Sủng Ái Vô Biên Thế Tử Xinh Đẹp

Chương 12-2: Chúng tôi là gì trong mắt mấy em? (hùng phong và karuku)




Lúc ra thì bắt gặp anh đang ngồi trên giường, đã thay bộ khác, trên thế gian này, có những thể loại, mặc cái gì cũng đẹp nhỉ?

-“Có chắc không phải qua viện không? Anh ngại bọn kia thì em đưa anh đi cũng được?”

Ai đó lắc đầu, kéo mình lại gần, giúp lau nốt mái tóc đang ướt. Ngón tay anh chậm rãi luồn qua, từng chút từng chút một, hong hong sấy sấy, động tác dịu dàng vô cùng.

Nghĩ cũng buồn cười, tính cách anh, bình tĩnh an ổn, làm việc gì cũng chắc chắn, đối lập hoàn toàn với mình, bộp chộp nóng nảy, thế nhưng mà lại yêu nhau?

Cũng không phải lần đầu tiên, đợt mình bị loạn trí ở nhà anh, nhớ mang máng anh cũng chăm sóc mình như này thì phải, mỗi lần xong việc, anh thường gom cả nắm tóc của mình lại, đưa lên mũi, hít hà rất lâu, kiểu như tận hưởng thành quả lao động vậy.

Sau đó, người ta sẽ dùng tay làm gối, cuộn mình chặt chẽ trong lòng.

-“Anh không hiểu, vậy em hiểu chắc? Em hiểu thế nào là cảm giác người ta ôm mình mà lại gọi tên một người khác không? Biết đau như nào không?”

Đợt ấy hâm dở, chẳng biết gì cả.

Tưởng anh thương, anh cưu mang, vì mang ơn với ba mẹ, có ngờ đâu? Nghĩ lại lời nói hôm đó, nhận ra mình làm khổ người ta nhiều nhiều, trong lòng xót xót, bất giác rúc sâu vào anh thủ thỉ.

-“May mà anh bình an, nếu không em điên mẹ nó mất.”

Anh cười hiền, khẽ nhá mũi, nhá tai, rồi hình như chưa đủ, từng ngón tay của mình cũng không tha, cái người này lạ thật, sở thích là cắn, là nhá phải không?

Nhưng mình không phủ nhận, cảm giác đó, không đau chút nào, ngược lại, còn rất tuyệt.

-“Lúc xe gặp sự cố, anh cũng sợ…”

Mình siết anh chặt hơn, trải qua việc như vậy, không sợ mới lạ?

-“Anh sợ anh làm sao, chẳng được nghe em gào, cũng chẳng được ăn cơm em nấu nữa, sợ em bị đánh cũng không ai bênh vực, sợ em to mồm chửi nhau với người ta xong lại ấm ức ngồi khóc một mình, sợ em yêu phải người không tốt nhỡ bị bệnh tâm lý không có ai chăm…”

Chẳng phải là anh yêu em tận xương tuỷ, anh yêu em suốt đời suốt kiếp, cũng chẳng phải những lời thề non hẹn biển, chỉ là mấy lời tâm sự nhỏ nhặt, lại khiến mình đắm say mê muội.

-“Chính thức làm người yêu anh nhé?”

Còn phải hỏi nữa à, tên đại ngốc này?

Giờ anh có muốn tránh, mình cũng mang dây thừng trói chặt nhé, không chạy được đâu, đùa vậy thôi chứ vẫn gật đầu, cái con người này, nếu không rõ ràng e rằng lại hiểu linh tinh thì khổ.

Nằm trong lòng anh, ấm áp lắm, tỉ tê tâm sự đủ thứ chuyện, anh nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng cười cười véo mũi mình, khi thì thêm nếm vài câu, hoặc ghét em, hoặc ghét em thế, hoặc ghét chết đi được.

Thú thực mình thích buôn chuyện với anh hơn với tất cả mọi người luôn, có gì hay hay là kể lể kể lể, rồi ngủ lúc nào không hay.

Nửa đêm thức giấc, thấy tay mình bám chặt thắt lưng người ta, đầu cũng ghé sát vào ngực, ngọt ngào quá à. Mình hơi nhích ra, muốn nhìn anh một chút, xem anh ngủ thế nào, đột nhiên bắt gặp tay áo có đốm gì lạ lắm.

Có thể vướng bẩn ở đâu đó thôi?

Tự dưng lại không yên tâm, mình nhoài dậy bật đèn lớn xem xét, không phải bẩn, màu đỏ…máu…

-“Anh …”

-“Anh ơi dậy đi anh!”

Mình gọi, mà anh không nghe thấy, anh ngủ sâu lắm, trán lấm tấm mồ hôi, sờ lại thấy nóng nóng.

Mình sợ hãi vén ống tay áo anh lên, phát hoảng khi thấy vết thương, thế này mà bảo không sao à? Đồ lừa gạt. Thảo nào mặc áo dài, mọi khi hay nằm ngoài, hôm nay lại nằm trong, hoá ra một bên tay bị đau.

Thật điên mà, muốn lôi dậy đập cho một trận mất.

Mình tê cứng cả người, run rẩy gọi cho thằng Tùng. May mà nó tới cũng rất nhanh, còn mang theo một ông nữa, theo lời nó là bác sĩ.

-“Tùng này, mày chắc không? Hay cứ chuyển anh đi viện đi…”

-“Bà khóc lóc cái gì? Con kiến lại cứ xé ra thành con voi thế?”

Nó quát, người kia thì đang xem cho anh, mình lo không thở nổi.

-“Con mẹ này dở hơi à? Khâu có mấy mũi, rỉ có tý máu, đợt thằng Dũng bị ngã cũng khâu còn gì, vẫn tưng tưng đi làm như thường đấy thôi.”

-“Nhưng…”

-“Nhưng nhị gì, nín đi không tôi lại đạp cho một phát bay thẳng vào bồn cầu bây giờ!”

Mình bực không thèm nói chuyện với nó nữa. Bác sĩ ra, bảo đã xử lý xong, tiêm cho anh một mũi rồi, chỉ là hơi sốt sốt thôi nhưng không sao, cũng không cần phải đánh thức.

-“Tôi bảo này, anh cả còn mệt, bà muốn làm gì cũng phải tiết chế, cứ hùng hục hùng hục là không có được đâu!”

Mẹ thằng điên này, nghĩ đi đâu thế? Chỉ muốn nhét ngay cái giẻ vào mồm nó thôi. Ranh con còn ngang nhiên mở tủ lạnh, chôm luôn hai cái bánh cheesecake của mình rồi mới thèm về, rất mất dạy mà, nhiều lúc không biết mình là chị hay nó là chị nữa?

Cài cửa xong, mình vội vào nhà, lấy khăn lau người cho anh một lượt, cẩn thận kiểm tra xem xét. Đúng là chỉ có mấy mũi khâu ở bắp tay thôi, còn lại đều ổn, cũng tại lúc nãy mình hoảng quá.

Trông anh ngủ, yên bình thật đấy, thỉnh thoảng cựa người lại vô thức chuyển qua kéo mình vào lòng. Là đang mơ thấy mình sao? Hay chỉ là hành động bản năng?

Vai anh, vẫn còn sẹo, khi đó chắc hẳn anh đau lắm.

Mình cũng khốn nạn, ra tay quá ác độc. Xót người ta, mình xoa xoa lên chỗ ấy, người khẽ rướn, môi chạm vào mi mắt anh, vụng trộm thơm một cái, rồi lại không kiềm được mà chuyển đến chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở môi anh, yêu cái người này chết mất thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.