Đi qua đi lại một ngày, đến chạng vạng mới tới được chân núi Vu Sơn,
không có xe ngựa hai cái chân chịu không nổi muốn rụng ra. Miểu Miểu
ngẩng đầu nhìn Vu Sơn, không khỏi than lên một tiếng ngưỡng mộ, chỉ thấy
trước mắt tòan là vách đá, vươn thẳng lên trời, cao cả ngàn thước. Cây
cối đủ lọai không biết tên tranh nhau vươn ra từ vách núi, những tảng đá
hình thù kỳ quái so tài so sắc trên đỉnh núi, mây mờ vấn vít ẩn hiện
trong từng ngõ ngách, ráng chiều từ trên cao chảy tràn xuống vách đá do
nham thạch tạo thành, ánh hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, khiến cho
mọi người phải say mê.
Nhưng trong nháy mắt, mặt mày Miểu Miểu lại héo hắt, chỉ vào Vu
Sơn sương khói lượn lờ nhìn không thấy đỉnh, hướng về phía Dịch Thiên
hỏi “Ngươi đừng nói với ta là cái lão Dược Vương gì kia ở trên này nha.”
Dịch Thiên cũng nhìn lại, thản nhiên nói “Ta không biết chính
xác chỗ hắn ở, chỉ biết là ở trong Vu Sơn.” Hắn đã thành công trong việc
hạ gục Miểu Miểu, làm cho nàng hòan tòan suy sụp. Sau đó liền phân phó
đám người Vụ Liệt đi tìm nước và đồ ăn, nghĩ ngơi tại chỗ, sáng sớm mai
sẽ vào núi.
Mọi người ngồi vây quanh đống lửa, không ai nói lời nào, không
khí cực kỳ áp lực. Miểu Miểu cũng không thèm nói gì, một chân duỗi ra
nhờ Vụ Tiêm giúp nàng xoa bóp, một chân tự mình làm, thỉnh thoảng lại
rên rỉ vài tiếng. Đi cả ngày, nàng tự hỏi cộng hết số đọan đường nàng đi
trong mười chín năm qua có dài bằng hôm nay không.
“Khúc nhạc lần trước ngươi thổi tên là gì?” Dịch Thiên đột nhiên
lên tiếng. Miểu Miểu ngẩn người một lúc, chỉ chỉ mình, Dịch Thiên không
nói gật đầu. “Loạn Hồng.”
“Loạn hồng” Dịch Thiên cúi đầu nói khẽ.
“Đúng vậy, ngươi đã từng nghe đến việc có những giai điệu vừa
nghe đến nội tâm sẽ không tự chủ được mà bị lôi cuốn, chìm đắm say mê
trong đó không thể kiềm chế cảm xúc được chưa?” Nhớ lại lúc bản thân
trước đây khi mới học thổi Tiêu, lần đầu tiên nghe Loạn Hồng, đã bị thu
hút một cách sâu sắc. Khi tâm trạng đang buồn bã, sa sút được thưởng
thức khúc nhạc sẽ cảm thấy trở nên bình tĩnh và mạnh mẽ. Miểu Miểu nghĩ
vậy liền rút Tiêu ra, nhìn vào ngọn lửa đang nhảy nhót trước mặt thổi
lên, tiếng tiêu mềm mại như nước chảy, lại trầm trầm bổng bổng như ngọn
lửa nhảy múa, tựa hồ đem lại một sức sống mới, mây khói lượn lờ, giống
như có những nốt nhạc đang phiêu đãng trong không khí, tiếng dã thú kêu
cũng chợt nhỏ lại, âm thanh nhẹ nhàng thấm vào lòng người, nương nhẹ
theo gió, đẩy tâm tình lên cao, bay lượn trong bầu trời đêm lành lạnh …
Trời tờ mờ sáng, Miểu Miểu đã bị đánh thức đi tìm Dược Vương.
Đòan người cẩn thận men theo vách đá bò lên, không biết cao tới đâu,
cũng không ai dám sử dụng khinh công, chỉ cần một người bay lên không
cẩn thận té xuống lại càng nguy hiểm, mà lỡ như bỏ sót điều gì sẽ thành
sai lầm lớn.
Leo được một lúc, bầu trời xấu đi, một lúc sau đổ mưa to, lại
thêm sét đánh ầm ỹ, đã thành công trong việc biến mấy người nhện đang đu
đưa thành con gà ướt. “Chủ thượng, ở đây có một hang núi.” Vụ Minh quay
lại báo với Dịch Thiên, chỉ về hướng hang núi bị nhánh cây che phủ.
Miểu Miểu nhìn lên, nhánh cây treo ngược trên vách đá sà xuống, cành lá
xanh tốt, vừa vặn che khuất cửa hang, nếu như không nhìn kỹ, căn bản sẽ
không phát hiện ra được, thực sự là một gốc cây đặc biệt a, nhánh cây
cũng có thể sà xuống thấp như thế, Miểu Miểu trong lòng cảm thán một
câu. Lập tức hướng cái hang nhanh chóng leo lên.
Miểu Miểu vừa vào hang, liền cởi áo ngòai ra vắt nước, thật là
ẩm ướt. “Tiểu thư …” Vụ Tiêm muốn nói gì đó lại thôi, Miểu Miểu không
ngẩng đầu lên, dùng sức vắt hỏi “Làm sao vậy?”
Không nghe tiếng trả lời, Miểu Miểu ngẩng đầu lên thấy Vụ Liệt
cùng Vụ Minh đã xoay người đưa lưng về phía nàng, ngay cả Dịch Thiên
cũng thóang nghiêng người, Vụ Tiêm thì đang trợn mắt nhìn cái áo ngòai
vừa cởi ra của mình. Chợt hiểu ra, Miểu Miểu vội vàng mặc lại áo ngòai,
quên mất, đây là thời cổ đại, nữ tử không được tùy tiện cởi quần áo
trước mặt nam nhân, ở hiện đại thì không ai để ý điều này, nhưng ở đây
rất có khả năng sẽ bị cho là hành vi không đứng đắn.
“Hắc hắc, hắc hắc,” Miểu Miểu cười khan vài tiếng “Quên mất, quên mất, tưởng đang ở trong phòng mình.”
“…” Không người nào trả lời.
“Nghỉ ngơi ở đây, hết mưa rồi đi tiếp.” Dịch Thiên phân phó.
“Vâng, chủ thượng.”
Dựa vào vách hang ngồi xuống, Miểu Miểu nhìn sâu vào trong hang,
chỉ thấy tối đen, không nhìn thấy gì cả, cũng không biết sâu bao nhiêu,
đám người Dịch Thiên ngồi ngay cửa hang, bọn họ là tới tìm Dược Vương,
không phải đến thám hiểm nên không ai nghĩ đến việc đi sâu vào trong
hang, lỡ như đụng phải cái gì đó sẽ gặp phiền phức lớn, Miểu Miểu đánh
giá sơ qua hoàn cảnh. Mới vừa quay đi, Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy rùng
mình, giống như có cái gì hay ai đang nhìn chằm chằm vào nàng. Vì vậy
lập tức quay đầu lại nhìn về hướng bên trong động, một đôi mắt phát sáng
màu xanh lục đang nhìn nàng chăm chăm, Miểu Miểu dụi dụi mắt, ánh sáng
xanh vẫn còn đó, dụi thêm cái nữa, vẫn còn. Quay đầu đi, nhanh chóng
quay lại, vẫn thấy. Miểu Miểu đột nhiên nhớ lại trước đây xem chương
trình giới thiệu về sói, trong đó có nói trong bóng đêm mắt sói phát ra
ánh sáng màu xanh lục, liền hoảng hốt la lên “Má ơi, sói tới.”
Đám người Vụ Liệt lập tức vây quanh bảo vệ Dịch Thiên, tất cả
đều nhìn về hướng Miểu Miểu chỉ, một cặp mắt xanh lục, mọi người đều lập
tức cảnh giác. Lúc này, cặp mắt màu xanh kia đang chậm rãi di động về
phía trước, đám người Vụ Liệt nhanh chóng rút kiếm ra thủ trước ngực.
Dần dần, cả người con sói hiện ra, mặc dù trong hang có chút tối tăm,
nhưng vẫn có thể thấy bộ lông màu nâu của nó, nhúm lông trên sống lưng
có vẻ dày rậm rạp, còn hơi dựng lên, Miểu Miểu cảm thấy lạnh cả người,
lần đầu tiên thấy sói thật, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Con sói dừng lại rồi đứng im, cách đám người Miểu Miểu khỏang
hai, ba thước, đôi mắt nhìn chằm chằm Miểu Miểu, lại còn lắc lư cái
đuôi. Đám người Vụ Liệt thấy vậy, nhấc kiếm lên định tấn công con sói,
Miểu Miểu liền chụp lấy Vụ Liệt, thấp giọng nói “Chờ một chút.” Đám
người Dịch Thiên kinh ngạc nhìn về phía Miểu Miểu, Miểu Miểu suy nghĩ
một hồi rồi tiếp tục nói “Nó không muốn tấn công chúng ta, trái lại còn
có vẻ hoan nghênh chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt không hiểu của đám người Vụ Liệt, còn Dịch Thiên thì
vẻ mặt vẫn không thay đổi, Miểu Miểu giải thích: “Sói mà thấp người
xuống hoặc xù lông rụt cổ cúi thấp đầu thủ thế nghĩa là tín hiệu chuẩn
bị tấn công, trái lại nó bây giờ thả lỏng người còn lắc lư cái đuôi, đó
là một dấu hiệu thể hiện sự vui mừng, chào đón chúng ta.” Cái này cũng
là do trước đây đọc sách mà biết.
Đám người Vụ Liệt đã hiểu ra liền thu hồi thế tấn công, nhưng
vấn cầm kiếm thủ trước ngực, chỉ có Dịch Thiên đôi mắt phức tạp vẫn nhìn
chằm chằm Miểu Miểu. Con sói có vẻ như nghe hiểu Miểu Miểu nói gì, cái
đuôi còn vẫy mạnh hơn rồi hướng Miểu Miểu tru lên một tiếng, xoay người
chạy sâu vào trong hang. Miểu Miểu thấy vậy liền đuổi theo hướng con sói
vừa chạy, nói thêm: “Có lẽ nó có thể đưa chúng ta đi tìm Dược Vương.”
Đám người Dịch Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng nhanh chân phi
thân chạy theo.
Càng chạy sâu, càng thấy tối, ngay cả năm ngón tay cũng không
thấy, lóang lóang chỉ thấy nhũ thạch bên trong động lần lượt thay đổi,
tỏa ra khí lạnh. Xung quanh đã lạnh ngắt rồi mà con sói cũng không có ý
định dừng lại, đám người Miểu Miểu vẫn theo sát nó đang chạy ở phía
trước. Đột nhiên, trước mắt bừng sáng, ánh sáng từ cửa động rộng lớn
chiếu vào, cả người ra tới miệng hang, con sói chỉ dừng lại một chút
ngay cửa động rồi nhún người nhảy ra khỏi động.
Đám người Miểu Miểu cũng nhanh chóng theo nó phi thân ra cửa
động, không biết mưa đã ngưng từ lúc nào, bên ngòai động một đồng cỏ
xanh rì, hương cỏ sau mưa thơm ngát. Một sơn cốc* hiện ra trước mắt.
*sơn cốc: thung lũng