Sủng Ái Vô Biên Thế Tử Xinh Đẹp

Chương 15: Góc khuyết nhỏ của các hội trưởng




Hắn đột ngột dừng lại khiến nó giật mình. Vì hắn vẫn đang bế nó nên cả người nó lúc này đang hoàn toàn áp sát hắn, lại thêm việc hắn dừng lại bất ngờ khiến nó lại còn áp sát vào hắn hơn nữa.

Nó ngẩng người một lúc rồi nhanh chóng trở về thực tại, xem xét nguyên nhân hắn dừng. Thì ra là do trước mặt hắn và nó đang là một vực sâu hun hút, phía bên kia dường như có đường đi nhưng khoảng cách khá xa, phải dùng chổi mới vượt qua được.

Hắn như đọc thấu suy nghĩ của nó, chậm rãi lên tiếng:

– Không dùng chổi được.

Nó toang hỏi vì sao thì chợt nhìn thấy một tấm bảng ở trước vực, hình như là bảng chỉ dẫn.

Trên tấm bảng có ghi dòng crất rõ ràng: “Trò chơi liên hoàn, thử thách 1: không được dùng chổi thần hay phép dịch chuyển, hãy cùng đồng đội an toàn sang bên kia tiếp tục hành trình, nếu một người không qua được xem như thất bại và các bạn sẽ bị loại.”

Đọc xong hướng dẫn, nó cảm thấy thử thách này cũng khá cam go đấy. Nhưng nó không ngờ những học viên khác đều đã vượt qua, không ai bị bỏ lại.

Nó lại quan sát xung quanh. Rất nhiều sợi dây thừng đang nối liền nơi nó đang đứng với bờ bên kia. Thì ra là vậy, thì ra các học viên di chuyển trên dây thừng để đi qua. Cách này cũng hay đấy, nhưng mà… cũng rất nguy hiểm. Lỡ như rơi xuống đó, chẳng phải là vừa nguy hiểm vừa bị loại hay sao???

Hắn khẽ nhếch mép cười khiến nó ngay lập tức đưa mắt nhìn hắn.

– Trò trẻ con.

Trò trẻ con???

Nó thật không hiểu, trò chơi này mà gọi là trò trẻ con được hay sao?

Nó le lưỡi, giọng nói châm chọc:

– Trò trẻ con vậy mà cũng có người đang tham gia đấy thôi.

Hắn nhìn nó, không nói gì. Nó quay mặt nhìn sang hướng khác, hỏi:

– Này, anh không định thả em xuống à?

Hắn khẽ cười:

– Chưa phải lúc. Khi nào thực sự cần đã.

Nó thở dài, khẽ nhún vai:

– Vậy anh định cứ như thế này mà đi dây qua bên kia sao???

Lúc này, hắn đã bật cười thành tiếng:

– Đi dây sao??? Tại sao phải làm vậy?

Nó lập tức quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt khó hiểu:

– Chứ anh tính qua bằng cách nào? Không được dùng chổi và phép dịch chuyển, chỉ có đi dây chứ còn cách nào nữa???

Hắn vẫn nhìn nó chằm chằm:

– Ngốc! Luật có cấm dùng linh thú à?

Nó khẽ “a” lên một tiếng. Thật là thông minh, sao nó không nghĩ ra từ đầu nhỉ???

Không để mất thêm thời gian, hắn quay ngoắc sang nhìn con vật đang nằm trên vai nó:

– Màu tím, biến hình rồi bay qua nào.

Bé Pi ngay lập tức làm theo lời hắn, biến thành một con chim lông tím thật lớn, đủ chở nó và hắn. Nó não nề, tự hỏi bé Pi là linh thú của nó hay của hắn mà lúc nào cũng nghe lời hắn răm rắp không dám chống lại vậy nè.

Hắn cười cười nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nó rồi bế nó nhảy phốc lên lưng bé Pi:

– Xuất phát.

Hắn vừa dứt lời, bé Pi đã sải rộng đôi cánh, nhẹ nhàng lướt do bay qua phía bờ bên kia.

Không dừng lại ở bờ, bé Pi theo lệnh hắn cứ thế bay tiếp tục. Nó lúc này nhìn xuống đất để quan sát tình hình. Trong khu rừng này thấp thoáng rất nhiều bóng của học viên Witchard. Thì ra họ đi cũng chưa xa lắm. Chắc thử thách vừa rồi đã gây không ít khó khăn nên làm mất khá nhiều thời gian. Vậy cũng hay, cuối cùng nó và hắn cũng không xếp cuối bảng, ít nhiều gì cũng vượt mặt kha khá học viên rồi.

Hắn lại ra hiệu, bé Pi theo đó đáp xuống. Hắn vẫn vậy, bế nó trên tay rồi nhảy phốc xuống. Bé Pi trở về hình dạng cũ, lười nhát nằm gọn trên vai nó, mắt lim dim từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nó đưa tay vuốt ve bé Pi vài cái cho bé Pi dễ ngủ rồi lại quay sang hắn:

– Thả em xuống được chưa?

– Cần thiết anh sẽ thả.

Hắn không nhìn nó mà đáp lại, cứ thế sải bước về phía trước.

Ngay trước nó và hắn lúc này là một tảng đá, trên đó có khắc chứ.

Hắn dừng bước, bình thản đọc những gì viết trên tảng đá.

“Trò chơi liên hoàn, thử thách 2: Vượt qua tất cả các bẫy đã được đặt sẵn ở con đường phía trước. Cả hai phải giữ được an toàn, nếu một người bị bỏ lại, các bạn sẽ thua cuộc. Chỉ cần dính phải bẫy, bạn và đồng đội sẽ đều lập tức trở về vị trí cắm trại và bị loại.”

Nó khẽ nhíu mày:

– Tránh hết bẫy sao, liệu có được không?

Hắn nhún vai, giọng lạnh lùng như thường:

– Hình như giáo sư Witchard hơi xem thường học viên thì phải.

Một lần nữa nó lại khó hiểu nhìn hắn.

Hắn khẽ cười, đặt nó xuống đất.

Nó thở phào, cuối cùng cũng có thể tự bước đi trên đôi chân mình rồi.

Nó toang bước về phía trước thì tay nó ngay lập tức bị hắn giữ lại, hắn kéo nó về sau hắn.

Nó nhìn hắn đầy tò mò.

Hắn buông tay giữ nó ra rồi dùng hai tay thì triển phép thuật, miệng lẩm bẩm câu thần chứ gì đó nghe rất lạ. Hắn vừa dứt lời, một luồng ánh sáng phóng vút về phía trước.

Nó bị luồng sáng làm cho chói mắt phải lấy tay che mắt lại. Một lúc sau, luồng ánh sáng mờ dần rồi biến mất, chỉ còn một luồng sáng nhỏ kéo dài hệt một con đường.

Hắn cười hài lòng rồi lại bế xốc nó lên.

Nó một lần nữa bị bất ngờ nhưng chưa kịp nói gì thì hắn đã lên tiếng trước:

– Đi thôi.

– Đi???

Nó hỏi lại. Hắn gật đầu, nó đưa ánh mắt ái ngại nhìn hắn:

– Nhưng làm sao biết ở đâu không có bẫy, lỡ như…

– Đi theo luồng sáng.

Hắn xen vào câu nói của nó. Thấy nó vẫn có vẻ chứ hiểu gì, hắn từ từ giải thích tiếp:

– Vừa rồi là phép thuật thăm dò, luồng ánh sáng còn lại chính là con đường an toàn, không có bẫy.

Nó gật gù, khuôn mặt đầy thích thú nhìn hắn:

– Khi nào anh dạy em nhé???

Hắn nở nụ cười bí hiểm:

– Được thôi.

Nghe câu trả lời, nó mỉm cười vui sướng. Rồi hắn lại nói thêm:

– Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.

Không nói gì thêm, hắn bế nó bước về phía trước.

Nó để ý, thấy những chỗ nó và hắn vừa đi qua thì luồng ánh sáng cũng theo đó mà tắt.

Phía sau nó và hắn cũng xuất hiện vài học viên Witchard, họ đến ngày một đông hơn. Có người thấy nó và hắn đang ở phía trước vội vã chạy theo, mong sẽ được hắn dẫn đường an toàn đi ra nhưng tiếc là khoảng cách cũng khá xa, bọn họ đuổi theo vô ý trúng bẫy lập tức trở về trại, dĩ nhiên là bị loại.

Những học viên phía sau thấy vậy tuy có phần tiếc nuối nhưng cũng không dám làm liều bước tiếp, nếu không chắc chắn kết quả cũng giống vậy.

Bóng dáng của các học viên cũng dần khuất khỏi tầm mắt nó.

– Vượt qua rồi.

Giọng nói của hắn khiến nó rời mắt khỏi phía sau và trở về với còn đường phía trước.

Cuối cùng cũng vượt qua rồi, không biết còn bao nhiêu thử thách nữa đây.

Hắn chỉ nói với nó như vậy rồi cũng nhanh chóng tiến về phía trước.

Thật không ngờ con đường này lại đẹp như vậy. Khắp mặt đất toàn là màu xanh. Cỏ cây bao phủ xung quanh thật đẹp mắt. Hai bên đường, cỏ mọc lên rất cao, nó nghĩ có lẽ cũng phải cao bằng nó. Những cánh hoa trăng đung đưa trong gió, khẽ bay bay. Cảnh tượng này thật giống với một khu vườn trồng toàn hoa bồ công anh. Nó thật sự là rất thích.

Ở trong vòng tay hắn, nó vươn cánh tay ra chạm vào vài cành hoa ven đường. Cảm giác thật là thích biết bao. Nụ cười trên môi nó vì thế mà mỗi lúc càng thêm rạng rỡ.

– Không có ai ở đây.

Hắn lên tiếng, kéo nó về thực tại.

Nó nhìn xung quanh. Quả thật là vậy. Vì nó xuất phát trễ nên ở chặng đầu không còn ai nữa nhưng chặng 2 cũng thấy rất nhiều học viên vậy sao đến đây lại không còn ai???

Nó cố gắng tìm kiếm xung quanh, quả là không một bóng người. Điều này khiến nó có cảm giác gì đó không hay cho lắm.

Hắn vẫn sải bước về phía trước, nói với nó:

– Là phép thuật tạo ảo giác.

Nó từ từ nhớ lại. Loại phép thuật này nó từng đọc qua trong sách phép thuật rồi, chỉ thiếu điều nó chưa thử thực hành mà thôi. Nó trầm tư:

– Vậy đây chắc chắn là thử thách thứ 3.

Hắn gật đầu. Nó lo lắng:

– Vậy phải hóa giả thế nào? Em chỉ mới đọc qua cách tạo phép thuật này, chưa đọc xem cách phá giải.

Hắn giọng nói vẫn bình thản:

– Nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng, xóa bỏ mọi suy nghĩ, giữ cho lòng mình thật thư thái rồi điều hòa sức mạnh của bản thân.

Nó nghe theo hắn, làm theo từng bước hắn nói.

Nó cố gắng thả lỏng hết mức có thể. Cuối cùng, nó mở mắt ra.

Cảnh vật đẹp đẽ xung quanh đã biến mất. Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, thì ra nãy giờ nó và hắn vẫn đang dậm chân tại chỗ.

Hắn không nói gì, bế nó đi tiếp.

Nó đang tự hỏi không biết tiếp theo sẽ là thử thách gì đây. Mãi suy nghĩ mà nó không hay biết rằng đầu nó đã tựa vào hắn từ lúc nào.

– Ryu.

Nó nghe có người gọi tên mình. Nó ngẩng đầu nhìn về phía trước, là Saphia. Saphia và anh đang dẫn đầu, Saphia vì quan sát tình hình nên phát hiện ra nó, không suy nghĩ gì lập tức gọi lớn tên nó rồi vội vã chạy đến chỗ nó và hắn.

– Ryu, cậu bị thương hay sao mà Ren bế cậu vậy?

Anh cũng chạy đến, nghĩ nó bị thương nên cứ nhìn nó chằm chằm, xem xét xem nó bị thương ở đâu. Nó cười trừ, vội xua tay:

– Không, không có. Chỉ là…

– Đi nhiều sẽ mệt, như vậy tốt hơn.

Hắn chen vào câu nói của nó khiến nó đứng hình. Anh cũng đưa mắt nhìn nó và hắn đầy kinh ngạc, ánh mắt thoáng nét buồn.

Còn Saphia thì khẽ ồ lên trầm trồ.

– Gin và Kai đâu?

Nó hỏi. Saphia khẽ lắc đầu:

– Tớ không biết nữa, chắc còn kẹt ở phía sau.

– Đi tiếp thôi.

Hắn lên tiếng phá tan cuộc trò chuyện. Nó, Saphia và anh gật đầu, cùng bước tiếp.

Một tấm bảng nửa lại xuất hiện trước mặt bọn họ:

“Trò chơi liên hoàn, thử thách cuối cùng: Hãy tự chọn cho đội mình một ô vuông trong những ô phía trước và tìm ra người bạn đồng hành của mình. Nếu tìm đúng, các bạn đã chiến thắng thử thách, còn nếu sai, các bạn đã thua cuộc trong trò chơi liên hoàn.”

– Bỏ em xuống được chưa?

Nó uể oải lên tiếng với hắn.

Hắn nhún vai, thả nó xuống.

– Ryu, cùng cố chiến thắng nhé.

Saphia quay sang nói với nó, nó mỉm cười vui vẻ gật đầu.

Cả hai nhóm, nó và hắn, Saphia và anh cùng chọn cho mình một ô. Nó chọn ô màu tím còn đội anh và Saphia chọn ô màu xanh.

Và thử thách cuối cùng đã chính thức bắt đầu.

Không biết tình hình bên Saphia và anh có giống vậy không nhưng khi nó và hắn bước vào thì lập tức, nó và hắn bị tách ra đứng đối diện nhau, không những vậy, khuôn mặt cả hai đều bị che lại, xung quanh xuất hiện rất nhiều người giống nó và hắn, kể cả hành động cũng y hệt. Nó cố phát ra tiếng nói nhưng hình như nơi đây không thể nói được.

Nó thở dài bất lực. Để tìm ra hắn chắc phải nhờ vào may mắn thôi vậy.

Nó nhắm mắt, cố gắng cảm nhận xung quanh xem thực ra ai là hắn. Trong khi đó, hắn cũng như nó, nhằm mắt để cảm nhận nó đang ở đâu.

Một cảm giác gì đó xoẹt qua trong tim nó, thôi thúc nó bước đi. Nó cứ theo đó không chút do dự hay suy nghĩ mà bước tiếp về phía trước. Nó mong linh cảm của nó là đúng.

Bước đi của nó càng lúc càng nhanh hơn, nó sợ cảm giác ấy sẽ nhanh chóng biến mất. Cuối cùng, nó cũng đã giữ được tay một người rồi, nó cho rằng người đó chính là hắn. Hắn lúc này cũng đã nghe theo cảm xúc trái tim mình, tìm được một người và đang nắm tay người đó rất chặt.

Tất cả khung cảnh đều biến mất, những người giống hệt nó và hắn cũng theo đó mà mất đi.

Một làn pháo hiệu chúc mừng vang lên, nó và hắn đã tìm đúng người.

Ngay lập tức, nó và hắn biến mất. Nó có hơi hốt hoảng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại khi nơi nó và hắn đang đứng là khu cắm trại của Witchard.

Thầy hiệu trưởng bước đến, các giáo sư vỗ tay không ngừng.

– Chúc mừng, hai em là người chiến thắng. Và các em hoàn thành xong đầu tiên nên phần thưởng là của các em.

Nó vui mừng, cảm giác này thật là hạnh phúc. Thật không ngờ nó và hắn xuất phát sau cùng nhưng lại có thể đến đích đầu tiên.

Nó không kiềm nổi cảm xúc của mình, nhảy đến ôm chầm lấy hắn. Hắn khá bất ngờ nhưng cũng mỉm cười, đưa tay ôm nó.

Các giáo sư và học viên đang hiện diện đều trố mắt kinh ngạc, không ngờ Hoàng tử Yun lạnh lùng của họ thật sự có một ngoại lệ chính là nó.

Nó vẫn ôm hắn như thế thì cảm nhận thấy dường như có thêm ai đó xuất hiện. Nó buông hắn ra, quay sang nhìn. Anh và Saphia cũng đã chiến thắng rồi. Nó vui mừng chạy đến Saphia. Saphia cũng rất vui vì đã chiến thắng thử thách, vội vàng ôm chặt lấy nó, nụ cười trên môi vẫn không hề tắt đi.

===ENDCHAP40===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.