao lớn này, thế cục nhất định sẽ thay đổi. Nhưng chiều hướng biến đổi tốt hay xấu đi, đó chính là ẩn số chưa biết được.Đó vẫn luôn là tâm bệnh của Lý Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.